Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Ngự Thiên Dung cảm thấy mình rất có khả năng lại bị bóc lột, vội vàng làm sáng tỏ: “Đây là do chính ngươi lựa chọn, chúng ta đã sớm thỏa thuận xong điều kiện trao đổi giải dược, ngươi đừng hy vọng tăng giá!”
Bùi Nhược Thần lạnh lùng cười, bỗng nhiên đổi đề tài, “Ngươi có muốn biết thân phận của Phượng Hoa không?”
Ngự Thiên Dung há mồm định nói muốn, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt tính kế của Bùi Nhược Thần liền cảnh giác lên, “Ngươi lại sắp nói ta phải trả giá đúng không?”
Bùi Nhược Thần tán thưởng gật gật đầu, “Thông minh, bất quá, ngươi yên tâm, lần này ta rất rộng rãi, ngươi chỉ cần nói với cốc chủ Bách Thú Vực Sâu xin thêm một quả Đoạn Tâm Thảo cho ta là được!”
Ách, lúc trước đánh nhau đến mức người chết ta sống cũng không được, thật vất vả bởi vì có đồng hương nên mới cho mình một quả, giờ còn muốn xin thêm nữa sao? Đây là bảo bối nhà người ta đó a, ngươi tưởng là cỏ dại sao! Huống hồ, nàng chẳng lẽ không biết xấu hổ xin thêm? Ngự Thiên Dung nhịn không được liếc xéo Bùi Nhược Thần một cái, “Miễn đi, ta còn muốn chừa cho mình chút mặt mũi!”
“Thật sự không muốn biết?”
“Hừ, đừng hòng dụ dỗ ta, khi trở về ta sẽ trực tiếp hỏi Phượng Hoa, dù sao không phải ngươi đã nói đó thôi, hắn vốn không định giết ta.”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, tựa hồ đang châm chọc nàng ngốc, dù là Phượng Hoa không định giết nàng, nhưng hắn sẽ chủ động thẳng thắn thành khẩn thân phận của mình sao? Rõ là chuyện không có khả năng!
“Hắn là người của Long Tường Vân.” Bỗng nhiên, Bùi Nhược Thần thản nhiên nói một câu, một câu đủ khiến Ngự Thiên Dung phát điên.
Long Tường Vân đại biểu cái gì, đại biểu Phượng Hoa cũng đứng về phía Nam Cung Tẫn.


Nam Cung Tẫn đại biểu cái gì, đại biểu đau khổ và nhục nhã của Ngự Thiên Dung!
Không chút ngoài ý muốn, Bùi Nhược Thần nhìn thấy trên mặt nàng lộ ra thần sắc phức tạp, tiện đà bổ sung thêm: “Đương nhiên, cái này cũng chỉ là ta đoán.

Thẳng thắn mà nói, ta vốn cùng xưng huynh gọi đệ với hắn, nếu không có lý do đặc biệt, hắn sao lại buông tha nhiều năm giao tình để tuyệt sát ta.

Mà ta, người có thể bị ta uy hiếp, người có năng lực chống lại với ta, tính ra chỉ có mỗi Long Tường Vân mà thôi.

Chỉ là cái tên này, chưa thể lọt vào mắt ta.”
“Ý ngươi nói, Phượng Hoa là thế lực của Long Tường Vân, hắn trở thành sát thủ cũng là theo lệnh của Long Tường Vân?”
“Có lẽ, mấy thứ này cũng chỉ là phỏng đoán của ta thôi.”
Không đúng, nếu Phượng Hoa là người của Long Tường Vân, sao hắn lại giằng co với Nam Cung Tẫn? Mấy lần đánh nhau với Nam Cung Tẫn, nàng thấy rõ ràng nha, Phượng Hoa thật sự rất rất chán ghét Nam Cung Tẫn, về điểm này, nàng tuyệt không nhìn lầm!
Hơn nữa, Phượng Hoa còn là hộ vệ do Tịch Băng Toàn chọn cho mình, hẳn sẽ không có vấn đề, nếu có vấn đề, như vậy thực lực của Phượng Hoa phải cao hơn Tịch Băng Toàn, bằng không, lấy tính tình của Tịch Băng Toàn, sao lại không hề phát giác?
“Nữ nhân, đừng quá tin vào phán đoán của Tịch Băng Toàn, đến lựa chọn của ta còn phát sinh chuyện ngoài ý muốn, huống chi là hắn!”
Gì chứ, lời này nghe thật sự là cuồng ngạo, nói cứ như là Tịch Băng Toàn không thông minh bằng hắn! Đồ tự kỷ!
Bất quá, Phượng Hoa, Phượng Hoa a, vì sao lại muốn giết Bùi Nhược Thần? Vì sao lại chọn lúc nàng đang đi cùng hắn mà ra tay? Vì sao?
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm rung động, tựa hồ núi đang sập.

Bùi Nhược Thần cảnh giác bay ra ngoài động, thấy cảnh tượng phía trước nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, “Mẹ nó, đúng là không hay ho!”

Ngự Thiên Dung nhìn ra há hốc mồm, ngơ ngác nói: “Núi lở? Nơi này còn có núi lở?” Hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, kéo Bùi Nhược Thần bỏ chạy, “Thứ đòi mạng đó sắp đến, mau chạy trốn giữ mạng đi!”
Bùi Nhược Thần vừa chạy vừa nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Ngươi biết đây là cái gì?”
“Ngươi biết?”
“Có người muốn ám toán chúng ta! Muốn chôn sống chúng ta!”
Phốc ——
Ngự Thiên Dung thiếu chút nữa làm tư thế hôn môi với đại địa, cũng nhờ công lực tiến bộ, mới hiểm hiểm ổn định thân thể tiếp tục chạy về trước, “Ai mà rảnh ở nơi này ám toán ngươi a, nhàm chán, đó là thiên tai, thiên tai! Hứ, ngươi mới là chân chính ngu ngốc!”
Bùi Nhược Thần quả thật không biết đây là núi lở, lại nói, cổ đại nào có kiến thức cao như vậy a?
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi rừng trúc, trở lại sơn trang, tìm Quan Thanh Thu.

Ngự Thiên Dung vừa ló đầu ra liền nói, “Núi lở sắp đến, lão thái bà, mau dẫn con cháu mấy đời của ngươi đào tẩu đi!”
Quan Thanh Thu ngẩn ra, núi lở? “Ở đâu, đi về hướng chúng ta sao?”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn bà một cái, “Ngươi vô nghĩa a, nếu là hướng ngược lại thì ta trốn cái gì!”
Người khác không biết tính nghiêm trọng của núi lở, nhưng Quan Thanh Thu thập phần hiểu được, cho nên lập tức cấp tốc truyền lệnh xuống, tập hợp toàn bộ người trong Lan gia.


Không đến một nén nhang sau, người Lan gia đã đến đông đủ.

Quan Thanh Thu không nói nhiều, ra lệnh một tiếng: “Mọi người lập tức đi theo ta! Bác Thiên và Đào Hải, hai con về nhà mang bảo bối đi theo sau, chỉ cần lấy vài rương hòm trọng yếu nhất, những thứ khác để lại!”
“Mẫu thân —— “
“Cái gì cũng đừng hỏi, lập tức hành động, sẽ giải thích với các con sau!”
Vì thế, một đoàn người lớn đi theo Quan Thanh Thu, chạy trối chết thế núi lở oanh oanh liệt liệt.
Quan Thanh Thu nhìn thoáng qua hướng núi lở rầm rầm kia, thấy đất đá đã hủy đi Tuyệt Học Động, cảnh trí hoàn toàn là một mảnh hoang vu, chẳng bao lâu nữa sẽ đi về hướng Lan gia chủ viện!
Bất quá hiện tại đã không còn thời gian nghĩ chuyện khác, mang theo con cháu mình, bảo trụ tánh mạng mới là là quan trọng nhất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận