Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Nay một tên nhân loại nho nhỏ cư nhiên sáng sớm đến quấy rầy mộng đẹp của nó, còn nói năng lỗ mãng, quả thực không thể tha thứ! Lão tinh tinh tức giận bay lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề, từng ngụm từng ngụm thở phì phì cơn tức trong lòng, trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Tiểu tử, xem ra ngươi đến đây là muốn chết!”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, lắc đầu, “Sai rồi, ta không muốn chết, ta còn rất trẻ a, không hề già cỗi như ngươi! Hơn nữa, ta còn muốn đến cầu ngươi một vật!”
Lão tinh tinh cố nhịn mặt mũi, chịu đựng hỏi, “Ngươi muốn cái gì?”
“Tam Sắc Quả.

Lão tiền bối yên tâm, vãn bối chỉ muốn một quả mà thôi, tuyệt đối sẽ không khi dễ người cao tuổi!”
“Xú tiểu tử! Muốn chết!” Lão tinh tinh nghe Bùi Nhược Thần kêu trái một câu lão tiền bối, phải một câu người cao tuổi, nghe mà bụng đầy lửa giận, tức giận đến cái mũi xì khói, vù vù thở phì phò.
“Đâu có, đâu có, vãn bối đâu có muốn chết, có muốn chết cũng không dám đi trước lão già ngươi a, dù thế nào cũng phải nhường người già đi trước a!”

“Vô liêm sỉ —— “
Lão tinh tinh rốt cuộc nhịn không được, bàn tay to vung lên, nhào lại đây.
Ngay tại khoảng khắc nó nhào lên, xảy ra một chuyện khiến chim to và phi hổ đều không thể tưởng tượng nổi: lão tinh tinh kia cư nhiên đột ngột dừng lại, hơn nữa sắc mặt chậm chậm dịu xuống, cuối cùng còn hóa thành cục cưng ngoan đi theo Ngự Thiên Dung rời khỏi đỉnh núi, chậm rãi xuống núi.
Chuyện này… này cũng quá quỷ dị đi?
Hai chim hai phi hổ trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, miệng rộng đến mức có thể nhét vừa một cái trứng chim.
Bùi Nhược Thần thấy Ngự Thiên Dung đã mang lão tinh tinh kia rời ra đỉnh núi mới chậm rãi thở phào một hơi, lập tức lấy một hộp ngọc tinh xảo từ trong lòng ra, nhẹ nhàng đi về phía Tam Sắc Quả.

Tam Sắc Quả kia tựa hồ cũng có linh tính, mỗi bước Bùi Nhược Thần tới gần, cành cây lại bắt đầu chớp lên, tựa hồ đang run rẩy!
“Quả thật là linh vật, bất quá, không thể không lấy!” Bùi Nhược Thần lấy ra một cây ngọc trâm, hái một Tam Sắc Quả vào trong hộp ngọc, hái xong, hắn còn nâng hộp ngọc lẳng lặng đợi.

Sau khi hái Tam Sắc Quả xuống, còn phải thu vài giọt chất lỏng từ cành cây mới có thể bảo tồn hoàn hảo dược hiệu, mà chất lỏng kia phải từ vị trí hái quả chảy ra, trong sách có ghi, ba chung trà sau khi hái Tam Sắc Quả, sẽ có một chất lỏng từ chỗ hái chảy ra, thu lấy chất lòng, dùng rất có lợi.
Bùi Nhược Thần kỳ thật thực hy vọng có thể nhanh lên, hiệu lực của Tán Hồn Tán chỉ có nửa canh giờ, lúc nãy đã hao phí một chút thời gian, vì để lão tinh tinh chắc chắn trúng độc, Ngự Thiên Dung vừa lên đỉnh núi liền mở dược phẩm ra, thả cho dược bay tới gần khu vực Tam Sắc Quả, khiến lão tinh tinh vừa ra liền lâm vào trong mê dược.
Hắn ở đây nhiều thêm một khắc nào, nguy hiểm cũng liền nhiều thêm một phần, nàng cũng bị nguy hiểm nhiều thêm một phần!
Bình thường luyện kiếm, khoảng thời gian ba chung trà chỉ đảo mắt liền trôi qua, nay lại có vẻ rất dài rất lâu.


Bùi Nhược Thần chờ đợi mà cái trán không kìm được, toát ra mồ hôi.

Hắn tự nhận khả năng chịu đựng của mình không tệ, nhưng, lần này vì sao tâm thần lại bất an như vậy, có chút nôn nóng…
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, trái tim Bùi Nhược Thần cũng dần dần đề cao, nhưng, hắn hiện tại chỉ có thể chờ!
Mắt thấy nhánh cây vừa mới hái trái đã bắt đầu bành trướng, sắp chảy ra chất lỏng, lòng Bùi Nhược Thần càng thêm khẩn trương lên, trong lòng nhịn không được hô: nhanh lên, nhanh lên!
Bỗng nhiên, chân núi truyền đến một gầm giận dữ ngập trời, làm cả đỉnh núi cũng rung chuyển.

Bàn tay Bùi Nhược Thần nắm hộp ngọc cũng bị run lên, may là định lực của hắn tốt lắm mới không làm rơi hộp ngọc đựng Tam Sắc Quả.


Trong lòng hắn chấn động, biết là Ngự Thiên Dung khả năng đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nhưng nay chất lỏng còn chưa chảy xong, hắn không thể bỏ dở nửa chừng, bằng không bỏ qua cơ hội lần nay, về sau lại càng khó khăn! Hy vọng nàng có thể chống đỡ đến lúc mình đến!
Trán chảy đầy mồ hôi, khi một giọt chất lỏng cuối cùng chảy ra, vị trí hái Tam Sắc Quả trên cây cư nhiên kỳ tích khép lại, tựa hồ chưa từng mọc ra một cái quả nào, hoàn toàn giống với những cành lá khác.
Bùi Nhược Thần lúc này đã không còn tâm tình đâu mà cảm thán, cất kỹ hộp ngọc xong, liếc nhìn sang hai phi hổ một cái, bỗng nhiên bước tới, “Hộp ngọc này và dược liệu bên trong, các ngươi thay ta bảo quản đến lúc chúng ta rời đi Vô Dương Sơn, nếu các ngươi làm được, ta sẽ nói nàng đem mê dược còn lại trên người cho các ngươi!”
Hai phi hổ ngẩn ngơ, nguyên lai người ta đã sớm nhìn thấu ý đồ của hai chúng nó, chỉ bảo quản một chút dược liệu thôi, không mệt! Cũng không phải cần bọn chúng tham gia chiến đấu!
Bởi vậy hai phi hổ tiếp nhận món đồ liền bay khỏi Vô Dương Sơn, mà Bùi Nhược Thần thì lập tức ngồi lưng chim to, bay thẳng xuống chân núi…
Còn chưa xuống tới nơi, chợt nghe tiếng lão tinh tinh rống giận, “Xú nha đầu, cư nhiên dám mê hoặc lão phu xuống dưới! Vốn niệm tình ngươi là người Lan gia, định thả ngươi một mạng, cố tình ngươi không biết tốt xấu, ta hôm nay sẽ thanh toàn ngươi!”
Chân núi cuồng phong gào thét, đất đá rung chuyển, một thân ảnh màu lam vội vã né tránh, một bóng đen đuổi sát theo sau, rất có xu thế không chết không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận