Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Ngự Thiên Dung đứng ở ngoài vòng tròn, mắt lạnh nhìn, chưa tới một khắc chung, đám cao thủ còn lại cư nhiên toàn bộ ngã xuống, còn là hoa hoa lệ lệ ngã xuống, trong mắt mỗi người đều lóe lên không thể tin! Đúng vậy, không thể tin, mười mấy nhất lưu cao thủ như bọn họ cư nhiên bị người khác đánh ngã trong chớp mắt! Trừ bỏ năm người vừa mới chết, bọn họ còn có mười ba người, vậy mà cũng không chịu nổi một kích!
Còn hai tên nói khích Bùi Nhược Thần, ngay cả xương trắng cũng đều tan biến, chỉ lưu lại hai bộ quần áo để chứng minh bọn họ vừa mới tham gia chiến đấu.

Mười một người còn lại không chết cũng bị trọng thương.

Hộ vệ của Mê Huyễn Cung từ xa nhìn thấy kết quả này liền không dám động nữa, hộ pháp của Mê Huyễn Cung còn bị té trọng thương, cỡ như bọn họ thì có thể ra trận sao? Không thể, ngay cả nghĩ cũng không muốn, một khi ra tay chính là toi mạng.
Đại hộ pháp kia hối hận nhìn Bùi Nhược Thần, “Công tử sao lại ra tay ngoan độc như thế, thực nghĩ Mê Huyễn Cung chúng ta là chỗ không người sao?”
“Các ngươi có người hay không, ta không biết, bất quá, ta vừa mới giết bất quá là vài cầm thú mà thôi, trước mặt ta còn dám bừa bãi, nói vậy, vừa rồi lúc khi dễ nàng hẳn là càng thêm vô sỉ đi!”

Đại hộ pháp sửng sốt, nói không ra lời, những huynh đệ của hắn, trong đó mấy người thật là có… Khụ khụ, ham mê nữ sắc.

Nam nhân mà, rất nhiều người có sắc tâm, chỉ là bọn hắn có hơi quá khích một chút, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều nhân cơ hội sờ soạng những nữ tử xinh đẹp.

Bất quá, những nữ tử đó đều bị huynh đệ nhà mình giết, nên hắn cũng không ngăn lại… Không ngờ hôm nay gặp phải cường địch, ai… phong thuỷ thay phiên chuyển a!
Ánh mắt lãnh liệt của Bùi Nhược Thần cơ hồ khiến đại hộ pháp cũng muốn bỏ chạy, đáng tiếc, hắn trốn không thoát, cũng không muốn chạy thoát, bởi vì hắn muốn báo thù!
Phanh!
Một tiếng nổ vang lên, một luồng pháo hoa bay thẳng vào không trung, nổ ra ánh sáng chói lọi.

Đây là pháo hiệu của Mê Huyễn Cung, là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.
Chỉ một lát, Bùi Nhược Thần còn chưa kịp rời đi, liền phát hiện có mấy người đang chạy về hướng này, hơn nữa, nghe cước lực kia, chỉ biết đó là cao thủ trong số những cao thủ.

Lại nhìn lại chỗ mấy người kia, bọn đã chạy ra rất xa, trường kiếm phòng bị Bùi Nhược Thần, yên lặng chờ cứu tinh.
Bùi Nhược Thần đến sát Ngự Thiên Dung, nhẹ giọng nói, “Nếu có người dám đối phó ngươi, giết không tha, đừng có lưu tình.

Khi ngươi đối phó những người này, vốn là không nên lưu tình, ngay từ đầu phải nên giết sạch! Bằng không, ngươi cũng đừng đi gây chuyện!”

Ngự Thiên Dung líu lưỡi, người này a, nói chuyện giết người nghe cứ như là xắt rau!
Sưu sưu vài tiếng, trong đại viện của Mê Huyễn Cung bỗng xuất hiện năm thân ảnh, tất cả đều là những lão nhâm năm mươi, sáu mươi tuổi, huyệt thái dương của người nào cũng cao gồ lên, đó là dấu hiệu của nội công tu vi rất cao.
Mấy người này nhìn thoáng qua, đều rất kinh ngạc, một lão giả áo bào màu tro mở miệng nói: “Đại hộ pháp, đây là?”
“Tam trưởng lão, hai vị tiểu bối này đến quấy rối Mê Huyễn Cung, đáng tiếc chúng ta công lực không đông đảo, các huynh đệ đã…”
Ánh mắt lão giả áo bào xám đảo một vòng nhìn tình hình xung quanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nhược Thần và Ngự Thiên Dung, cuối cùng ánh mắt tập trung nhìn vào Bùi Nhược Thần, “Chỉ bằng tiểu tử này?” Ngữ khí tựa hồ có chút hoài nghi, cũng không trách lão hoài nghi, bởi vì nội lực của Bùi Nhược Thần và Ngự Thiên Dung là dựa vào dược thảo nên tăng lên mấy lần, công lực đương nhiên không giống kiểu tu luyện bình thường, sẽ không hiển sơn hiển thủy, mà là ẩn nấp trong thân thể, cũng bởi vậy dễ dàng khiến đối thủ khinh địch.
“Tam trưởng lão, yêu nữ kia biết Sưu Hồn Kiếm, tiểu tử này biết Ma Địch.”
“Nga, Sưu Hồn Kiếm, Ma Địch? Các ngươi là đồ đệ của lão quái Khấp Huyết Ma Địch? Bất quá, lão quái kia khi nào thì học xong Sưu Hồn Kiếm, chẳng lẽ mấy năm nay tuyệt tích giang hồ là để đi tìm Sưu Hồn Kiếm?” Vị Tam trưởng lão kia nhíu mày, vừa hỏi vừa nói thầm.
“Lão Tam, không cần để ý hắn có lai lịch gì, cư nhiên giết nhiều người của Mê Huyễn Cung chúng ta như vậy, nên đền mạng!” Một lão giả áo bào vàng hung thần ác sát nhìn Bùi Nhược Thần, đồng thời còn không kìm được xoa xoa tay, tựa hồ rất muốn nhanh khai chiến.
“Nói cũng phải, lão Tứ, ngươi xung phong đi!” Đứng ở hàng cuối, lão giả áo bào tím mở miệng nói.
Ngự Thiên Dung nhìn vẻ đắc ý trên mặt đám người bị thương liền đoán được những lão giả này khẳng định lợi hại hơn bọn hắn.


Không thể tưởng được Mê Huyễn Cung này thật đúng là nơi tàng long ngọa hổ, đúng là ngoài ý muốn! Hiển nhiên, tin tức mà Bùi Nhược Thần trước kia thu được là do có người cố ý giấu giếm, mục đích là gì? Hẳn là che dấu thực lực, giống hôm nay như vậy có thể đánh cho kẻ xâm nhập trở tay không kịp.

Bất quá, môn phái trên giang hồ không phải đều hy vọng uy danh của mình càng lớn càng tốt sao? Sao Mê Huyễn Cung này lại cam nguyện che dấu thực lực trong giang hồ, chấp nhận làm kẻ không có tiếng tăm?
Quái!
Còn có, gã đại hộ pháp kia sao lại lệnh bài của triều đình? Điểm ấy càng quái!
Năm lão giả này đều là cao thủ trong cao thủ, Bùi Nhược Thần có thể ứng phó nổi không đây?
Ngay lúc này, Bùi Nhược Thần bỗng nhiên xoay người lại, ôn hòa nói với nàng: “Ngươi về trước chờ ta đi! Ta ở lại chơi với mấy lão nhân xong rồi về!”
Ách! Nói chuyện rất có tự tin a! Vậy còn bảo nàng về trước làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận