Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Ngự Thiên Dung vốn định sẽ không thèm để ý tới Bùi Nhược Thần, bất quá, cuối cùng thật sự là không nhịn được, “Uy, Bùi Nhược Thần, rốt cuộc khi nào ngươi mới chịu đi lên miệng vực a? Nếu không ta đi lên trước, nếu ngươi lo lắng Phượng Hoa biết ngươi, ta sẽ dịch dung, cam đoan không cho hắn nhìn ra!”
“Còn phải vài ngày nữa! Trước mắt tạm thời không được!”
“Hừ, ngươi có phải rất vô lương không, là ta cứu ngươi nha, đối đãi ân nhân cứu mạng, ngươi nên có loại thái độ này sao?”
Bùi Nhược Thần liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta là vì cái gì bị thương?”
Ách… Đúng là vì tìm giải dược cho nàng, bất quá, chính ngươi cũng đã nói đó là chức trách của ngươi nha! Giờ lại không biết xấu hổ lôi chuyện này ra làm tấm mộc! Thật là… Mà giận nhất là mình cũng ngượng ngùng phủ nhận mục đích của hắn.
“Vốn không cần Tam Sắc Quả ta cũng có thể giải độc, nhưng giờ ngươi lại ngây ngốc bị người ta thúc dục độc tính, khiến cho việc giải độc trở nên càng thêm khó giải quyết, nay là không có Tam Sắc Quả là tuyệt đối không thể giải trừ cổ độc, cho dù có, cũng có thể có tác dụng phụ! Ngươi nói, chúng ta hiện tại có thể rời nơi này được không?”
Ách! Nghiêm trọng như vậy? Ngự Thiên Dung nhăn cặp mày thanh tú, thở dài, “Nhưng hai người chúng ta hợp lực cũng đánh không lại lão tinh tinh kia a, hơn nữa, chuyện của Triển Cảnh, ta lo —— “
“Ngươi cứ việc yên tâm, Phượng Hoa sẽ giúp ngươi xử lý tốt!”

“A? Vì cái gì? Ngươi sao lại khẳng định như thế?”
Bùi Nhược Thần cười lạnh, “Hắn tuy rằng phản bội ta, bất quá, ta vẫn hiểu được nguyên tắc làm người của hắn.

Hắn vốn chỉ là muốn giết ta, lại không ngờ ta sẽ nhẫn tâm kéo ngươi cùng nhảy xuống vực, như vậy, hắn sẽ áy náy cho rằng là hắn hại ngươi, cho nên, hắn sẽ nghĩ biện pháp bù lại một chút.

Bù lại cái gì? Duệ Nhi, hắn đương nhiên sẽ cố sức bảo hộ, mà tâm nguyện của ngươi, hắn cũng sẽ hết sức giúp ngươi thực hiện, ngươi không muốn Triển Cảnh thành thân với nữ nhân khác, hắn đương nhiên sẽ đi ngăn cản!”
Ách! Nói nghe cũng có lý, bất quá, phản bội? Nàng không hiểu! “Vì sao lại nói là Phượng Hoa phản bội ngươi, hắn vốn không phải là người của ngươi a!”
“Ai nói với ngươi?” Bùi Nhược Thần lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một cái.
Ngự Thiên Dung vô tội nhún nhún vai, “Vốn chính là vậy a, hắn là hộ vệ của ta, chủ nhân phía sau là cái gì mà… ừm, là lão đại của Ảnh Các sát thủ.

Đâu có liên quan đến ngươi, chẳng lẽ ngươi chính là lão đại của tổ chức sát thủ kia?”
Bùi Nhược Thần hừ lạnh một tiếng, “Cái tổ chức sát thủ đó, ta không để vào mắt! Bất quá, ta cũng không cần giải thích quá nhiều với ngươi làm gì, chính là nói cho ngươi, ta và hắn vốn là quan hệ hợp tác, hắn cư nhiên muốn giết ta, đương nhiên chính là phản bội!”
Hợp tác? Hai đại nam nhân bọn họ hợp tác làm cái gì a?
“Chuyện của ta và hắn, ngươi không cần nghĩ nhiều, đó là chuyện riêng của chúng ta, ngươi chỉ cần biết hắn sẽ giúp ngươi giải quyết Triển Cảnh là đủ.

Ta cam đoan, sau khi ngươi ra ngoài, Triển Cảnh sẽ vẫn là hộ vệ trung thực của ngươi, sẽ không bị nữ nhân nào khác cướp đi đâu!”

Ách, cướp? Lời này nói cũng quá! Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Ta không phải lo lắng hắn bị người khác cướp, mà là không hy vọng hắn vì ta hy sinh hạnh phúc của mình!”
“Chỉ cần là hắn vui, ngươi cần gì phải để ý, nói không chừng, trong lòng hắn nghĩ rằng hy sinh vì người chính là một loại hạnh phúc!”
Ách!
Bùi Nhược Thần lại liếc nàng một cái nói: “Không cần luôn lấy ánh mắt của ngươi đến cân nhắc hành vi của người khác, mỗi người đều có nguyên tắc của mình.”
“Ta không phải muốn hắn làm theo ý của ta, chỉ là không muốn hắn dễ dàng quyết định chung thân đại sự của mình như vậy!”
“Còn không phải giống nhau, chính là ngươi không muốn thôi!”
“Ngươi ——” Ngự Thiên Dung tức giận đến nghiến răng, bất quá, nàng coi như đã hiểu, tranh luận với gã nam nhân phúc hắc này quả thực chính là tự mình tìm buồn bực.

“Quên đi, ta không thèm tranh luận chuyện này với ngươi.

Giờ ngươi nói đi, trong tình hình thực lực kém xa thế này, chúng ta phải làm thế nào để lấy Tam Sắc Quả? Sớm lấy được Tam Sắc Quả, chúng ta mới có thể ra khỏi đây a!”

Bùi Nhược Thần có chút kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi bình thường không phải rất thông minh sao? Sao giờ lại không chí khí gì hết vậy? Chẳng lẽ là kiềm lư kĩ cùng*?”
* Kiềm lư kĩ cùng: chỉ có một chút khả năng ít ỏi nhưng giờ đã dùng hết sạch, không còn gì
Ai… Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ thở dài, “Ta nào có thông minh như ngươi a, đại ca à, ngươi cũng đừng dong dài nữa, nhanh nói cho ta biết đi, ngươi định làm thế nào?”
“Ừm, không định làm thế nào a.

Ta trước đây không lâu vô tình nghe nói ngươi từng giúp Bạch tri phủ phá vụ trộm báu vật ở hoàng cung năm ngoái, trong lòng kính nể, cho nên muốn lắng nghe chủ ý của ngươi a? Có biện pháp đối phó với thần trộm, như vậy đối phó với một lão tinh tinh hẳn là cũng không có vấn đề đi?”
Chỉ là một lão tinh tinh?
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, mệt hắn nói ra được hai chữ “chỉ là”, nếu như “chỉ là”, sao ngươi không đánh thắng luôn đi? Còn có, chuyện nàng giúp Bạch tri phủ, hắn nghe ở đâu nói? Rõ ràng, người biết chuyện đó không nhiều lắm a, Tịch Băng Toàn khẳng định sẽ nói cho hắn… Chẳng lẽ là Phượng Hoa? Vô tình hay là cố ý?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận