Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Bùi Nhược Thần nghiêm túc rửa sạch miệng vết thương cho Ngự Thiên Dung, rồi cẩn thận đắp chăn cho nàng.

Hắn nhìn nàng một hồi, khẽ thở dài một hơn, Ngự Thiên Dung dù đang hôn mê cũng nhíu mày.

Đưa tay vuốt nhẹ cặp chân mày thanh tú của Ngự Thiên Dung, ánh mắt Bùi Nhược Thần thoáng lộ ra một tia ôn nhu hiếm có, “Xem ra, chúng ta còn chưa đủ mạnh a! Ngươi đúng là kẻ gây họa a! Bất quá, cũng tốt, ít nhất cho ta biết Mê Huyễn Cung không đơn giản.”
.
.
.
Ngoài cửa sổ, tròng mắt của một người như sắp rớt ra ngoài, đây là công tử nhà bọn hắn sao? Cư nhiên…
Tiểu nhị một lần nữa chạy đi, lần này, hắn trực tiếp chạy ra khách sạn, hướng về phía một tiểu viện.
Đi vào tiểu viện, hắn vào một thư phòng…
Hồi lâu sau, trong thư phòng truyền ra một tiếng hô nhỏ, “Ngươi nói cái gì, tiểu tử kia lần này dẫn về một nữ nhân?”

Một lão nhân uy vũ tuổi chừng bảy mươi, trừng lớn hai mắt nhìn tiểu nhị, ánh mắt tràn đầy không thể tin, biểu tình không khác so với tiểu nhị ban nãy bao nhiêu.

Tiểu nhị gật gật đầu, “Rất khó tin đúng không! Lão tướng quân, ta là tận mắt thấy a, ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cho nên ta đã quay lại nhìn lén, kết quả, ngài đoán thử xem ta thấy gì!”
“Thấy gì?”
“Ta thấy công tử cư nhiên ôn nhu vuốt trán cho nữ tử kia, còn ôn nhu nói: ngươi thật sự là một kẻ gây họa a, bất quá, cũng tốt…”
Tiểu nhị nhái giọng phải nói là rất sống động, lão tướng quân nghe mà mắt đều trừng thẳng, túm vạt áo tiểu nhị, kích động hỏi, “Tiểu tử ngươi không có nhìn lầm, không có nghe sai, đúng không?”
“Ai nha, lão tướng quân a, ta nào dám nghe lầm, mà có thể nghe lầm được sao? Bất quá, công tử không biết vì sao lần này xuất hiện cư nhiên có dịch dung, còn là dung mạo trước nay chưa dùng tới.”
“Chút việc nhỏ ấy có gì kỳ quái, với thận phận đó, thiếu chủ tử có thể cẩn thận được bao nhiều thì càng nên cẩn thận, đổi một khuôn mặt khác thì có gì kinh ngạc!.

Đi, ta lo là tiểu tử ngươi nhìn lầm rồi, ta muốn đích thân đi xem, là nữ tử thế nào có thể được tiểu tử kia ưu ái!”
Nói xong, lão tướng quân uy vũ liền đi ra ngoài, tiểu nhị vội vàng kéo lão lại, “Lão tướng quân, bây giờ là giờ nào a, ngài đừng… Lỡ vạn nhất bị công tử phát hiện, nhất định sẽ biết là ta lắm miệng!”
Ngạch, lão tướng quân trong lòng rất ngứa a, rất muốn đi xem tiểu tử kia dẫn về người nào a!
“Lão tướng quân, nàng ấy bị thương, ta thấy, không bằng ngày mai, ngài chờ lúc thiếu gia không ở đây, tìm cơ hội đến nhìn xem!”
“Bị thương? Ở cạnh tiểu tử kia mà còn bị thương? Có nghiêm trọng không?”
“Ta đã nhìn qua những loại dược mà thiếu gia yêu cầu, chắc là chỉ một ít thương tích ngoài da, không tổn thương đến gân cốt, chỉ là, sắc mặt nàng tái nhợt, giống như đã hao phí rất nhiều tinh lực.

Bất quá, lúc tiểu nhân nghe lén, có nghe công tử nói thực lực của mình không đủ, còn nhắc tới Mê Huyễn Cung.

Y ngài xem, có khi nào là thiếu gia và người của Mê Huyễn Cung xảy ra xung đột?”
“Mê Huyễn Cung? Không thể nào, Mê Huyễn Cung cho tới nay đều được cho là một môn phái rất thành thật, sao lại có xung đột với tiểu tử kia? Chẳng lẽ là bởi vì nữ nhân kia? Ừm, chuyện này rất kỳ quái, sáng sớm ngày mai ta phải tìm hắn hỏi rõ ràng!”
“Ách, lão tướng quân, ngài trăm ngàn đừng khai ta ra a!” Tiểu nhị nhắc nhở, vạn nhất công tử biết hắn nghe lén thì thảm.
Lão tướng quân vỗ vai hắn, hào khí ngàn vạn nói, “Tiểu tử này, ngươi đừng có, ta đâu có ngốc như vậy a!”

.
.
.
Sáng sớm hôm sau, Ngự Thiên Dung vừa mới tỉnh không bao lâu, cảm thấy đói bụng, bảo tiểu nhị đưa một phần ăn nhẹ lên, bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập chạy tới chỗ nàng.
“Ai da, Viên lão, ngài chậm một chút a!” Thanh âm gấp gáp của tiểu nhị ngay sau đó vang lên.
Gõ gõ vài tiếng, cửa xoạt một cái bị đẩy ra, Ngự Thiên Dung kinh ngạc giương mắt nhìn lên, thấy một lão nhân chừng bảy mươi, trán đầy nếp nhăn, vẻ mặt tràn ngập phong sương, bất quá, đôi mắt rất sắc bén, khiến người ta cảm thấy vị lão gia này chính là gừng càng già càng cay!
“Viên lão ——” tiểu nhị đi theo vào, “Cô nương, thật sự là —— “
Tiểu nhị và Viên lão đồng thời trợn mắt há hốc mồm, bởi vì nữ tử trước mắt, là một nữ tử thanh lịch xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mái tóc đều trắng xoát, nếu không nhìn mặt nhất định sẽ tưởng lầm là một lão thái bà.
“Hai vị có phải là đã đến nhầm chỗ rồi không?” Ngự Thiên Dung hảo tâm lên tiếng nhắc nhở.
Viên lão nhất thời hoàn hồn, lão là ai chứ, lão chính là một lão tướng quân thân kinh bách chiến, một chút bất ngờ nho nhỏ như vật có là cái gì a, khụ khụ, bất quá thật đúng là có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ sở thích của tiểu tử kia không giống với người thường?
“Ha ha, ừm, cô nương a, thật ngại quá, chúng ta hình như đã đi nhầm, lão phu là tới tìm tên Bùi tiểu tử kia!”
Bùi? Bùi Nhược Thần? Ngự Thiên Dung liếc nhìn hai người bọn họ một cái, cảm giác họ có vẻ không phải người xấu, “Các vị là bằng hữu của hắn?”
Tiểu nhị lắc lắc đầu, “Cô nương đừng hiểu lầm, ta là tiểu nhị trong khách sạn, còn đây là Viên lão – sư phụ của công tử.”
“Sư phụ? Khấp Huyết Ma Địch?”
Tiểu nhị vội vàng xua xua tay, “Không phải, không phải, Viên lão là một sư phụ khác của công tử.”

“Nga, thì ra là thế a! Mời lão tiên sinh ngồi.” Ngự Thiên Dung kéo ghế ra, cung kính mời Viên lão.
Viên lão cũng không khách khí, cười ha ha ngồi xuống, “Ừm, quen biết không bằng ngẫu ngộ, nha đầu, ngươi là người ở đâu a?”
“Ta? Xem như là người Ly Quốc đi!”
“Ly Quốc, nga, tiểu tử kia vốn đang ở Ly Quốc, tốt lắm.

Không biết gia đình cô nương thế nào a?”
Ngự Thiên Dung nói thầm trong lòng, người này sao giống đang điều tra hộ khẩu vậy, “Ta không tính là người có gia đình, ta chỉ có một mình, không, còn có một con trai.”
Gì? Còn có cả con trai? Viên lão há hốc miệng, “Ngươi nói, ngươi có con với Bùi tiểu tử?” Tiểu nhị kia cũng đồng dạng há hốc mồm nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung ngẩn ngơ, ngược lại há hốc mồm nhìn bọn họ, “Làm sao các ngươi biết?”
Kinh hỉ, mừng như điên! Viên lão bỗng nhiên cùng tiểu nhị kích động ôm lấy nhau, “Tiểu Tam a, ông trời có mắt a!”
“Đúng vậy, Viên lão, chuyện vui a!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận