Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Một hồi ác chiến cứ như vậy hừng hực triển khai.

Những người khác của Mê Huyễn Cung đều không dám tới gần, bởi vì cao thủ tuyệt đỉnh giao đấu tạo ra khí tràng thật sự quá lợi hại, nếu đến gần chỉ có một kết quả: trở thành vật hi sinh!
Ai cũng không biết song phương rốt cuộc giao thủ bao nhiêu ngàn chiêu, chính là lẫn nhau đều biết nếu muốn hoàn toàn đánh giết đối phương là một chuyện rất cố hết sức, nhất là đám người của lão giả áo báo tím, sớm đã không có tự tin và ngạo mạn ban đầu.

Năm người bọn họ đều là trán đầy mồ hôi, quần áo trên người cũng rách mướp, đương nhiên, bọn họ cũng không phải không có một chút hy vọng chiến thắng, ít nhất Ngự Thiên Dung đã bị bọn họ làm cho thở hồng hộc, còn bị trúng hai kiếm một chưởng, chỉ có Bùi Nhược Thần là không bị thương, nhưng nội lực đã tiêu hao rất nhiều!
Bang bang phanh…
Vài bóng người rốt cuộc tách nhau ra, Bùi Nhược Thần ôm lấy Ngự Thiên Dung rơi xuống mặt đất, lão giả áo bào tím dựa vào sư đệ của mình mới có thể đứng ở đối diện.

Khóe miệng bảy người đều chảy ra tơ máu, vai Ngự Thiên Dung đã bị thương nghiêm trọng, máu tươi nhiễm đỏ áo của nàng, sắc mặt tái nhợt, nhưng nàng lại không rên một tiếng.
“Ngươi thế nào?” Bùi Nhược Thần vội điểm huyệt cầm máu cho Ngự Thiên Dung, liếc nhìn sang đám người của lão giả áo bào tím, “Không thể tưởng được Mê Huyễn Cung cư nhiên lợi hại như thế! Sau này còn gặp lại, lần sau tái kiến, sẽ là lúc bản công tử tru diệt Mê Huyễn Cung, lão nhân, nhớ bảo trọng, lần sau sẽ tìm các ngươi so chiêu!”

Bóng trắng chợt lóe, biến mất dưới bầu trời đêm.
Lão giả áo bào tím nhìn thân ảnh đi xa, trùng trùng thở dài một hơi, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?” Bốn người chịu đựng thương thế, vây quanh lão.
Lão giả áo bào tím cảm thán, “Không ngờ lúc chúng ta xuất quan lại là lúc chúng ta gặp đại kiếp nạn.

Giang hồ khi nào đã muốn trở nên quỷ dị như thế! Nếu không phải có Ma Địch, ta thậm chí không nhìn ra võ công của hắn xuất phát từ môn phái nào!”
“Đại sư huynh, chúng ta —— “
“Đừng nói nữa, ta biết ngươi muốn cho người âm thầm xuống tay, đúng không? Vô dụng thôi, tiểu tử kia, tâm kế tuyệt đối không thấp hơn võ công của hắn! Thật không hiểu nổi Nhị tiểu thư sao lại trêu chọc nhân vật lợi hại như vậy! Mắt thấy cung chủ sắp đến lúc khẩn yếu, nhiều năm chịu nhục sẽ đến lúc thành công, lại xuất hiện đường rẽ như vậy, chỉ mong đừng ảnh hưởng đến đại kế của cung chủ a! Nhị sư đệ, đệ mau phái người truyền tin cho cung chủ, đem việc này nói cho nàng, đồng thời, nói nàng phải ước thúc Nhị tiểu thư lại, bằng không… Ai…”
“Vâng, đại sư huynh đi chữa thương trước đi, đệ sẽ lập tức phái người truyền tin.”
.
.
.
Bùi Nhược Thần ôm Ngự Thiên Dung bay thẳng vào cánh rừng bên ngoài Mê Huyễn Cung, xác định đã rời xa phạm vi của Mê Huyễn Cung mới huýt sáo một tiếng, gọi Tiểu Bạch và Tiểu Tro tới.

Nương theo ánh trăng, chim và người cùng nhắm thẳng về hướng Thanh Quốc.
Bóng đêm mông lung khiến lòng người khó nén được phiền muộn.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt trong lòng, lòng Bùi Nhược Thần không khỏi trở nên trầm trọng lên.

Sau khi rời đi Mê Huyễn Cung, Ngự Thiên Dung liền hôn mê, hoàn toàn hôn mê.

Đến trước cửa một khách sạn, Bùi Nhược Thần dặn Tiểu Bạch mang Tiểu Tro đến ẩn núp trong cánh rừng phía sau khách sạn, sau đó mới gõ cửa.

Ra mở cửa là một tiểu nhị, hắn đang định mở miệng hỏi, liền thấy Bùi Nhược Thần đưa ra một khối ngọc bội, “Công tử!!” Vẻ nhập nhèm buồn ngủ trong mắt tiểu nhị nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Công tử, ngài đã đến rồi?”
“Thu dọn cho ta ba gian phòng thượng hạng, mặt khác, gọi hai người đến hỗ trợ, nâng người này đi lên, sau đó xử lý miệng vết thương và bôi dược lên cho hắn.”
“Vâng, mời công tử đi lối này.”
Bùi Nhược Thần ôm Ngự Thiên Dung đi lên lầu, tiểu nhị gọi tới hai người đến nâng Triển Cảnh đi theo, trong lòng thầm nói: Nữ tử kia là ai a? Sao tóc lại trắng hết cả như vậy, nhìn cứ tưởng là một lão thái bà a.

Tiểu nhị tò mò, nhịn không được liếc mắt nhìn sang mấy lần, lại phát hiện người đó hóa ra là một nữ tử trẻ tuổi.

Việc này thực kì lạ a!
Bất quá thấy công tử lạnh lùng liếc mắt nhìn sang, hắn lại vội vàng lắc lắc đầu, hắn không dám chê nữ nhân của công tử đâu, nếu không chính là tự đi tìm tội!
Nhưng mà, thật sự rất tò mò a, đây là lần đầu tiên hắn thấy công tử che chở một nữ tử như thế, nhìn cái bộ dáng ôm thật cẩn thận kia kìa, rõ ràng là đối đãi một món trân bảo! Ai nha nha, chẳng lẽ là đào hoa đến đây? Hắc hắc, phải đi nói với lão tướng quân một tiếng!
Trong đầu không ngừng nghĩ ngợi lung tung, tiểu nhị vẫn không quên mang nước ấm đến cho Bùi Nhược Thần.


Hắn bưng bồn nước ấm đến trước cửa phòng của Bùi Nhược Thần, “Công tử…”
“Vào đi.”
“Công tử, nước và dược liệu ngài cần, ta đã chuẩn bị xong.” Tiểu nhị rất cung kính nói.
Bùi Nhược Thần gật gật đầu, nhận bồn nước và khăn trong tay tiểu nhị, đặt lên chiếc bàn đầu giường, cẩn thận giặt khăn lau miệng vết thương cho Ngự Thiên Dung.

Tiểu nhị nhìn mà sững sờ đến há hốc miệng, quên mất mình phải rời khỏi.
Thẳng đến khi Bùi Nhược Thần lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, “Ngươi còn có việc?”
“Không có việc, không có việc, công tử, ta đi xuống trước, nếu có việc gì cần, ngài chỉ cần kêu ta một tiếng là được.”
Tiểu nhị chạy suýt ngã sấp xuống khi ra khỏi phòng Bùi Nhược Thần, má ơi, người mãn nhãn ôn nhu vừa rồi là công tử nhà bọn hắn sao? Không phải đâu! Hắn chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Bốp —— “Ôi! Đau quá, không phải mơ?” Tiểu nhị vuốt mặt mình khẽ kêu rên, thực không phải mơ a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận