Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Một lần nữa trở lại Hội Họa Viên, Ngự Thiên Dung do dự một hồi, rốt cuộc vẫn đi tới trước phòng Duệ Nhi, lại ngoài ý muốn thấy Triển Cảnh còn canh giữ ngoài cửa phòng.

“Là ai —— tiền bối?” Triển Cảnh không ngờ nữ tử áo lam đi mà quay lại, rất kinh ngạc nhìn nàng.
Ngự Thiên Dung thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, khẽ cau mày, “Sao ngươi không nghỉ ngơi?”
“Trì Dương đi tìm Hạ Duyệt, ta đương nhiên phải ở lại thủ hộ thiếu gia.”
“Hừ, với cái thân thể như vậy của ngươi, có thể duy trì được bao lâu, nếu thật sự có thích khách lại đến, ngươi có thể ngăn cản được bao nhiêu người? Nhìn bộ dạng gục đầu ủ rũ của ngươi, ta liền không thoải mái, đường đường một đại nam nhân làm chi lại suy sút như vậy?”
“Ta —— “
“Nếu Duệ Nhi thật sự gặp chuyện không may, ngươi lấy gì mà ăn nói với Ngự Thiên Dung?”
Triển Cảnh sững sờ, đúng vậy, nếu thiếu gia xảy ra chuyện, hắn còn mặt mũi nào tái kiến phu nhân? Phu nhân vốn là vì muốn đi tìm hắn mà chết, mình sau khi trở về chỉ biết cố ý để cho thương thế chuyển biến xấu, định tự sinh tự diệt, lại không nghĩ nếu thiếu gia xảy ra chuyện, hắn biết đối mặt với phu nhân thế nào?
Ngự Thiên Dung thở dài một tiếng, liếc nhìn Triển Cảnh một cái, “Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn nói.”

Triển Cảnh đi theo Ngự Thiên Dung vào Trúc Viên, Ngự Thiên Dung theo thói quen tìm chiếc ghế, Triển Cảnh thấy vậy, trong đầu chợt lóe: nhất cử nhất động của nàng thật giống phu nhân, nhưng nàng không thể là phu nhân, phu nhân nào có công lực như vậy a! Nếu nàng là phu nhân thì thật tốt!
“Độc Quái sao không cùng ngươi trở về?”
“À, sư phụ hiện đang ở cùng với Thiên Trúc Thần Y Lôi Chí Tôn, hình như là muốn học phương pháp giải Triền Tâm Cổ Độc.”
“Nga, tên đó đã chịu dạy?”
Triển Cảnh trong lòng thầm kỳ quái, người này hình như cái gì cũng biết a?
“Triển Cảnh, vì sao ngươi lại nguyện ý vì Ngự Thiên Dung hy sinh hạnh phúc chung thân của mình?” Bỗng nhiên, nữ tử áo lam trước mắt nhẹ giọng hỏi.
“Hạnh phúc chung thân? Tiền bối nói đùa, ta đâu có tốt như ngài nghĩ, ta chỉ là muốn học phương pháp giải cổ độc, về phần cả đời này, ta cưới hay không cưới, kỳ thật đều không sao cả, thậm chí, nếu phải cưới vợ, con gái của Thần Y Lôi Chí Tôn còn có vẻ thích hợp, ít nhất sẽ không cần lo lắng ngày sau có người đến trả thù ta sẽ liên lụy bọn họ, bọn họ hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình.”
Trả thù? Đúng a, bọn họ là sát thủ, nếu thân phận bại lộ, đương nhiên sẽ có người đến trả thù.
“Ngươi không yêu Ngự Thiên Dung sao?”
“Ta và phu nhân là người bất đồng thế giới, vãn bối có tự mình hiểu lấy.

Huống hồ, phu nhân đã có Tịch Băng Toàn ở bên cạnh làm bạn, không cần ta đến tranh.”
Ách, nàng khi nào thì cặp kè với Tịch Băng Toàn? Ngự Thiên Dung lắc đầu, không thèm nhắc lại, đưa tay chậm rãi kéo khăn che mặt xuống.

Triển Cảnh ngơ ngác nhìn màu trắng trước mắt, thực trắng, trắng như tuyết, tóc nàng cư nhiên toàn bộ trắng, nhìn lại, hắn hoàn toàn sững sờ, khuôn mặt này chẳng phải là phu nhân trong mơ của hắn đó sao?
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Thế nào, tóc ta biến thành trắng, nên ngươi không biết ta là ai?”
“Phu, phu nhân… Ngươi, ngươi —— “
“Ta vì sao không chết đúng không?”

Triển Cảnh bị thật lớn kinh hỉ làm choáng ngợp, đây không phải là mơ, đúng không? Nếu là mơ, khẩn cầu ông trời đừng để hắn tỉnh lại, hắn cư nhiên thấy phu nhân hoàn hảo vô khuyết, phu nhân cư nhiên còn sống, điều này với hắn mà nói, là cỡ nào hy vọng xa vời… “Phu nhân —— “
“Đừng lên tiếng, ta tạm thời không hy vọng người khác biết ta còn sống.

Còn có, ngươi đừng quá kích động.” Ngự Thiên Dung đặt tay lên cổ tay Triển Cảnh, truyền nội lực sang cho hắn, giúp hắn bình tĩnh trở lại.
Hồi lâu sau, Triển Cảnh mới trấn định lại, “Phu nhân, ngươi ——” trấn định sau, Triển Cảnh mới giựt mình thấy tóc phu nhân đã từ đen biến thành toàn trắng, đây là có chuyện gì?
“Ngày mai ta phải đến Thanh Quốc làm một việc, ngươi nghĩ biện pháp đi cùng ta đi, đừng để cho bọn Hạ Duyệt biết tin tức của ta, tạm thời chưa thích hợp, về sau lại nói cho bọn họ, cũng miễn cho đả thảo kinh xà.”
“Phu nhân, Bùi Nhược Thần đâu?”
“Hắn? Còn sống a.”
“Phu nhân không giết hắn?”
A? Vì sao nàng lại muốn giết hắn a! Ngự Thiên Dung kỳ quái nhìn Triển Cảnh, phát hiện vẻ mặt Triển Cảnh cư nhiên rất phẫn nộ, “Triển Cảnh, ngươi làm sao vậy?”
“Hắn hại chết —— không, phải nói là hắn thiếu chút nữa hại chết phu nhân, chúng ta đã quyết định không thể buông tha cho hắn, hắn chết, thì đem mối thù này tính lên người nhà của hắn! Nay biết hắn không chết, chúng ta đương nhiên sẽ thay phu nhân báo thù!”
Ách! “Ai nói hắn hại ta chết?”

Triển Cảnh sửng sốt, “Chẳng lẽ không đúng sao? Phượng Hoa nói, hắn tận mắt thấy Bùi Nhược Thần kéo phu nhân nhảy xuống vực!”
Phượng Hoa.

Ai! Tên yêu nghiệt này! Ngự Thiên Dung than nhẹ một tiếng, “Hắn không hại ta, kéo ta xuống vực cũng không phải muốn hại chết ta, chính là định đến Bách Thú Vực Sâu tìm thuốc giải cho ta.”
Giải dược? Triển Cảnh lại chấn động, đúng vậy, phu nhân nay không chết nên cần giải dược Triền Tâm Cổ Độc mới phải, nhưng nay nàng lại không chút sứt mẻ trở lại.
“Ngươi đừng lo lắng, độc trên người ta đã được Bùi Nhược Thần giải trừ, sẽ không chết.”
“Thật sự?”
Ngự Thiên Dung nghiêm túc gật gật đầu, “Ta cần lừa ngươi sao? Liền ngay cả võ công hiện tại của ta có thể tiến nhanh cũng là nhờ công hắn tìm dược thảo.”
Dược thảo? Tìm một ít dược liệu là đủ để võ công tịnh tiến mấy lần? Chuyện này cũng quá sức tưởng tượng đi, thế thì dược thảo này chẳng phải là thần đan thần dược rồi sao? Bùi Nhược Thần cư nhiên có năng lực như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận