Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Bỗng nhiên, một tiếng kêu chói tai vang lên, xé vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.

Hai chim to bay thẳng đến, một con vẫn còn đang túm lấy hai vai Triển Cảnh, ánh mắt đều nồng đậm phẫn nộ.

Chúng đậu xuống bên cạnh Ngự Thiên Dung, bộ dạng cực kì ủy khuất.

Ngự Thiên Dung thấy Triển Cảnh vẫn hôn mê như trước, ánh mắt trầm xuống, “Có người truy sát các ngươi?”
Chim to gật gật đầu, hai vợ chồng chúng nó thật là thập phần nghẹn khuất, có thần lực trong người nhưng lại bị Triển Cảnh nói không thể tùy tiện sử dụng, bằng không sẽ mang lại tại họa lớn cho chủ nhân bọn họ, cho nên chỉ còn cách mang hắn trở lại hang sói tìm chủ nhân.
Lảo giả áo bào tím cười ha ha nhìn bọn họ, “Không ngờ mấy con chim của các ngươi cư nhiên thông nhân tính, xem ra thực lực của đám người do ta phái đi chưa đủ cao a!”
“Là ngươi phái người đi?” Bùi Nhược Thần lạnh lùng nhìn lão giả áo bào tím, “Như vậy, ban nãy các hạ hòa thuận thuyết giáo chúng ta chỉ là vì kéo dài thời gian?”
“Không sai, ta đã sớm nhận được tin có kẻ đột nhập Mê Huyễn Cung, bất quá lúc đó ta và bốn vị sư đệ không thể rời đi.


Sau lại nghe nói nha đầu này võ công rất cao, nhưng đã có một người bị thương, mà người bị thương đã được một con chim to mang đi.

Ta liền lập tức cho người đuổi theo con chim to này.

Ta nghĩ nếu bắt được hắn có thể tạo thành nhất định uy hiếp đối với các ngươi, bằng không, nha đầu làm gì phải bảo toàn hắn a!
Đáng tiếc, ta nghĩ hai đệ tử mà ta phái đi đã là thanh niên tài tuấn, không ngờ vẫn là xem nhẹ thực lực các ngươi, không, phải nói xem nhẹ thực lực của con chim to kia!” Ánh mắt lão giả áo bào tím xẹt qua hai chim to, tràn đầy vẻ hâm mộ.
Ngự Thiên Dung nhìn lão, nhàn nhạt hỏi, “Nếu đệ tử của ngươi bắt được hắn, ngươi định làm thế nào?”
“Ha ha, đương nhiên là ép các ngươi đi vào khuôn khổ.”
“Nếu chúng ta không chịu thì sao?”
Lão giả áo bào tím liếc mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, chậm rãi đáp: “Vậy, hắn đương nhiên chỉ có thể chết trước đền mạng.”
Chết? Ngự Thiên Dung đưa tay hất tóc ra sau, nhẹ nhàng cột chắc lại, “Nói như vậy, chúng ta đã là tử địch.”
“Không sai, trước bất luận các ngươi dám phóng hỏa Mê Huyễn Cung, chỉ mỗi việc các ngươi giết mười mấy cao thủ của Mê Huyễn Cung, các ngươi đã đủ chết đi mười lần trăm lần!”
“Nga, mạng của bọn họ đáng giá như vậy sao?”
Khuôn mặt lão giả áo bào tím lúc này đã không có ôn hòa, vẻ mặt tối tăm nhìn đám người Ngự Thiên Dung.

Vốn, mười mấy cao thủ này đều đang chờ được phái đi làm đại sự cho cung chủ, nhưng họ tập hợp chưa được bao lâu, đã bị đám hậu bối kia ngoài ý muốn giết đến phiến giáp bất lưu, bốn còn sống cũng đều trọng thương, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể lành.

Thế này, chẳng khác nào ép lão bị chọn người khác để điều động nhân thủ đi viện trợ cho cung chủ.

Nhưng, cao thủ dễ bồi dưỡng như vậy sao? Lại dễ tìm như vậy sao? Giết đám cao thủ này quả thực còn phiền toái hơi đốt kim khố của Mê Huyễn Cung a! Tiền tài không có, còn có thể đi tùy tiện đi cướp nhà của một tên đại phú thương gia nào đó.

Nhưng cao thủ thì sao? Đi nơi nào lấy? Có tiền mua cũng không đáng tin a!
Cho nên, lão thực tức giận, thực tức giận, hận không thể đem bọn họ ra mà trảm thảo trừ căn!
“Hừ, hắn có tránh được cũng không sao, để lão phu tới thu thập các ngươi đi!” Lão giả áo bào tím nhìn thoáng qua bốn người bên cạnh, “Các đệ, hai người một tổ, tận lực bắt sống!” Các ngươi đã hủy đi tâm huyết của lão phu, như vậy, ta sẽ bắt các ngươi đến ra lực! Đến lúc đó, cho các ngươi mội người một viên Thất Hồn Đan, cho các ngươi biến thành công cụ giết người của Mê Huyễn Cung chúng ta!
Bùi Nhược Thần lạnh lùng nhìn lão giả áo bào tím, “Sao vậy, các hạ không động thủ?”
“Tiểu tử, chỉ bằng ngươi, còn không xứng đại sư huynh ta ra tay!” Lão giả áo bào xanh nói xong liền tấn công lên, vừa ra tay chính là hạ sát thủ, có thể thấy được cơn giận của bọn họ lớn cỡ nào.
Bùi Nhược Thần quay sang nói với Tiểu Bạch: “Dẫn hắn đến rừng rậm đi.

Ở trong rừng rậm, nếu có ai dám ngăn cản trở, các ngươi cứ việc đánh giết, chỉ cần đừng kinh động ngoại nhân là được.

Nếu như bị kẻ khác nhìn thấy, liền diệt khẩu!”
Tiểu Bạch gật gật đầu, hưng phấn vỗ cánh lên, Tiểu Tro mang theo Triển Cảnh kích động phi thẳng lên cao: vù vù, rốt cuộc có thể đại khai sát giới!
Lão giả áo bào tím nhún người bay theo, “Hai cầm thú, còn muốn chạy đi đâu!”

Tiểu Bạch khinh thường quét mắt liếc nhìn lão giả áo bào tím một cái, cánh đột ngột vỗ mạnh ầm một tiếng, một cỗ gió lớn trực tiếp đánh thẳng về phía lão giả áo bào tím.

Lão giả áo bào tím làm sao đoán được con chim to này còn có bực thần công như thế, nhất thời vô ý bị thổi bay xuống mặt đất, thiếu chút nữa đứng không vững.

Đến lúc giương mắt nhìn lại, định rút kiếm rửa nhục thì chim to đã không còn bóng dáng, “Đáng giận! Tiểu tử, ngươi dưỡng cầm thú thật đúng là rất cao tay a, rất hợp với nữ nhân của ngươi! Tuyệt không thể so với người bình thường, không hổ là đồng bọn của yêu nữ!”
Bùi Nhược Thần bị hai tuyệt đỉnh cao thủ vây công cũng không phải cố hết sức, nhưng cũng không dám lơi là, bỗng nghe lão giả áo bào tím gọi Ngự Thiên Dung là yêu nữ, thanh kiếm trong tay hắn chợt hung ác lên, ở tình thế không thể tưởng được đâm bị thương hai người vây công hắn, “Lão nhân, chờ ta giết xong hai gã sư đệ này của xong ngươi, sẽ lại đến tính sổ với ngươi!” Dứt lời cũng không lưu tình nữa, kiếm kiếm tàn nhẫn, kiếm kiếm kiến huyết, rất nhanh liền ép hai người kia từng bước lui về sau.
Lão giả áo bào tím thấy sư đệ của mình gặp nguy hiểm, vội vàng ra tay tương trợ, trong lòng âm thầm khiếp sợ.

Vốn nghe nói hắn là đồ đệ của Khấp Huyết Ma Địch, lão cũng không sợ mấy, cho dù có đánh, bọn họ chưa chắc đã bại dưới tay lão quái vật Khấp Huyết Ma Địch kia, huống chi là đồ nhi của lão ta.
Nhưng, giờ lão mới hiểu, người trẻ tuổi này mạnh hơn lão quái vật Khấp Huyết Ma Địch kia không biết bao nhiêu lần! Nội lực tu vi cũng cao hơn nhiều so với mình dự đoán! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là bọn họ bế quan tu luyện lâu lắm, giang hồ đã biến chuyển đến nghiêng trời lệch đất?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận