Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Một lát sau, Lan Bác Thiên đi vào phòng của Quan Thanh Thu, hai mẫu tử xúm lại thì thầm to nhỏ một hồi, không biết nói cái gì, sau đó, Quan Thanh Thu liền ra vẻ ‘ta là đại tỷ, ta có quyền’ nói với
Ngự Thiên Dung nói: “Được rồi, ta đã dặn dò Bác Thiên xong rồi, các ngươi mau đi chuẩn bị tu luyện đi!”
Gì?
Ngự Thiên Dung nhìn Quan Thanh Thu, “Ngươi thế này xâm phạm quyền tự do!”
Quan Thanh Thu bĩu môi, “Ngươi ngốc a, thời đại này, ai cho ngươi quyền tự do? Kẻ mạnh làm lớn! Kẻ có quyền làm vua!”
“Mẹ nó, bị xã hội phong kiến độc hại, cư nhiên ngay cả đồng hương cũng muốn tính kế, ngươi thực quá độc ác!” Ngự Thiên Dung căm giận trừng mắt nhìn Quan Thanh Thu.
Quan Thanh Thu đắc ý cười cười, “Hứ, nói như thế nào ta cũng là thế hệ trước, nha đầu kia, mặc kệ kiếp trước thế nào, nay cũng phải chịu thua ta thôi, còn lớn tiếng ồn ào cái gì!”
“A, lừa gạt! Ngươi thật sự là phúc hắc!”
Quan Thanh Thu cười hắc hắc, “Ngươi không nghe câu gừng càng già càng cay sao! Ta tuy rằng hai thế đều làm trạch nữ, bất quá, lão công của ta không phải trạch nam a, ta nhìn hắn làm việc cũng học được một hai a! Hắc hắc, nha đầu, ngươi nhận mệnh đi! Ta đã bảo Bác Thiên đến Tịch phủ điều tra, đứa cháu ngoại trai kia của ta rất coi trọng ngươi, hơn nữa, lão thái bà kia cũng nhìn trúng ngươi.


Mà quan trọng nhất là, nghe nói đứa cháu ngoại trai kia của ta chưa bao giờ đối với nữ tử nào tốt như đối với ngươi.

Ngươi xem, cháu ngoại trai của ta cũng là một hắc mã vương tử, cũng đủ để xứng với ngươi a! Ngươi làm chi còn không biết đủ a!”
Gì, điều tra? Xem ra dây dưa hai ngày nay là vì cho con bà có đủ thời gian đi điều tra Tịch Băng Toàn, đúng là lật thuyền trong mương a! Ngự Thiên Dung ảo não nhìn Quan Thanh Thu, ai nói bà rất đơn thuần, cư nhiên là một lão hồ li! Còn tưởng rằng là đồng hương, không có xung đột lợi ích, sẽ không có tính kế đâu, ai ngờ lão thái bà này cư nhiên đã sớm tính kế mình!
Ai… Về sau mặc kệ gặp được tên đồng hương nào, nàng cũng không thả lỏng cảnh giác!
“Đúng rồi, nha đầu, tên tiểu tử Bùi Nhược Thần kia đã muốn đi vào, bởi vì ta bảo người ta nói với hắn là ngươi đi vào.

Hắc hắc, ngươi nếu mặc kệ hắn chết sống thì cứ bỏ đi đi!”
Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt, người này rốt cuộc làm người thế nào a!
“Ngự phu nhân, mời đi bên này!” Lan Bác Thiên rất lịch sự làm động tác mời.
Lan Bác Thiên dẫn Ngự Thiên Dung đi vào một mảnh rừng trúc, “Ngự phu nhân, mời tự đi từ nơi này, xuyên qua rừng trúc, lại xuyên qua một hồ nước, là có thể vào Tuyệt Học Động của Bách Thú Vực Sâu chúng ta.

Bên trong có các tuyệt kỹ, các ngươi hãy tận lực chọn lựa.

Trong động có khoảng không riêng, các ngươi không cần lo lắng vấn đề ăn ở.”
Nói xong cũng không chờ Ngự Thiên Dung hỏi lại, Lan Bác Thiên liền trực tiếp đẩy mạnh Ngự Thiên Dung vào rừng trúc.


Hắn một chút cũng không lo Ngự Thiên Dung sẽ đi ngược lại, bởi vì trong rừng trúc là mê cung, đi vào thì dễ đi ra thì khó, nếu không học Tiêu Dao Bộ Pháp trong Tuyệt Học Động, khẳng định không thể ra được!

Trở lại đại viện, Quan Thanh Thu đang nhàn nhã phẩm trà, Lan Bác Thiên tiến lên, vẻ mặt khó hiểu, “Nương, chúng ta rõ ràng đã điều tra xong, Ngự Thiên Dung chính là vị phu nhân bị ruồng bỏ của Hộ Quốc tướng quân Ly Quốc, vì sao nương còn muốn để cho nàng ta và cháu ngoại trai cùng một chỗ? Này không phải…” Rất vũ nhục cháu ngoại trai chúng ta sao? Ở trong lòng hắn, cháu ngoại trai nhà mình là một thanh niên tài tuấn, tài mạo song toàn, gia thế lại tốt, dù thế nào cũng không nên tìm một nữ nhân bị người ghét bỏ về làm vợ a!
Quan Thanh Thu liếc mắt ý nói ‘ngươi không biết nguyên do ẩn trong đó’, “Con cứ làm theo ý của ta là được, sau này con sẽ minh bạch, hiện tại nói với các con cũng chỉ lãng phí nước miếng.

Dù sao, nàng là hi hữu, so với chí bảo trong mắt các con còn quý giá hơn!”
Ách, có kiểu khen tặng như vậy nữa sao? Lan Bác Thiên thở dài, thôi kệ, dù sao mẫu thân cao hứng là được!
“Đúng rồi, nương, nương thật muốn tái xuất giang hồ sao?” Trong giọng nói Lan Bác Thiên mang theo vài phần sầu lo, bất quá cũng không quá nặng.

Người khác không biết mẫu thân nhà mình, nhưng hắn thì biết, người bình thường vốn không thể gây thương tổn đến bà.
Quan Thanh Thu gật gật đầu, “Tính tính ngày, Lan gia chúng ta cũng nên xuất cốc, cả đời ở tại chỗ này chung quy không phải kế lâu dài! Phụ thân con đại nhân đại nghĩa, ta thì không có lòng bao dung lớn như vậy, ai đắc tội Quan Thanh Thu này, sẽ trả giá đắt! Tục ngữ nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ta đã ẩn mình vài thập niên.


Lúc phụ thân con còn sống, ta không thể nghịch với ý của ông ấy, vốn, ta định, nếu ta chết sớm hơn phụ thân con, coi như bọn họ gặp may! Nếu là ta chết sau, như vậy bọn họ khẳng định không hay ho, ta Quan Thanh Thu, có cừu oán không báo thì không phải ta!”
Lan Bác Thiên gật gật đầu, “Con duy trì quyết định của mẫu thân!” Về chuyện báo thù này, Lan Bác Thiên luôn rất đồng ý, bất quá, phụ thân quá nhân nghĩa, làm cho bọn họ áp chế mà thôi.

Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, có cừu oán tất báo cũng là nam nhi tốt a! Huống hồ, những người đó đến nay còn đang hại người a, nay lại muốn hại đến trên đầu cháu ngoại trai bọn họ, cái gì cũng có thể nhịn, nhục thì không thể!
“Bác Thiên, chuyện bên ngoài làm thế nào rồi?”
“Toàn bộ đã chuẩn bị xong, chờ mẫu thân ra lệnh một tiếng liền đến ở.”
“Ừm, vậy là tốt rồi, bất quá, Bách Thú Vực Sâu này phải tiếp tục giữ bí mật, đây là đường lui cuối cùng cho Lan gia chúng ta, cũng là bảo mệnh chi đạo!”
“Mẫu thân yên tâm, con đã hiểu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận