Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Dẹp chuyện Bùi Nhược Thần sang một bên, ánh mắt Triển Cảnh lại rơi xuống màu trắng kia, định mở miệng, tựa hồ muốn hỏi cái gì, nhưng cố kỵ không dám hỏi.

Ngự Thiên Dung nhìn hắn, mỉm cười, “Tóc của ta là do lúc giải độc xuất hiện ngoài ý muốn, về phần vì sao thì ta cũng không biết, bất quá, Bùi Nhược Thần nói, hắn có biện pháp khôi phục.”
Vậy là tốt rồi, Triển Cảnh cảm thấy mái tóc trắng này tuy rằng không xấu, nhưng có chút tổn hại khí chất của Ngự Thiên Dung.

Hắn cảm thấy có chút áy náy, nếu không phải hắn tiến triển quá chậm, thì phu nhân đâu cần mạo hiểm cùng Bùi Nhược Thần xuống Bách Thú Vực Sâu tìm thuốc giải?
“Ngươi chuẩn bị đi, sáng mai sẽ đi ngay, ta ở ngoài cửa thành chờ ngươi, lúc đó nhớ dịch dung, chuyện này đừng nói cho bất luận kẻ nào, bọn Hạ Duyệt cũng không ngoại lệ.”
“Phu nhân, thiếu gia…”
“Các ngươi nói với hắn thế nào?”
Mặt Triển Cảnh đỏ lên, “Hạ Duyệt nói với thiếu gia là phu nhân đi Thiên Trúc chữa thương giải độc, cần thời gian rất dài mới có thể trở về, dặn thiếu gia phải học hành chăm chỉ, kiên nhẫn chờ đợi.”
“Nga? Tốt a, vậy là được rồi, chờ ta làm xong chuyện, thì nói là giải độc sớm nên trở về.”

“Vâng, phu nhân.” Triển Cảnh cung kính gật đầu.
Nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt Triển Cảnh, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên nhớ tới một câu, không khỏi quay đầu nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Triển Cảnh, thích ta, ngươi không thấy mệt sao?”
Triển Cảnh cứng người tại chỗ, mệt? Vì sao lại hỏi như vậy?
Ánh mắt Ngự Thiên Dung mang chút phiền muộn nhìn hắn, “Ha ha, nói thật cho ngươi biết, kỳ thật con người của ta a, chính là một tiểu nữ nhân ích kỷ, làm việc luôn lấy lợi ích bản thân làm trọng, người không phạm ta, ta không phạm nhân, người nếu phạm ta, ta hoàn trả gấp mười.

Ta không phải là thiện nam thiện nữ, ta không thèm để ý cái nhìn của người khác, ta chỉ muốn mình sống thư thái mà thôi.

Còn đối với những người mà ta không thèm để ý, bọn họ có thấy thế nào, có nghĩ thế nào, ta tuyệt không quan tâm, mà ta, cả đời có lẽ trong lòng cũng không có được bao nhiêu người.”
“Nhân sinh trên đời, ai có thể vô tư? Phu nhân ích kỷ là đương nhiên, Triển Cảnh không thấy có gì không ổn, so với những kẻ tự xưng là quân tử, nhưng thực chất là ngụy quân tử, ta tình nguyện gặp gỡ những người như phu nhân! Ít nhất, ta không thấy phu nhân từng chủ động hại ai, thế này là đủ rồi.”
“Thật không, cái nhìn của ngươi thật đúng là rộng mở a.

Vậy cần gì mà không bỏ xuống được? Nam nữ thế gian, có ai vì không có người kia mà sống không nổi, ta cũng vậy, ngươi cũng vậy.”
“Lời phu nhân nói xác thực không sai, bất quá, nhân sinh nếu được tồn tại vì một người mới trở nên càng có ý vị.”
Càng có ý vị sao? Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài, nữ tử ích kỷ như nàng tựa hồ không đáng để hắn trân trọng như vậy a!
“Phu nhân, thỉnh ngươi đừng để ý ta, ta vĩnh viễn đều là hộ vệ của ngươi.” Triển Cảnh bỗng nhiên trảm đinh tiệt thiết biểu thị công khai.
Tuy rằng không thề, nhưng so với lời thề càng thêm hữu lực, đánh thẳng vào lòng Ngự Thiên Dung, tạo thành từng vòng gợn sóng.

Lời này, so với lời ngon tiếng ngọt càng thêm cảm động, khiến hai mắt Ngự Thiên Dung cư nhiên có hơi xót, khóe mắt nhịn không được chảy xuống hai hàng lệ.

Nàng vội bỏ đi, không quay đầu lại, chỉ lưu lại một câu: “Sáng mai, gặp ngoài cửa thành.”

Triển Cảnh nhìn bóng dáng kia phiêu nhiên đi xa, trong lòng có chút mất mát, nhưng không có oán.

Nàng đương nhiên có lựa chọn của riêng mình, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ làm nàng cảm động mà thêm vài phần tình với hắn, chỉ là hy vọng mình có khả năng giúp nàng sống được thêm thư thái!
Người khác yêu thế nào, hắn không biết, điều hắn muốn chính là làm cho nàng hạnh phúc hơn một chút, lại hạnh phúc thêm một chút nữa…

Sáng sớm hôm sau, Triển Cảnh tìm Hạ Duyệt nói muốn ra ngoài du lịch một chút.

Hạ Duyệt đánh giá bộ dạng Triển Cảnh, thấy tinh thần hắn hoàn toàn thay đổi, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ bị đám thích khách đêm qua kích thích? Bất quá, hắn có thể chủ động nói muốn đi một chút thật ra thực không dễ dàng.

Mấy ngày trước, Độc Quái gởi thư, ý tứ tựa hồ là bảo bọn hắn nghĩ cách giúp Triển Cảnh quên đi chuyện gì gì đó với cô con gái của Thần Y, miễn cho Triển Cảnh buồn bực không vui.
Phu nhân mặc dù tốt, nhưng nàng đã rời đi, huynh đệ cũng không nỡ nhìn hắn tiếp tục trầm luân, còn đang nghĩ cách nào để đá hắn ra ngoài đi chơi một chút! Giờ thì chính hắn tự đề xuất! Thật đáng mừng a! “Ha ha, cũng tốt, dù sao trong nhà đã có ta và Trì Dương.

Cốc gia, ta sẽ mau chóng chèn ép, nếu thực không được, ta lại làm giở ngón nghề ban đầu, chọn một ngày lành đi diệt bọn hắn!”
“Cũng không cần như vậy, dựa theo —— lời của vị tiền bối đêm qua, đả kích chuyện buôn bán của bọn họ là tốt rồi, những kẻ còn lại thì tạm tha, dù sao Cốc gia có một Thừa tướng, lại còn là thông gia với Bùi gia.”

“Ừm, cũng phải.

Đúng rồi, nghe Trì Dương nói, vị tiền bối đêm qua tựa hồ rất hiểu Hội Họa Viên chúng ta, nghe nói còn là một vị cao tuổi, Trì Dương nói, tóc của bà ấy toàn một màu trắng!”
Trì Dương cũng thấy? Triển Cảnh ngẩn ra, lại nghe Hạ Duyệt giải thích: “Trì Dương vô tình nhìn thấy.

Đừng nói chuyện vị lão tiền bối đó nữa, nói đi, ngươi định đi đâu?”
“Còn chưa quyết định, có việc thì ta sẽ dùng bồ câu đưa tin.”
“Được rồi, vậy ngươi đi đường cẩn thận!”
Triển Cảnh gật gật đầu, trịnh trọng dặn Hạ Duyệt: “Thiếu gia phải dựa vào hai người các ngươi bảo hộ, ta sẽ cố gắng mau trở lại.”
“Yên tâm, chúng ta sẽ không để cho thiếu gia gặp chuyện không may.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận