Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Tranh giá Linh Lung cô nương là vì sắc đẹp? Cơ hồ là chuyện không có khả năng, tin tưởng không có mấy người vì chuyện như vậy mà trả giá cao như thế, nhưng mà, ngoại trừ chuyện đó ra, còn có lý do dì? Chẳng lẽ người này cũng biết nội tình?
“Ta trả sáu ngàn lượng.” Phượng Hoa hung hăng nghiến răng trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, cư nhiên vì một ả hoa khôi mà lãng phí nhiều bạc như vậy, thế này là thế nào a? Khổ thay cho hắn còn phải ở đây làm cái thứ chuyện nhàm chán này!
“Sáu ngàn mười một lượng.”
Thanh âm lười biếng kéo dài vang lên, như đang nói với Phượng Hoa: nha nha, ta chính là muốn chỉnh ngươi đó, ngươi làm gì được ta?
Phượng Hoa trước nay luôn lấy việc chỉnh người khác làm trò vui, đâu nghĩ hôm nay lại bị người khác làm khó dễ! Vốn tưởng thuận lợi bắt lấy hoa khôi này, ai ngờ lại bị Tịch Băng Toàn chen một chân, giờ còn thêm một tiểu tử không rõ gốc gác đến làm khó dễ! Đã vậy thì thôi, nếu tên ranh kia thoải mái xuất ra một cái giá trên trời, hắn sẽ nhịn, nhưng mỗi lần chỉ thêm mười lượng, vậy là sao cho! Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều biết tên ranh đó là chuyên môn đến gây sự!
“Một vạn lượng!”
Dưới lầu ồ lên một trận, một vạn lượng a! Bạc nhiều lắm a! Hầu gia ra tay quả nhiên bất đồng, ánh mắt Ngự Thiên Dung đảo qua hắn, thầm nghĩ: xem ra tiền hợp tác chia cho hắn nhiều lắm, cư nhiên nhả ra một vạn lượng cũng không thấy thịt đau.

Khá lắm, lần sau chia tiền lời sửa thành bảy ba đi, nhân lực vật lực toàn bộ hắn ra, chỉ cho lại hắn ba phần.
Tịch Băng Toàn chợt cảm thấy một luồn ánh mắt sắc lẻm đảo qua mình, sau lưng đột nhiên lạnh toát, tựa hồ có chuyện không tốt gì đó sắp xảy đến trên đầu mình, kỳ quái! Hắn giương mắt nhìn sang chỗ Ngự Thiên Dung, đáng tiếc người nọ che mặt, căn bản không thể nhận, bất quá… Thân ảnh kia hình như có chút quen thuộc? Chẳng lẽ là người quen? Sẽ không a, hắn tựa hồ không nhớ mình có gã bằng hữu nào thích quấy phá như vậy!
Lúc này, Bùi Nhược Thần đứng dậy đi đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, vô cùng thân thiết ghé vào tai “nàng”, nói nhỏ, “Đừng trả thêm nữa, cứ để cho hắn coi tiền như rác.” Dứt lời cũng không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay hắn khẽ tung lớp khăn trên vành nón.

Chỉ trong nháy mắt, Phượng Hoa và Tịch Băng Toàn đồng thời nhìn thấy một đôi mắt màu lam nhạt…
“Ta trả một vạn mười lượng.”
Tú bà há hốc mồm, đây thật sự là giá trên trời a, tuy rằng không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng trong mắt bà lúc này chỉ nhìn thấy tiền, cho nên bà lại tiếp tục hô, “Một vạn mười lượng lần thứ nhất… Lần thứ hai… Lần thứ ba… Thành!”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng, không chút lưu tình chưởng một phát lên vai Bùi Nhược Thần, “Ngươi lợi dụng ta đúng không! Được thôi, một vạn lượng, lúc này xem như ta giúp ngươi kiếm, cho nên, mấy viên thuốc mà ngươi muốn, toàn bộ đều giảm phân nửa, không được thương lượng, nếu không đồng ý thì chúng ta liền cá chết lưới rách!”
Nói xong liền phi thân rời đi, Triển Cảnh cũng cực kì phẫn nộ trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần một cái, lập tức đuổi sát theo Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung quần trắng áo trắng, mũ sa đã vứt qua, bất quá vẫn che mặt như trước, mắt lạnh đảo qua Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa, thân ảnh trực tiếp bay qua đỉnh đầu mọi người, như phi tiên rời khỏi thanh lâu.

Đám người dưới lầu thấy vậy đều sửng sốt không thôi, thế này thế nào a?
Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa không hẹn mà cùng đuổi theo, hoa khôi gì gì đó cũng để qua một bên.
Tú bà cười tủm tỉm đến trước mặt Bùi Nhược Thần, “Công tử, chúc mừng công tử ôm được mỹ nhân về.”
Bùi Nhược Thần lãnh đạm cười, liếc nhìn hoa khôi một cái, “Ta trả thêm một trăm lượng, tối nay nàng ở lại khách sạn của ta, bản công tử không thích chơi đùa ở nơi ồn ào.”

Tú bà sửng sốt, chỉ đổi chỗ liền trả một trăm lượng, rất hào phóng a.

Về phần người, bà chỉ cần phái vài tên đả thủ đi theo, sẽ không lo hắn bỏ chạy! Với nàng, hậu thuẫn của bà cũng không phải bình thường.

“Được, liền y yêu cầu của công tử, nhưng, chỉ một đêm thôi nha, sáng sớm ngày mai phải trả người nha!”
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Bất quá là một nữ nhân, ta không để ý nhiều lắm, chỉ là có vẻ mới mẻ mà thôi!”
Ách, người này nói chuyện không biết đau thắt lưng đau a, ‘bất quá là một nữ nhân’? Chỉ một đêm mà đã ra một vạn lượng! Xem ra gia thế của nam nhân này không phải là hạng giàu có bình thường a! Tú bà khẽ híp mắt, thầm nghĩ lát nữa phải bảo Linh Lung lừa thêm vài phần dầu mỡ trên người hắn mới được…
Tiểu Tam lo lắng nhìn Bùi Nhược Thần, “Công tử, làm sao bây giờ? Ngự —— nàng khẳng định rất tức giận!”
Bùi Nhược Thần đạm mạc cười, “Tùy nàng đi, dù sao cũng không chỉ mỗi chuyện này.”
Ra khỏi đại môn thanh lâu, Bùi Nhược Thần vừa lên xe ngựa liền lập tức điểm huyệt hoa khôi kia, “Tiểu Tam, nữ nhân này, ngươi giúp ta mang về khách sạn trước, đừng giải huyệt, nàng cũng không phải là người đơn giản.”
Tiểu Tam cung kính gật gật đầu, “Công tử yên tâm, ta sẽ xem trọng.”
“Ừm, ta còn có chút việc, tối nay trở về.”
“Vâng.”
Tiểu Tam nhìn theo hướng Bùi Nhược Thần biến mất, mỉm cười, khẽ nói thầm: “Miệng nói không cần, trong lòng còn không phải khẩn trương! Công tử a công tử, ngươi thật đúng là khiến người ta vừa yêu vừa hận a! Chỉ tiếc, lúc này ngươi sợ là phải chịu tội, Ngự phu nhân khẳng định rất tức giận, rất tức giận a!” Bất quá, hai người nam nhân nọ là thế nào? Hình như còn khẩn trương Ngự phu nhân hơn cả công tử? Chẳng lẽ bọn họ cũng quen biết Ngự phu nhân, còn là quan hệ không tầm thường?
.
.
.
Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa đuổi tới tận một chỗ hoang dã.

Khinh công của Phượng Hoa tốt so với Tịch Băng Toàn nhiều, nên đi trước một đoạn đường, hơn nữa trực tiếp đi đường vòng, đứng chặn trước mặt Ngự Thiên Dung.

Tịch Băng Toàn vừa lúc đuổi theo vây lại mặt sau, hai người lúc này đều có một loại ăn ý, trước cứ giữ người lại rồi nói.
Ngự Thiên Dung bị kẹt ở giữa, nhìn thoáng qua hai người một trước một sau, hừ lạnh một tiếng, “Hai vị hoa hoa công tử, sao lại không cần mỹ nhân, đuổi theo một lão bà tử như ta làm cái gì?”
Lão bà tử? Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, thanh âm này tuy rằng có hơi khàn khàn, nhưng tuyệt không giống lão nhân nha! Bất quá, thanh âm này xác thực không giống của nàng, nhưng, cặp mắt kia ——

“Phu nhân.” Triển Cảnh là người cuối cùng đuổi theo đến, vì thế hắn có chút xấu hổ, chính mình là hộ vệ mà võ công lại không bằng chủ tử, thật sự là hổ thẹn!
Tiếng ‘phu nhân’ vừa ra, Phượng Hoa và Tịch Băng Toàn nhất thời ném ánh mắt sắc bén về phía Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung lạnh lùng quét mắt nhìn hai người bọn họ một cái, “Ngươi đã đến rồi.”
“Vâng.”
“Vết thương trên người ngươi xem ra đã tốt lắm.”
Triển Cảnh sửng sốt, “À, là do hắn đã cho ta thêm một loại dược khác chữa thương rất hữu hiệu.”
“Đi thôi!”
“Chậm đã!” Phượng Hoa vươn tay ngăn bọn họ lại.
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Thế nào, đường này ta không thể đi?”
“Không, ta chỉ là thấy cô nương rất giống một vị bằng hữu của ta, nên muốn được xem mặt cô nương.”
“Hứ, ngươi muốn nhìn, chẳng lẽ ta liền cho ngươi nhìn? Ngươi nghĩ ngươi là ai a?”
Sắc mặt Phượng Hoa trầm xuống, lại nghe Ngự Thiên Dung trêu chọc, “Nga, còn có một việc, các ngươi chẳng lẽ đã quên hoa khôi kia rồi sao? Ta nghĩ chắc giờ này nàng đã bị người khác cướp đi rồi a!”
Chợt nhớ đến chuyện này, sắc mặt Phượng Hoa và Tịch Băng Toàn đều rất không khó coi, “Ngươi cố ý?”
“Ha ha, ta chỉ là nhàm chán chơi đùa chút thôi.”
“Ngươi!”
Tịch Băng Toàn bỗng nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Nói, gã đồng bọn kia của ngươi là ai? Đây có phải là bẫy của các ngươi?”
Phượng Hoa nghe vậy cũng sửng sốt, chẳng lẽ là có người rất quen thuộc bọn họ đã an bài vở kịch này, cố ý tìm một người có màu mắt rất giống phu nhân để điệu hổ ly sơn?
Để cho kẻ khác đắc thủ?
Ngắn ngủn trong nháy mắt, hai người thông minh đều nghĩ tới điểm mấu chốt, thần sắc không khỏi rất là buồn bực, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung cũng trở nên lãnh liệt lên, “Nói, ngươi là ai?”
“Hừ, ta là ai không cần phải nói cho hai người các ngươi.”
Tịch Băng Toàn lãnh liệt nhìn nàng, “Không nói thì đừng mơ tưởng rời đi!”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, chỉ bằng ngươi? Đúng là ranh con, dùng độc, ta lợi hại hơn ngươi, võ công, ta hiện tại cũng đề cao không ít, không bằng tối nay liền thử xem rốt cuộc là ai lợi hại! Nghĩ vậy, Ngự Thiên Dung quay sang ôn hòa nói với Triển Cảnh, “Lần này để ta đến ứng phó, ngươi đứng nhìn ở một bên, trừ phi ta có nguy hiểm, nếu không không thể nhúng tay, ta thực muốn nhìn xem, chỉ bằng hai người bọn họ có thể lưu lại ta hay không!”
“Vâng, phu nhân.” Triển Cảnh cung kính lui sang một bên, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung có một chút lo lắng.


Thực lực của Phượng Hoa thế nào, hắn cũng không rõ ràng lắm, Tịch Băng Toàn, hắn tự ngẫm thấy bản thân còn kém vài phần mới có thể vượt qua người ta, phu nhân thật sự có thể ứng phó hai người bọn họ sao?
“Hừ, hai người các ngươi, ai lên trước?”
Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, Phượng Hoa ha ha cười, “Tịch Băng Toàn, ngươi lên trước đi, ta khinh công có vẻ tốt hơn, nếu nàng muốn chạy trốn thì còn ta chạy theo dự phòng vạn nhất.”
Tịch Băng Toàn hừ lạnh một tiếng, tuy rằng không phản bác nhưng cũng không nói hai lời bắt đầu công kích Ngự Thiên Dung.
Hắn vốn mang theo một tia hy vọng, cho rằng nữ tử trước mắt là nàng, nhưng nay xem ra chỉ là hắn nghĩ nhiều.

Bách Thú Vực Sâu, loại địa phương như vậy, nếu thật sự dễ đến dễ đi, cũng sẽ không khiến người trong giang hồ cố kỵ.

Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, hắn cũng không muốn bỏ qua, cho nên, hắn không kiềm được vội đuổi theo!
Nhưng nay, hắn hiểu được, nếu người trước mắt thật sự là Ngự Thiên Dung, vì sao lại che mặt không chịu nhìn bọn họ? Nếu quả thật là nàng, vì sao lại đi thanh lâu, càng sẽ không cùng bọn họ đấu giá một hoa khôi! Tất cả những chuyện đó, hiển nhiên đều là do kẻ khác trăm phương ngàn kế an bài!
Thật đáng giận, ngay cả như vậy, chỉ cần có thể làm cho hắn lại nhìn thấy nàng, hắn cũng cam nguyện thất bại đấu giá hoa khôi, đáng tiếc, nàng không phải!
Tất cả bất mãn tích lũy cùng một chỗ, biến thành chiêu thức công kích sắc bén, hắn cần phát tiết!
Ngự Thiên Dung thấy hắn vừa ra tay chính là chiêu thức ngoan độc, trong lòng thầm mắng một câu, tên đáng giận, cư nhiên muốn giết ta!
Hai người dưới ánh trăng phi vũ, tạo thành một bức tranh vẽ xinh đẹp.

Kiếm pháp của Tịch Băng Toàn có thể nói là mĩ mà âm độc, kiếm pháp của Ngự Thiên Dung thì nhu mà phiêu linh… Phượng Hoa càng nhìn càng nghi hoặc, kiếm pháp của nữ nhân rõ ràng là âm ngoan, vì sao giờ phút này lại biến thành phiêu linh, thủ hạ lưu tình?
Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung quát khẽ một tiếng, “Đáng giận!”
Giương mắt nhìn lên thì thấy Tịch Băng Toàn đã cắt đứt tấm khăn lụa che mặt của nàng, Phượng Hoa trừng lớn mắt, kỳ tích a! Mái tóc bạch kim của thằng nhãi Tịch Băng Toàn này đã đủ khiếm người ta cảm thấy quái thai, nay lại chạy ra một bạch nữ tử, hai người bọn họ không có quan hệ gì đi? Chẳng lẽ hai người bọn họ diễn trò, lừa mình tới, còn kẻ ở lại kia thật ra là người của Tịch Băng Toàn?
Tịch Băng Toàn cũng bị màu trắng kia làm chấn động đến ngẩn ngơ.

Tóc hắn ít ra còn là màu bạch kim, theo hắn thấy coi như cũng rất đặc sắc, còn nữ nhân này, khuôn mặt tuy tú lệ, nhưng tóc lại trắng xoát, mà nhìn bộ dạng của nàng chỉ chừng hai mươi mấy là cùng!
Quái! Bạch yêu nữ!
Phượng Hoa thấy biểu tình của Tịch Băng Toàn cũng không giống như làm bộ, lắc đầu thở dài nói, “Ai… ta nói, làm chi tự dưng làm khó dễ hai người chúng ta a, giờ thì ta rốt cuộc đã hiểu được một chút.”
Tịch Băng Toàn há hốc mồm nhìn Phượng Hoa, “Ngươi hiểu được?”
Phượng Hoa hì hì cười, “Đương nhiên, theo ta a, cô nương này khẳng định là nhìn không vừa mắt một hoa khôi cư nhiên có giá trị con người cao như vậy, bộ dạng xinh đẹp, lại được nam nhân hoan nghênh.

Mà nàng a, tuy rằng khuôn mặt, bộ dạng cũng không tệ lắm, đáng tiếc, tóc lại trắng xoát, nếu nhìn từ sau lưng, đều nghĩ là một lão thái bà.


Thử hỏi, ai dám lấy nữ nhân này a! Cho nên, khẳng định là nàng đố kỵ hoa khôi của Mộng Mĩ Lâu!”
Phốc ——
Triển Cảnh thật sự nhịn không được bật cười, bởi vì vẻ mặt của Phượng Hoa lúc này rất phấn khích, không biết hắn lúc này nói huyên thuyên như vậy, về sau biết người trước mặt hắn chính là phu nhân, hắn sẽ có biểu tình thế nào!
Ngự Thiên Dung liếc xéo nhìn Phượng Hoa một cái, “Hừ, ngươi thật đúng là dám nói, đúng là miệng chó không thể mọc ra ngà voi, để ta xem ngươi có năng lực thế nào!”
Phượng Hoa bị ánh mắt kia trừng một cái, trong lòng sửng sốt, kỳ quái, sao hắn lại có một loại ảo giác, vẻ mặt người này cư nhiên lộ ra hương vị rất giống phu nhân!
Liền bởi vì màu mắt kia sao?
Sưu sưu ——
Dưới bầu trời đêm, vô số ám khí xé khoảng không mà đến, đến thần bí, đến đột nhiên… Hơn nữa toàn bộ là công kích về hướng Ngự Thiên Dung.
Triển Cảnh hoàn hồn sau lập tức lắc mình tiến lên, rút kiếm ngăn cản ám khí, “Phu nhân, có sát thủ!”
“Hừ, thứ hành vi lén lút này, vừa thấy liền biết là người của Mê Huyễn Cung.”
Mê Huyễn Cung, Phượng Hoa và Tịch Băng Toàn đồng thời há hốc mồm, nữ nhân này thế nào lại đối nghịch với Mê Huyễn Cung?
Không đợi bọn hắn hỏi ra miệng, ám khí lại đánh tới, đồng thời còn nhảy ra mấy tên sát thủ, bọn người chính là chân chính sát thủ, còn chưa tới gần mà sát khí trên người đã bốc lên hừng hực.
Ngự Thiên Dung trong lòng âm thầm cả kinh, bọn người này so với những kẻ trước kia căn bản không cùng một thứ bậc, bọn họ cũng không phải người của Mê Huyễn Cung, chẳng lẽ là sát thủ do Mê Huyễn Cung mời đến?
Người có biểu tình phấn khích nhất lúc này chính là Phượng Hoa, tên này đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngây ngốc thành tượng gỗ, đám sát thủ này —— khỉ thật, không phải thủ hạ của hắn đó sao! Sao lại tự dưng chạy tới nơi này, còn muốn giết bạch nữ nhân này?
“Nàng là đối thủ mà ta coi trọng, các ngươi không chào hỏi một tiếng liền lao tới giết người, thật rất không phúc hậu!” Tịch Băng Toàn gia nhập vòng chiến, lạnh lùng nói một câu.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, bộ dáng rất không cảm kích, “Tiêu Dao Hầu gia, nếu như ngươi bị giết, đừng đổ nợ lên đầu ta a!”
Tịch Băng Toàn quay sang nhìn nàng, “Ngươi biết ta?”
“Hừ, kinh thành Thanh Quốc, người nào không biết Tiêu Dao Hầu gia lừng lẫy đại danh?”
Tịch Băng Toàn nghi hoặc nhìn nàng, “Thật không? Quên đi, giải quyết đám người này xong, ta lại giao thủ với ngươi!”
Phượng Hoa đám người giao chiến với nhau, có chút cảm thấy não trướng, vì sao lại thành như vậy? Đúng lúc này, một thanh âm tinh tế rơi vào tai hắn, “Các chủ, sao ngài lại ở đây a?”
“Hừ, ta ở đâu chẳng lẽ cần báo cáo với các ngươi? Ngươi nói, vì sao các ngươi lại tới nơi này?”
“Vâng, Các chủ.

Chuyện là thế này, người Mê Huyễn Cung trả tiền mua mạng người, muốn chúng ta giết một bạch yêu nữ, căn cứ vào miêu tả của bọn họ, chính là nữ nhân này!”
Mê Huyễn Cung mướn sát thủ giết người?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận