Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


“Ngu ngốc, đừng ngồi đó nghĩ đến nam nhân của ngươi, đi nấu thuốc cho ta trước đi!”
Ngự Thiên Dung còn đang ngây ngốc, Bùi Nhược Thần bỗng nhiên nói sang chuyện khác.
Ngự Thiên Dung thở dài, ngoan ngoãn đi tắt lửa, chờ dược canh lãnh một hồi mới múc ra cho Bùi Nhược Thần uống.
Bùi Nhược Thần uống một hơi cạn sạch, uống xong còn ra lệnh Ngự Thiên Dung tự nấu một phần khác, còn bản thân thì quay đi tiếp tục vận công chữa thương.
Nhìn bóng dáng lạnh lùng của người nọ, Ngự Thiên Dung có chút buồn bực, người này, đem tâm sự của người ta nói tới lói lui, giờ lại bỏ mặc người ta hao tổn tinh thần một mình, đúng là vô lương!
Một mình nhàm chán, Ngự Thiên Dung vừa ngồi ngao dược, vừa luyện công.

Nàng có thể cảm nhận được uy lực to lớn của Cửu Thiên Huyền Công, hạ quyết tâm sớm đột phá tầng thứ chín, đến lúc đó chỉ cần trích hoa phi hiệp cũng có thể đả thương người! Rất uy phong a! Ngẫm lại càng thêm hứng thú phấn chấn!


Mặt trời lặn, mặt trăng lên, Bùi Nhược Thần uống hai lần dược, Ngự Thiên Dung cũng uống một lần, sau đó hai người tự mình luyện công, bất quá Bùi Nhược Thần là vì điều tức, còn Ngự Thiên Dung là muốn đột phá.
Mãi cho đến khi mặt trăng lên giữa trời, Bùi Nhược Thần mới đứng dậy, vỗ vỗ vai Ngự Thiên Dung, lúc này đã luyện công vào tận trong mộng.

Vỗ vỗ một hồi cũng không thấy nàng mở mắt ra, Bùi Nhược Thần khe khẽ thở dài, vươn tay ôm nàng vào trong động, đắp cho nàng một tấm áo choàng.

Hôm nay mình thật là khó hiểu, tự dưng lại đi thảo luận vấn đề nhàm chán đó với nàng! Ai… sa đọa a!
Tiếng sáo u uẩn chợt khẽ bay lên trong rặng rúi, làm cho người nghe thấy đều cảm thấy lòng chua xót, tựa hồ kia người thổi sáo đã trải qua những nỗi bi thương trong nhân gian, đang dùng tiếng sáo để tự an ủi… Bỗng nhiên, tiếng sáo kia lại vút cao lên, khí thế tràn ngập thô bạo, tựa hồ muốn đột phá vòng vây của thiên quân vạn mã, mở ra một đường máu.

Cuối cùng, tiếng sáo kia chỉ còn truyền ra một ý niệm duy nhất: giết!
Ngự Thiên Dung là bị sát ý kia làm bừng tỉnh! Ai ngờ mở mắt ra lại thấy một bóng dáng hiu quạnh đang đứng thổi sáo giữa rừng núi…
“Uy!” Ngự Thiên Dung lặng lẽ bước tới, dùng sức vỗ vai Bùi Nhược Thần một cái, lại thình lình lảo đảo thẳng tắp ngã về phía trước.
“A —— “
Một tiếng thét chói tai vang lên, bóng áo trắng bay tới.

Bùi Nhược Thần cực kì không nói gì nổi, giơ tay kịp thời giữ chặt một người hậu đậu nào đó.


Hắn đương nhiên biết nàng đến gần, vốn định tránh cú vỗ của nàng, không ngờ nàng cư nhiên vì vướng cọng cỏ mà gặp hạn! Mình nếu không kéo được nàng, phỏng chừng sẽ có người té ngã chỏng gọng!
Bất quá, Bùi Nhược Thần hiển nhiên đã xem nhẹ sức lực té ngã của Ngự Thiên Dung, nên không hề vận công ôm lấy nàng, kết cục chính là bị một nữ nhân gục, nhân sinh lần đầu tiên bị một nữ nhân gục, hoa hoa lệ lệ gục, lại còn hoàn toàn đè nặng trên người hắn, thậm chí, hắn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng…
Nhất thời, ánh trăng xấu hổ giấu nửa bên mặt, tiếng côn trùng kêu vang chợt im bặt.

Giữa thiên địa bao la, tựa hồ chỉ còn lại hai người bọn họ, từ hơi thở đến tiếng tim đập của nhau đều có thể nghe rõ ràng…
Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt, lại trừng lớn mắt hơn nữa, đúng vậy, người trước mắt chính là Bùi Nhược Thần, nàng không có nằm mơ, nàng thực sự đã hoa hoa lệ lệ hạ gục người ta!
Hai người cứ như vậy ngây ngốc nhìn nhau, Tiểu Bạch và Tiểu Tro vốn đang trốn ở một góc xem diễn nhất thời nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt đều cùng một ý: hai người này sao không có động tác gì nữa hết vậy? Rất không có tiêu chuẩn, ít nhất phải hôn hôn hoặc là cái gì đi chứ! Cứ ngây ngốc nhìn nhau như vậy, có gì hay đâu mà xem?
“Ách, ừm, này, ta, thật ngại quá, nhất thời mất cân bằng, ha ha, mong ngươi thông cảm a!” Sau khi hồn hồn, Ngự Thiên Dung lập tức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa không cẩn thận đạp thêm xuống người Bùi Nhược Thần một cái.

Thấy Bùi Nhược Thần còn nằm, nàng vội vàng đưa tay kéo hắn đứng lên, kéo dậy xong còn thành thành thật thật phủi cát bụi trên quần áo của hắn, “Ha ha, thật có lỗi!”
Bùi Nhược Thần nhìn nàng thật lâu một hồi, mới rầu rĩ nói một câu: “Nguyên lai, đồ ngốc còn có một đặc điểm là nặng hơn so với người thường a!”
Cái gì? “Bùi Nhược Thần! Ngươi vừa mới nói cái gì?” Ngự Thiên Dung nổi giận, nói vậy không phải là chê nàng béo sao?

Bùi Nhược Thần nhún nhún vai, có chút vô tội nhìn nàng, “Chẳng lẽ ta nói sai? Nếu ngươi không nặng, làm sao cứ liền đem một đại nam nhân như ta hạ gục a? Ừm, này, nói ra thì có chút tổn thương danh dự của ta, đối với ngươi, cũng không hay lắm! Khụ khụ… Xem ra, chúng ta nên giữ bí mật cho nhau a!”
Gì chứ, nói cứ như là mình chiếm tiện nghi của hắn nhiều lắm, nàng là vô tình ngã thôi a! Hừ, lại nói, nếu có người chịu thiệt, nàng là nữ, mới là người chịu thiệt nha! Ách, mà hai người vẫn không có làm cái gì, cũng không thể nói là chịu thiệt.
Bỗng nhiên bên tai lại truyền đến tiếng cảm thán của Bùi Nhược Thần, “Ngự Thiên Dung, ngươi thật đúng là một nữ nhân lãnh tình a!”
“Cái gì?”
Bùi Nhược Thần biểu tình thản nhiên, ánh mắt lại sắc bén vô cùng, “Ngươi nghe tiếng sáo của ta, lúc âm thanh sầu triền miên thì không có cảm xúc, lại bị sát ý làm bừng tỉnh.

Từ đây có thể thấy được, trong lòng ngươi, có thể được ngươi để ở trong lòng, cư nhiên là sát ý! Thế này không phải lãnh tình thì còn là cái gì?”
A! Đây là kiểu ngụy biện gì a? Ngự Thiên Dung không nói gì nổi, bực mình xoay người không để ý tới hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận