Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Nam Cung Tẫn nhìn nét tươi cười trước mắt cũng cực kì không thoải mái, rất muốn tận tay bóp chết nàng.

Trên thực tế, hắn cũng làm như vậy, nhanh nhẹn đưa tay, lần này rất nhanh xuyên qua người Tịch Băng Toàn người, bàn tay to kháp trên cổ họng của Ngự Thiên Dung: “Ngươi thật đúng là lẳng lơ!”
“Hộ Quốc tướng quân, ta khuyên ngươi vẫn nhanh nhanh thả phu nhân, bằng không, mạng của ngươi cũng sẽ không có!” Tịch Băng Toàn dán cây ngân châm lên cổ Nam Cung Tẫn, lóe ra ánh sáng chói mắt quang mang.
Trận đánh này hình như có chút quen thuộc a, Ngự Thiên Dung trong lòng hiện lên một chút sáng tỏ, nhưng lại quá nhanh, nên nàng bắt không được manh mối cụ thể.
Vương Sí vừa thấy liền biết ngân châm kia có dính kịch độc, biến sắc: “Tướng quân, ta xem mọi người vẫn là hòa khí phát tài đi!”
Ngự Thiên Dung cười lạnh nhìn Nam Cung Tẫn: ngươi chỉ biết dùng vũ lực để đối phó nữ nhân sao?
Nam Cung Tẫn đương nhiên cũng cảm giác ra hàn khí trên cổ, nhưng nhìn Ngự Thiên Dung thong dong cười lạnh, hắn càng tức giận khó tiêu, nàng là nữ nhân hắn không cần, dựa vào cái gì lại dám khiêu khích quyền uy của hắn?
“Tướng quân biệt lai vô dạng a!” Một thanh âm ôn hòa truyền đến, đánh gãy cuộc giằng co.
Thanh âm như xuân phong hoa thủy kia liền hấp dẫn lực chú ý của Ngự Thiên Dung.

Nàng giương mắt lên nhìn thì thấy một nam tử chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, ôn nhuận như ngọc, con ngươi như viên ngọc đen tỏa sáng, trên mặt khẽ hiện ôn hòa mỉm cười, như gió xuân thổi tan băng lạnh, phong thái thản nhiên, ra dáng thư sinh! Mà khiến người ta chú ý hơn cả, dưới khóe mắt phải của nam tử kia là một đóa hồng mai.
Kiều như lửa, diễm ướt át, phong vận thanh tú, cao ngạo như hàn mai, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đóa hồng mai kia vốn nên là yêu mị nhưng lại dung hợp rất hoàn hảo với khí chất phiêu dật của hắn, có vẻ quý mà không kiều, hoa mà không diễm, còn tăng thêm một loại khí chất khiến người ta tâm động.
Cực phẩm mỹ nam tử a!
Tịch Băng Toàn là dạng soái ca lạnh như băng.

Còn là nam nhân này là dạng soái ca ôn nhuận như ngọc, cộng thêm vài phần thanh tuyệt nhờ đóa hồng mai kia!
Chính là dạng soái ca rất dễ dàng hấp dẫn người khác.
Nam Cung Tẫn nhìn đến hắn cũng nao nao: “Quân Thư, sao ngươi lại tới đây?”
Quân Thư, tên cũng không tệ! Ngự Thiên Dung thưởng thức nhìn mĩ nam đột nhiên xuất hiện, những thứ xinh đẹp vĩnh viễn có giá trị thưởng thức!
Liễu Quân Thư nhìn không khí xung quanh, ngân châm kia hết sức chói mắt nha, ánh mắt lóe lóe lên, không khỏi ha ha cười nói: “Nam Cung, xem ra là ta tới không đúng lúc a? Các ngươi đây là —— “
Nam Cung Tẫn buông tay, Tịch Băng Toàn cũng buông ngân châm, đứng ở sau Ngự Thiên Dung, ôn nhu hỏi: “Phu nhân, ngươi không sao chứ?”
Ngự Thiên Dung an tâm nhìn hắn, cười nhẹ: “Có ngươi ở, ta sao lại có thể có chuyện gì.

Bất quá vị Hộ Quốc tướng quân này cũng quá dã man đi, động bất động liền muốn ra tay đả thương người khác, chẳng lẽ phong độ tướng quân của một quốc gia chỉ như thế này thôi?”
Nam Cung Tẫn sắc mặt mới vừa ổn thoải, lập tức lại xanh mét, nữ nhân này là muốn ép mình giết nàng sao?
Liễu Quân Thư bừng bừng hứng trí nhìn Ngự Thiên Dung: “Vị phu nhân này là?”
“Ngự Thiên Dung.” Người nào đó nghiến răng nghiến lợi nói.
Liễu Quân Thư giật mình ngẩn ngơ, “Đó chẳng phải là… phu nhân cũ của ngươi sao? Nghe nói hơn nửa năm trước đã bị ngươi hưu, đuổi ra tướng quân phủ, như thế nào hôm nay lại trùng hợp gặp nhau như vậy, còn trình diễn một màn…”
Miệng nói xong lời châm chọc, hắn vẫn mang ý cười ôn hòa tiếp tục nói: “Ha ha, nguyên lai là tiền tẩu tử, thất kính thất kính, Quân Thư nhiều năm chưa lên kinh, đại hôn các ngươi năm ấy cũng không có tham gia, hôm nay gặp nhau lại là… Ách, thật đúng là thế sự thay đổi khó lường a, ha ha, ách, tiền tẩu tử, thật có lỗi a!”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn hắn: thằng nhãi này, cố ý nói như vậy đi! Biết Nam Cung Tẫn đã hưu thê còn luôn miệng kêu tiền tẩu tử, tiền tẩu tử, không kêu hắn sẽ chết a!
Tịch Băng Toàn sắc mặt rõ ràng không tốt, bất quá, hắn cũng không nói gì.

Bởi vì hắn nhận ra nam tử này, tên này chính là Bạch Mai công tử đồn đãi trên giang hồ! Xem ra hắn là người áo trắng đêm đó, bất quá, hắc y nhân có phải là Nam Cung Tẫn hay không còn chưa dám xác định! Dù sao người ta cũng che mặt a!
Vương Sí thầm mắng Liễu Quân Thư lắm miệng, nói gì không nói lại ăn nói như vậy, vội vàng hoà giải nói: “Ha ha, Liễu huynh đệ là quý nhân nên nhiều chuyện thường quên, mấy năm nay tiêu dao khắp nơi, cũng không đến xem lão bằng hữu.”
Liễu Quân Thư nhìn Vương Sí cười làm lành: “Vương huynh cũng ở đây a, hôm nay thật sự là hạnh ngộ a!”
“Đúng vậy, hạnh ngộ, mới vừa rồi ta còn cùng tướng quân cướp mua mấy bức tranh!”
“Tranh? Nam Cung, ngươi khi nào thì có hứng thú thu thập tranh? Không giống ngươi a!” Liễu Quân Thư nghi hoặc nhìn Nam Cung Tẫn.
Nam Cung Tẫn sắc mặt nhăn lại, lạnh lùng nói: “Tùy hứng mà thôi.”
“Nga, không biết là danh gia nào hạ bút, thế nhưng được hai người các ngươi tranh chấp?”
Vương Sí cười, thân thủ chỉ tay: “Chính là họa pháp thần kì của Ngự phu nhân!”
A? Liễu Quân Thư chưng hửng, sửng sốt nửa ngày.

Sao lại thế này? Nam Cung Tẫn không phải chán ghét nàng sao, như thế nào còn có thể coi trọng vật của nàng? Còn cảnh tượng lúc nãy lại là chuyện gì?
“Bạn cũ gặp nhau, chúng ta không nên quấy rầy.” Ngự Thiên Dung thản nhiên liếc nhìn ba người bọn họ, ba nữ nhân làm thành một sàn diễn, ba nam nhân vì sao không làm thành một sàn diễn đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui