“Công tử thật là có nhàn tình a!” Một giọng nữ lạnh lùng truyền đến, đánh gãy dòng suy nghĩ của Ngự Thiên Dung.
Cư nhiên là một nữ nhân? Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắc y nữ tử, lại nhìn nhìn Bùi Nhược Thần, “Là ngươi trêu chọc hoa đào?”
Bùi Nhược Thần ném cho nàng một cái nhìn xem thường, Ngự Thiên Dung mỉm cười, tùy tiện nói thôi! Bất quá nữ nhân này tuy rằng che mặt, nhưng nhìn cặp mắt câu hồn kia liền biết, là mỹ nữ a, tuyệt đối là mỹ nữ!
Lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ tử mới đến, Bùi Nhược Thần chậm rãi hỏi, “Là ngươi phái người theo dõi ta?”
Hắc y nữ tử ánh mắt lạnh lùng xẹt qua Ngự Thiên Dung, “Không sai.”
“Không biết cô nương có chuyện gì?” Bùi Nhược Thần nói chuyện đồng thời còn nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngự Thiên Dung, tựa hồ như thể sợ nàng bị thương tổn.
Hắc y nữ tử quét mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau, hừ lạnh một tiếng, không đáp mà hỏi lại, “Ngươi và nàng có quan hệ gì?”
Ngạch, nàng ta hỏi làm gì? Chẳng lẽ thật là hoa đào của tên ranh Bùi Nhược Thần này? Ngự Thiên Dung cảm thấy nếu đối phương không phải kẻ địch thì không cần kích thích người ta, nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân a! Nhưng mặc nàng giãy thế nào, Bùi Nhược Thần vẫn nắm chặt tay nàng, mỉm cười nhìn hắc y nữ tử, “Đương nhiên là phu nhân của ta, thế nào, cô nương có gì chỉ giáo?”
“Nàng là phu nhân của ngươi?” Ánh mắt hắc y nữ tử lộ ra hoài nghi, người này rõ ràng là người đã đi cùng hắn đến kỹ viện đêm đó, nếu quả thật là vợ chồng, hắn sao lại dẫn phu nhân mình cùng đi kỹ viện? Rất không thể tưởng tượng a!
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Đúng vậy, ta thật sự rất thích nàng, cho nên a, việc gì cũng theo ý nàng!”
Nôn ——
Rất ghê tởm, việc gì cũng theo ý nàng? Ngự Thiên Dung nhịn không được trợn trắng mắt, người này thật đúng là nói dối không đỏ mặt!
Thân ảnh hắc y nữ tử kia bỗng nhiên nhoáng lên, đánh úp về phía Bùi Nhược Thần.
Bùi Nhược Thần cười lạnh một tiếng, thoải mái tiếp chiêu.
Hắc y nữ tử bỗng nhiên cười lạnh, lắc mình lẻn đến trước mặt Ngự Thiên Dung, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo khăn che mặt của Ngự Thiên Dung…
“Bạch —— yêu nữ!” Hắc y nữ tử bỗng nhiên bén nhọn kêu lên, lập tức cười ha hả, “Là các ngươi! Ha ha, tốt lắm, không thể tưởng được hôm nay cư nhiên có được thu hoạch này, thật sự là tốt lắm!”
Khi Ngự Thiên Dung cảm giác được có sát khí tới gần cũng liền lập tức nhảy ra, không ngờ vẫn bị người ta kéo khăn mặt, điều này khiến nàng có chút buồn bực, bất quá lời nói kế tiếp của nàng ta lại càng khiến nàng kinh ngạc, hình như người ta có quen biết bọn họ nha!
“Ngươi chính là cung chủ của Mê Huyễn Cung?” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Mê Huyễn Cung? Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắc y nữ tử, không thể nào, đường đường cung chủ của Mê Huyễn Cung còn phải đi thanh lâu bán rẻ tiếng cười?
“Hừ, coi như các ngươi có mắt, bất quá, cũng thay đổi không được cái gì, các ngươi cư nhiên dám giết người của Mê Huyễn Cung nhân ta, ắt phải trả giá đại giới! Nhất là yêu nữ này, cư nhiên dám phóng hỏa!”
Hắc y nữ tử nói xong đồng thời liền ra tay tấn công Ngự Thiên Dung hơn mười chiêu, Ngự Thiên Dung khi biết là cung chủ của Mê Huyễn Cung cũng không lại khách khí, hai người liền hừng hực khai chiến.
Bùi Nhược Thần nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, khẽ gật đầu, nàng xem ra càng ngày càng thuần thục phát huy võ công của mình, sau này tất nhiên sẽ một cao thủ trong cao thủ.
Bất quá vị cung chủ Mê Huyễn Cung kia cũng không kém, xem ra vấn đề Mê Huyễn Cung thực suy nghĩ sâu xa!
Bất quá, xem bộ dáng của nàng ban nãy, tựa hồ ngay từ đầu cũng không biết bọn họ chính là kẻ xông vào Mê Huyễn Cung, vậy lúc trước nàng tìm mình có mục đích gì? Còn là hoa khôi của Mộng Mĩ Lâu nữa, ừm, thật sự là càng ngày càng thú vị!
Bang bang ——
Bốn chưởng va vào nhau, hai bóng người tách ra.
“Phượng —— , ” Ngự Thiên Dung kinh hỉ nhìn Phượng Hoa, thiếu chút nữa liền hô tên hắn ra, “Sao ngươi đến đây?”
Phượng Hoa tức giận nhìn nàng, “Ta là hộ vệ nha, không đi theo ngươi thì đi đâu?”
“Ngươi là nói ngươi vẫn luôn đi theo chúng ta?”
Phượng Hoa bĩu môi, “Vô nghĩa! Ngươi không bị thương đi?”
Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Không có việc gì, ngươi đã đến đây, ta còn có việc gì được!”
“Hừ, quả nhiên là yêu nữ, câu tam đáp tứ không biết xấu hổ!” Hắc y nữ tử khinh thường liếc mắt nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung mở lớn miệng, hồi lâu mới rầu rĩ nói: “Ta là lần đầu tiên nghe một thanh lâu nữ tử nói người khác không biết xấu hổ, ta và bằng hữu gặp nhau sao lại thành không biết xấu hổ? Chẳng lẽ, cô nương ở thanh lâu ngày ngày đêm đêm chiêu đãi khách nhân để kiếm tiền chính là việc thực có mặt mũi?”
“Ngươi dám nhục mạ ta!” Nữ tử thân ảnh chợt lóe, lại nhào lên.
Lần này Phượng Hoa tuyệt không lưu tình, ra tay chính là tàn nhẫn chiêu thức, cung chủ của Mê Huyễn Cung thì sao, nhạ giận hắn còn không phải đều bị giết! Hừ, không ngờ Mê Huyễn Cung cư nhiên còn có cách kiếm tiền này, đến cung chủ mà cũng ở thanh lâu làm hoa khôi, thật sự là rất độc đáo! Nói không chừng thanh lâu kia cũng là do người của Mê Huyễn Cung mở!
Không đúng, nữ nhân này không phải… Sao lại là người của Mê Huyễn Cung? Phượng Hoa và Bùi Nhược Thần không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn đối phương, đều cho rằng bên trong còn có bí mật không muốn người biết.
Một khi xuất hiện chung nhận thức, Phượng Hoa ra tay cũng không lại do dự, Bùi Nhược Thần cũng gia nhập vòng chiến, đương nhiên, hắn trước sẽ đối phó đám tiểu nhân vật đi cùng nàng ta, phòng ngừa để lộ tiếng gió, về phần nữ nhân kia, hắn tin tưởng Phượng Hoa có thể chế trụ.
Cung chủ Mê Huyễn Cung mắt thấy người mình mang đến chỉ trong một lát đã bị Bùi Nhược Thần giết chết, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, bởi vì nàng nay cũng là tự thân khó bảo toàn, không thể tưởng được mình cư nhiên xem nhẹ năng lực của bọn họ.
Chuyện này cũng không thể trách nàng, thật sự là do bọn đại trưởng lão không ghi rõ ràng trong thư, chỉ là nói Mê Huyễn Cung bị kẻ khác đột nhập, bị tổn thất rất lớn, nhưng lại lịch của kẻ tấn công cụ thể như thế nào lại không rõ ràng, cho nên dặn cung chủ bọn họ đừng ra mặt.
Kỳ thật, võ công của hắc y nữ tử xác thực không tệ, cho dù là hiện tại Ngự Thiên Dung, cũng không thể dễ dàng thắng, đương nhiên, nếu Cửu Thiên Huyền Công của nàng tu luyện đến tầng thứ chín, muốn thắng chính là chuyện đơn giản.
Còn Phượng Hoa thì giết người nhiều, kinh nghiệm thực chiến phong phú, ra tay vừa độc vừa hiểm, võ công nguyên bản lại cao hơn hắc y nữ tử, hiển nhiên liền dễ dàng chiếm thế thượng phong!
Giao thủ chưa đến một trăm chiêu, Phượng Hoa sảng khoái tặng cho mỹ nữ một chưởng, sau đó là độc nhất vô nhị điểm huyệt, sau đó là tùy tiện vung tay lên, vứt đại mỹ nữ xuống mặt đất.
Ngự Thiên Dung nhìn đều cảm thấy không đành lòng, tên ranh này thực rất vô tình!
Bùi Nhược Thần cũng thu thập xong đám tùy tùng, đứng trước mặt hắc y nữ tử, “Nói, ngươi là ai? Vì sao tìm ta?”
“Hừ, bổn cô nương họ Nhạc, tên Lam, là cung chủ của Mê Huyễn Cung, hôm nay các ngươi dám đối đãi ta như thế, Mê Huyễn Cung sau này nhất định cùng các ngươi thế bất lưỡng lập!”
Nhạc Lam? Phượng Hoa và Bùi Nhược Thần nhìn thoáng qua nhau, cùng lắc đầu, “Chưa từng nghe qua, cũng không biết cung chủ của Mê Huyễn Cung cư nhiên là một thanh lâu nữ tử, ngạc nhiên a!” Phượng Hoa cười hì hì nói.
Nhạc Lam hừ lạnh một tiếng, “Ta ở Mộng Mĩ Lâu bán nghệ không bán thân, dựa vào tài nghệ của mình để kiếm tiền thì có gì đáng xấu hổ? Muốn nói đáng xấu hổ, chính là cái ả câu tam đáp tứ sau lưng các ngươi mới thật là vô sỉ!”
Bốp một tiếng, trên mặt Nhạc Lam liền xuất hiện dấu năm ngón tay, Phượng Hoa lãnh liệt nhìn nàng, “Ngươi nếu muốn chết, cũng rất đơn giản, muốn sống thì sợ không được dễ dàng.
Ngươi có muốn thử độc môn bí dược của ta không? Kia chính là bảo bối a, tuyệt đối khiến ngươi thử qua một lần liền quên đường về, suốt đời khó quên!”
Nhạc Lam trợn mắt trừng Phượng Hoa, “Ngươi dám đánh ta? Ngươi sẽ hối hận!”
Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Ngươi chậm rãi chờ đi, nếu ngươi có thể sống ngàn năm vạn năm, trở thành một lão yêu quái, nói không chừng có thể đợi được người nói hối hận với ngươi, nhưng mà, người nọ tuyệt không phải là ta!”
“Phượng Hoa, quên đi, một đại nam nhân đừng so đo với tiểu nữ tử!” Ngự Thiên Dung nhẹ giọng nói.
Nhạc Lam nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, hừ lạnh, “Đừng cho là ta không biết lòng dạ thối tha của ngươi, hừ, dám đến quấy rối Mê Huyễn Cung, hiện tại lại làm ta bị thương, ta về sau là người thứ nhất không buông tha ngươi!”
Ngự Thiên Dung bất vi sở động nhìn nàng, bỗng nhiên từng chữ từng chữ một hỏi, “Ngươi thật sự là cung chủ của Mê Huyễn Cung sao?”
Đáy mắt Nhạc Lam hiện lên một chút kinh hoảng, chợt lóe rồi lướt qua, bất quá vẫn bị Bùi Nhược Thần nhìn thấy, khóe miệng nhịn không được nổi lên ý cười, “Thiên Dung, nàng là ai đã không còn trọng yếu, chúng ta chỉ cần phát tán tin này ra ngoài, nói cung chủ của Mê Huyễn Cung là hoa khôi của Mộng Mĩ Lâu, như vậy, tin tức thật giả rất nhanh sẽ được công bố!”
“Ngươi!” Nhạc Lam ai oán nhìn Bùi Nhược Thần, trong ánh mắt tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình, lại cường ngạnh chịu đựng.
Ngự Thiên Dung nhìn thân mình nàng run rẩy, chẳng lẽ là nữ nhân này coi trọng Bùi Nhược Thần?
Đang suy nghĩ, Nhạc Lam lại nói: “Ngươi đêm đó đã đối với ta như vậy, chẳng lẽ không định phụ trách?”
Bốp ——
“Ôi, ngươi làm gì a!” Ngự Thiên Dung và Phượng Hoa xoay đầu đụng vào nhau, Ngự Thiên Dung nhịn không được hô nhỏ lên.
Phượng Hoa trừng lớn mắt nhìn Bùi Nhược Thần, lại nhìn sang Ngự Thiên Dung, ý tứ thực rõ ràng: chẳng lẽ hắn thật sự cùng nữ nhân này có…
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Ngu ngốc, ta làm sao mà biết, ta cũng không phải cái bóng của hắn.”
“Uy, Bùi Nhược Thần, ta nói a, ngươi cũng quá mức đi, một vạn lượng chỉ vì sắc đẹp?”
Phốc ——
Bùi Nhược Thần thiếu chút nữa ngã xuống đất, hắn không tin Phượng Hoa không biết giá trị của nữ nhân này, thật không hiểu hắn đang nói bừa cái gì! Rõ ràng chính là muốn trả thù mình, làm cho Ngự Thiên Dung tức giận, quay sang khai đao với mình!
Ai ngờ Nhạc Lam lúc này lại mở miệng, “Bùi đại ca, đêm đó ngươi đã nói sẽ không vứt bỏ ta, cho dù ngươi đã có phu nhân, ta cũng không ngại làm thiếp!”
Xỉu! Ngự Thiên Dung hoàn toàn bị chấn động! Trời ạ, người này thật sự là cung chủ của Mê Huyễn Cung sao? Thấy thế cục tàng long ngọa hổ của bọn hắn, còn tưởng rằng cung chủ sẽ là một người lợi hại hơn a! Ai ngờ… Làm hoa khôi ở thanh lâu đã đành, nay còn ra vẻ thẹn thùng nói như vậy, thật sự là rất… Không chịu nổi a!
Phượng Hoa không lại mở miệng, hắn vốn muốn bỏ đá xuống giếng, bất quá, hắn cũng bị đại cô nương Nhạc Lam trước mắt làm chấn động, đây thật sự là nữ nhân cường hãn a, so với người bên cạnh hắn còn khó nhai a! Vui sướng khi người gặp họa nhìn khuôn mặt không có biểu tình Bùi Nhược Thần, thực thích! Hắn ước gì mỗi ngày đều nhìn thấy người này khổ sở, hừ, ai kêu hắn kéo phu nhân nhảy xuống vực, làm hại hắn thất hồn lạc phách lâu thật lâu.
Không ngờ Bùi Nhược Thần lại đi đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vai Ngự Thiên Dung, không để nàng giãy ra, hết sức ôn nhu cười, nói, “Phu nhân, ngươi đừng tin lời nàng, nàng a, nhiều nhất chỉ là một yên hoa nữ tử, khoan kể việc ta và nàng không có gì, cho dù thực sự có cái gì, kia cũng chỉ là đại thiếu gia vung bạc mua một đêm của kỹ nữ mà thôi, vốn, nàng chính là rao bán đêm đầu tiên của mình!”
Nôn… Ngự Thiên Dung nghe mà cả người nổi da gà, ăn nói kiểu này thật sự rất rất đả kích!
Nhạc Lam oán giận nhìn Bùi Nhược Thần, hung hăng nói, “Bùi Nhược Thần, ngươi chờ, ngươi trốn không thoát đâu, sư phụ ta đã nói, chỉ cần ta nhìn trúng ai, bà sẽ mang người đó tới làm phu quân của ta, chỉ cần ta muốn, sẽ không ai là không chiếm được!”
Cường hãn, thật sự là cường hãn! Ngự Thiên Dung suýt định giơ ngón tay cái lên khen nàng ta, bất quá chung quy vẫn phản cảm ánh mắt không biết nhìn của nàng, “Hay lắm, giờ hoa đào của ngươi đến rồi, làm sao bây giờ?”
“Giết nàng đi! Dù sao đã không còn giá trị lợi dụng!” Bùi Nhược Thần lãnh đạm nói.
Phượng Hoa sửng sốt, có chút hồ nghi nhìn hắn, một vạn lượng cứ như vậy múc nước đổ đi?
Ngự Thiên Dung cũng không nói gì nổi, cho dù nàng ta là người của Mê Huyễn Cung, cũng không thể quá tuyệt tình như vậy a!
Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng tung ra một chưởng, Nhạc Lam nhất thời như con diều đứt dây bay ra ngoài, “Đối với những nữ nhân làm ta chướng mắt, lại dây dưa ta không biết chừng mực, ta đều thích diệt cỏ tận gốc.” Nói xong còn phủi phủi tay, tựa hồ sợ tay mình bị nàng làm dơ.
Một chưởng này rất đột nhiên, đến nỗi Phượng Hoa và Ngự Thiên Dung căn bản không có tư tưởng chuẩn bị, đừng nói là ngăn lại hắn.
Mà Nhạc Lam đã bị điểm huyệt, càng không thể tránh ra, cho nên khi nàng ta rơi lại trên mặt đất, đã ói ra một búng máu.
Nhạc Lam không tin nổi nhìn Bùi Nhược Thần, nàng có được dung mạo xinh đẹp khiến người ta hâm mộ, còn có Mê Huyễn Cung cường ngạnh làm hậu thuẫn, hắn cư nhiên khinh thường mình, thậm chí còn muốn giết mình!
Ngẫm lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã bị phong thái của hắn hấp dẫn, kế tiếp lại bị hắn đấu giới thành công, một khắc đó, nàng âm thầm vui sướng.
Rồi đêm hôm đó qua đi, nàng liền nhận định hắn là chính nhân quân tử, bởi vì hắn trả một vạn lượng nhưng không đòi lấy đầu đêm của nàng, chỉ để nàng im lặng ngủ.
Nam tử tốt như vậy, nàng sao có thể không tâm động, cho nên nàng muốn ở bên cạnh hắn! Nàng phái người đi tìm hắn, lại không ngờ bọn họ cư nhiên là những kẻ đột nhập Mê Huyễn Cung.
Bất quá, lúc đầu, nàng cho rằng những chuyện đó đều có thể thương lượng giải quyết, nhưng hiện tại, giờ phút này, nàng cảm giác được trái tim mình như bị vò nát, vì sao hắn lại vô tình như thế, chẳng lẽ sắc đẹp của mình tuyệt nhiên không thể vào mắt hắn sao? Nghĩ nghĩ, nàng lại nhịn không được trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Ta ở chỗ nào thua kém bạch yêu nữ này, khiến ngươi tình nguyện muốn nàng cũng không muốn ta?”
“Muốn biết?” Bùi Nhược Thần có chút ôn hòa hỏi một câu.
“Muốn, ngươi trả lời ta!”
Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngươi căn bản là không có một chút gì tốt hơn nàng! Ừm, nếu nhất định phải nói, chính là ngươi ngoan độc hơn nàng một ít! Còn có, về phương diện không biết xấu hổ, ngươi cũng tốt hơn so với nàng!”
“Ngươi nói cái gì?” Nhạc Lam tức giận đến thiếu chút nữa lại hộc máu.
Bùi Nhược Thần thản nhiên nhìn nàng, “Ta nói chuyện không thích nói lần thứ hai, ngươi nghe không hiểu thì thôi.”
“Có người đến!” Phượng Hoa và Bùi Nhược Thần nhìn thoáng qua nhau, hai người cơ hồ đồng thời hành động, một người kéo Ngự Thiên Dung vọt vào trong rừng cây, một người kéo Nhạc Lam ẩn thân sau đại thụ.