Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Vì trực giác của Ngự Thiên Dung, Bùi Nhược Thần không lay chuyển được nàng, đành phải cùng nàng đến Mê Huyễn Cung một chuyến, may mà Mê Huyễn Cung rất gần Thanh Quốc, nên cũng không phải đi đường xa lắm.

Thông qua mấy ngày ở chung, Bùi Nhược Thần càng ngày càng thấy nữ nhân có đôi khi thật sự không thể nói lý.

Tỷ như vị trước mắt này, căn bản chính là tùy tâm sở dục, nghĩ cái gì thì làm cái đó, ghê tởm hơn là nàng cư nhiên dựa vào Triển Cảnh, hai người hợp lực lại là thừa sức kiềm chế hắn, hắn có ý kiến cũng không được.

Còn nói đây chính là tâm tình của nàng lúc ở vực sâu, muốn cho hắn được hưởng thụ một phen.
Điều này làm Bùi Nhược Thần quả thực muốn phát điên, bất quá, chính hắn cũng không hiểu được vì sao mình rốt cuộc vẫn nhân nhượng nàng.


Cuối cùng, hắn liền quy cho là vì bọn họ hiện tại là hợp tác đồng bọn, không thể không trả giá một ít để đổi được thứ mình muốn.
Đi đường hai ngày hai đêm, bọn họ rốt cuộc đến tổng hành dinh của Mê Huyễn Cung, đáng tiếc, nghe nói cung chủ của Mê Huyễn Cung đã rời đi Mê Huyễn Cung hơn nửa năm, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.
Ngự Thiên Dung có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua chỗ cảnh sắc tươi đẹp trong Mê Huyễn Cung, Bùi Nhược Thần nói môn phái này không có gì đặc biệt nhưng nàng không tin, ít nhất trực giác nói cho nàng, Mê Huyễn Cung này tuyệt không đơn giản!
“Thế này thì chúng ta đành đi thôi!” Bùi Nhược Thần rất rất rất bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Không được, đã đến đây rồi, cũng nên để lại chút dấu ấn mới phải a!” Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung hắc hắc cười mấy tiếng.
Bùi Nhược Thần và Triển Cảnh đồng thời bị tiếng cười gian này làm sống lưng rét buốt, không kiềm được cùng nhìn về phía nữ nhân đang cười gian nọ, “Ngươi muốn làm cái gì?”
Ngự Thiên Dung khẽ nheo mắt, “Không có gì a, chỉ là tưởng hù dọa chút thôi! Không phải là có người nói, người chính nghĩa thì không sợ ma, ta đây là thử, biết không?”
Mấu chốt là ngươi thử cái gì! Bùi Nhược Thần cực độ không nói gì nổi, không có căn cứ gì hết mà đã hoài nghi người ta, còn muốn thử, a, trời ạ, nữ nhân, quả nhiên là rất khó khăn lý giải!
“Ừm, ta thấy, hiện tại là nguyệt hắc phong cao, chúng ta đến Mê Huyễn Cung đi dạo một chút, giải sầu, khụ khụ —— thuận tiện thêm một chút lửa…”
Hôn mê, thật muốn hôn mê! Bùi Nhược Thần tự nhận là chính mình đã muốn đủ phúc hắc, không ngờ vị này còn hắc tâm hơn cả hắn! Đối phương còn chưa đắc tội đến ngươi, nhiều nhất là một tiểu muội tử trêu chọc ngươi, lại là vì lầm lẫn mà thôi, ngươi giờ lại muốn đi phóng hỏa nhà người ta, còn nói phong khinh vân đạm như vậy! Thuận tiện đốt lửa? Ai! Đáng thương Mê Huyễn Cung a!
Ngự Thiên Dung nhìn Bùi Nhược Thần, khó hiểu, “Biểu tình này của ngươi hình như không ổn lắm a, chẳng lẽ là lúc giúp ta giải độc, hao phí quá nhiều công lực, còn chưa khôi phục?”
Bùi Nhược Thần lau lau trán, “Còn tốt, đã khôi phục bảy tám phần.”
“Nga, vậy đêm nay không cần ngươi ra tay, ta và Triển Cảnh đi là đủ rồi.”
“Được, vậy các ngươi cẩn thận một chút!” Trời ạ, loại nữ nhân này, thật sự là… Không thể trêu chọc a, bằng không, chỉ dựa vào một cái trực giác khả nghi, đã đủ cho nàng đi phóng hỏa nhà người ta, thật đúng là quá cường hãn!

Giúp nàng giải độc đúng là hao phí công lực, nhưng hắn đã sớm khôi phục, bất quá, thật sự là không muốn đi theo nàng, dính vào mấy cái chuyện như vậy! Ai… hơn nữa, hắn từ trước đến nay không thích làm chuyện không có mục đích.
Vì thế, ban đêm, Bùi Nhược Thần ở lại khách sạn nghỉ ngơi, Ngự Thiên Dung cùng Triển Cảnh ngồi trên lưng chim to biến mất dưới ánh trăng.
Bùi Nhược Thần nhìn điểm đen dần biến mất, trong lòng trùng trùng thở dài, nàng rốt cuộc có phải là Ngự Thiên Dung chân chính? Căn cứ tình báo mà nói, nàng xác thực hẳn là Ngự Thiên Dung, nhưng ngôn hành cử chỉ của nàng không có nửa điểm bóng dáng của Ngự Thiên Dung.

Có thể nói, ngoại trừ thân thể giống nhau như đúc kia, linh hồn quả thực tựa như đã đổi một cái mới!
Nhưng, trong thiên hạ, chẳng lẽ thật sự có thể tráo đổi linh hồn? Nếu có, nàng rốt cuộc là ai, mục đích là gì, hồn phách của bản tôn Ngự Thiên Dung lại ở nơi nào?
Vấn đề này đã khiến hắn phức tạp thật lâu.

Bài hát và điệu múa trên đỉnh núi tuyết hôm ấy, chấn động không chỉ có Phượng Hoa, hắn cũng bị chấn động.

Đúng vậy, bị kỹ thuật nhảy cùng khí chất kia làm cho chấn động! Thậm chí buông tha cho kế hoạch giết nàng, hết thảy tựa hồ đều chậm rãi lệch khỏi quỹ đạo.

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng kêu nhỏ, Bùi Nhược Thần ra khỏi phòng, đến sân sau khách sạn, Tiểu Bạch bay xuống, “Chủ nhân, Tiểu Tro và mọi người gặp phiền toái.”
Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, “Ngươi làm sao mà biết?”
“Ta và Tiểu Tro cho dù cách xa ngàn dặm, nếu một bên xảy ra nguy hiểm, bên kia sẽ cảm ứng được.”
Bùi Nhược Thần nhíu mày, Mê Huyễn Cung tồn tại không phải thật lâu, rất ít can thiệp vào chuyện giang hồ, thực lực thế nào cũng không có mấy người biết, có thể nói là một môn phái vô danh, bởi vậy người giang hồ cũng rất ít coi trọng Mê Huyễn Cung.

Lấy thực lực của Ngự Thiên Dung, hẳn là không có đối thủ mới phải!
“Đi, đi xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận