Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Thiên Dung vẫn đứng trên cây nhìn xuống, nếu có người gì đó không thích hợp xuất hiện, nàng cũng sẽ không chút do dự ra tay giải quyết giúp Tịch Băng Toàn!
Chỗ Triển Cảnh vẫn không có người chú ý tới, ngẫu nhiên hai tên định xông vào điều tra, đều bị Triển Cảnh vung kiếm chém chết.

Xem ra đối phương cũng không có tin tức chắc chắn, hơn nữa người của bọn hắn đều tập trung ở thư phòng và phòng ngủ, hẳn là Tịch Băng Toàn đã sớm có phòng bị, tạo ra một biểu hiện giả, khiến đối phương nghĩ lầm thứ bọn họ cần chỉ ở một trong hai nơi này.
Bỗng nhiên, dưới ánh trăng, một bóng áo đỏ bay xuống vị trí của Triển Cảnh, hơn nữa ra tay rất ác độc.

Ngự Thiên Dung nhìn thân ảnh kia, ánh mắt trầm xuống, đồng thời phi thân tiến đến, tiếp được một chưởng của người nọ thay cho Triển Cảnh.

“Phịch” một tiếng, hai bóng người tách nhau ra.
“Tần Khiếu, đã lâu không thấy!” Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn gã nam nhân đối diện luôn ngầm có địch ý với mình.
Tần Khiếu thấy rõ người vừa cùng mình giao thủ là ai, đột nhiên cả kinh, đôi mắt kia thuộc về một người mà hắn nằm mơ cũng quên không được, “Là ngươi? Ngươi sao có thể ——” biết võ công?!!
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Chính là ta, thế nào, lần này ngươi lại là đại biểu cho thế lực nào đến? Nếu ta không nhớ lầm, môn chủ Thất Vong Môn, Vô Nhan, là ông chủ lớn của ngươi, đúng không?”
“Hừ, không cần ngươi quản!”
“Ừm, được rồi, ta cũng không muốn quản a, chỉ cần ngươi rời đi nơi này là được.”
“Không ngời ngươi đối với tên tiểu tử Tịch Băng Toàn này còn dài tình thật, cư nhiên đến hôm nay vẫn chưa chán ghét hắn.

Hừ, không biết có phải là hắn có thuật biến nữ nhân thành nô lệ, hay là ngươi hiện tại giá trị có vẻ rẻ tiền, nhìn thấy nam nhân có chút tốt liền bám lấy không rời!”

Triển Cảnh nghe vậy, rất giận dữ, chỉa mũi kiếm về phía hắn, “Muốn chết!”
Tần Khiếu khinh thường liếc nhìn Triển Cảnh một cái, “Bại binh còn dám tới bêu xấu?”
Ngự Thiên Dung mắt lạnh nhìn hắn, “Triển Cảnh, nếu hắn đã tự phụ như thế, vậy ngươi hãy thay ta quản giáo hắn một phen, để cho hắn biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng, hoặc là hiểu được câu: sĩ biệt ba ngày, thay đổi cách nhìn tướng đãi.”
Kiếm của Triển Cảnh, so với phía trước đã nhanh hơn, ác hơn.

Lực đạo của hắn cũng so trước kia càng thêm thậm hậu, tinh thuần hơn… Đây không chỉ là kết quả của sự tu luyện không ngừng của hắn, còn có nhờ vào hiệu dụng của Đoạn Tâm Thảo.

Có thể nói, công lực của Triển Cảnh đã tăng lên gấp đôi.

Tần Khiếu lần này khinh địch như thế, nhất định sẽ thiệt thòi lớn!
Quả nhiên, sau vài chục chiêu, trên mặt Tần Khiếu liền lộ ra vẻ khó có thể tin, hắn không tin công lực của một người có thể đề cao nhiều như vậy chỉ trong thời gian ngắn! Còn có, Ngự Thiên Dung, vì sao nàng biết võ công, lại còn cao cường hơn cả mình?
Ngự Thiên Dung phát hiện ưu thế của Tần Khiếu cư nhiên là chiêu thức kiếm pháp, thường thường xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị*, không thể không nói, kiếm pháp của hắn tốt lắm! Phóng mắt nhìn chung quanh, Ngự Thiên Dung phát hiện trong Tịch phủ có không ít người mặc áo đỏ, xem ra, Vô Nhan là tính xé rách mặt với Tịch Băng Toàn!
* Xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị = tấn công địch vào lúc bất ngờ nhất, vào địa điểm địch ít nghi ngờ nhất.
Vẫn là nhanh chóng giải quyết phiền toái thì hơn! Thân ảnh Ngự Thiên Dung chợt lóe, gia nhập vòng chiến.

Sưu Hồn Kiếm vừa ra, chỉ trong chốc lát, Tịch phủ liền truyền ra từng trận gào bi thống.


Đối với những kẻ từng động thủ lấy mạng mình, Ngự Thiên Dung tuyệt không lưu tình chút nào, vốn định nhìn mặt mũi của Tịch Băng Toàn, không so đo với bọn họ, nhưng bọn họ tối nay ra tay như vậy, rõ ràng là muốn trở mặt với Tịch Băng Toàn, vậy thì mình còn cần lưu tình sao?
Sưu Hồn Kiếm vừa ra, ké trúng kiếm lập tức khí huyết ngược chiều, ngũ tạng lục phủ như bị trùng cắn xà chui, khiến người ta cảm thấy sống không bằng chết nhưng lại muốn chết không thể.
Tịch Băng Toàn thấy cảnh này, sửng sốt một hồi lâu, nàng khi nào thì trở nên lợi hại như thế?
Mà Triển Cảnh và Bùi Nhược Thần đều nhìn như không thấy, còn nhân cơ hội càn quét kẻ địch…
Vì Ngự Thiên Dung sử dụng Sưu Hồn Kiếm, nên Bùi Nhược Thần còn chưa kịp lấy chiêu ngoan độc nhất của mình, thì đa số kẻ xâm nhập đã ngã xuống.

Trận chiến này, vốn là Tịch phủ bị vây vào thế yếu, lại bởi vì một nữ tử áo trắng mà nháy mắt thay đổi.

Đây chính là lực lượng đối lập.
Tần Khiếu bị vây trong khiếp sợ, liên tiếp bị Triển Cảnh đâm hai kiếm.

Bởi vì tên này trước kia từng bất kính với Ngự Thiên Dung, cho nên Triển Cảnh xuống tay không chút lưu tình.

Một kiếm đâm xuyên vai trái hắn, một kiếm đâm bị thương ngực hắn, máu rất nhanh liền nhuộm ướt quần áo, bất quá bởi vì hắn mặc áo đỏ, cho nên nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể nhận ra!
Ngay lúc Triển Cảnh định đâm xuống một nhát giết hắn, Ngự Thiên Dung mở miệng, “Giữ hắn lại!”
Triển Cảnh tức thời thu kiếm, ở giữa không trung xoay người một vòng, mới thu thế đáp xuống đất, cung kính đứng cạnh Ngự Thiên Dung.


Lúc này, kiếm Ngự Thiên Dung đã vào trở lại trong vỏ kiếm, vẻ mặt đạm mạc nhìn mọi người.
Tần Khiếu thập phần không cam lòng nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Vì sao?” Vì sao không giết hắn, vì sao trở thành võ lâm cao thủ, vì sao biết Sưu Hồn Kiếm?
Vì sao chỉ là một vài ngày không thấy, nàng đã biến đổi đến long trời lở đất?
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Không vì cái gì, chính là cảm thấy trong tình huống không biết rõ trước kia ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi như thế nào, ta không nghĩ vô tội giết người, trừ phi đến tình trạng không thể không giết!”
“Ha ha, ngươi đang thương hại ta đó sao?” Tần Khiếu chống kiếm nhìn Ngự Thiên Dung, nữ nhân khiến hắn vừa yêu vừa hận này, vì sao lại càng ngày càng xa lạ?
“Tùy ngươi nghĩ như thế nào, dù sao ta đã quyết định như thế!”
“Ha ha ha —— Ngự Thiên Dung, trừ phi chính ngươi nhớ tới, nếu không, ta đến chết cũng không nói cho ngươi biết ân oán giữa chúng ta! Mà thế gian này, trừ bỏ chúng ta, không còn ai biết ân oán giữa chúng ta là gì! Ngươi nếu nhớ không nổi, thì gánh mối băn khoan này mà sống cả đời đi! Nhưng, ta có thể nói cho ngươi, trước kia, là ngươi, là Ngự Thiên Dung đã cô phụ ta, là ngươi thực có lỗi với Tần Khiếu ta, mà không phải Tần Khiếu ta có lỗi với ngươi!”
Ngự Thiên Dung nghiêm túc nhìn nam tử trước mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ thương hại, thở dài, “Tần Khiếu, nói thật cho ngươi biết, Ngự Thiên Dung mà người biết đã chết rồi, đã chết thật rồi, nàng sẽ không sống lại, ngươi như thế cũng chỉ là tra tấn chính mình mà thôi, không bằng nghe ta một lời, buông tay đi! Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai có thể nắm trong tay mình, tội gì phải đắm chìm trong thống khổ của quá khứ a?”
“Hừ, đã chết? Vậy ngươi là ai? Mất trí nhớ là có thể xem như đã chết, sau đó bảo cừu nhân quên đi cừu hận? Buồn cười! Ngự Thiên Dung, ngươi nghĩ rằng ta là đứa nhỏ ba tuổi sao?”
“Ta —— “
“Ta sẽ không quên những gì ngươi đã đối với ta, cả đời cũng sẽ không tha thứ ngươi, thẳng đến khi ngươi chết đi!” Tần Khiếu hung hăng nói.
Triển Cảnh mày nhíu chặt, “Phu nhân, kẻ này đã hết hy vọng thay đổi, ta thấy vẫn là giết hắn đi! Lưu lại hậu hoạn là chuyện rất không sáng suốt!”
“Đúng vậy, có bản lĩnh thì giết ta đi! Ngự Thiên Dung, ngươi vuốt lòng mình tự hỏi một chút, ngươi hạ thủ được sao? Ngươi hỏi lòng mình một chút, ngươi dám sao?”
Bóng trắng chợt lóe, Ngự Thiên Dung đã đưa tay bóp cổ họng Tần Khiếu, “Tần Khiếu, đừng cho là ta không dám, ta nói, Ngự Thiên Dung mà ngươi biết đã chết chết, ta hiện tại, đối với ngươi không có nửa điểm áy náy! Ngươi chớ chọc giận ta, ta không ngại giết chết ngươi đâu!”
Tần Khiếu nhìn nữ tử trước mắt, cảm nhận được năm ngón tay đang bóp vào cổ họng mình thực lạnh lẽo, giờ khắc này, hắn tin, Ngự Thiên Dung này sẽ giết mình! Trên thân thể nàng thật sự không còn một chút bóng dáng nào mà hắn quen thuộc nữa! Vì sao lại như vậy? “Nếu nàng đã chết, như vậy ngươi là ai? Sao ngươi lại còn sống?”
“Liền bởi vì nàng đã chết, ta mới còn sống.

Tần Khiếu, ta khuyên ngươi đừng khăng khăng một mực, vì một nữ nhân không yêu ngươi mà sống không ra sống, chết không ra chết, ngươi làm vậy, đáng giá sao? Chẳng lẽ cuộc sống của ngươi thật sự phải vì một nữ nhân không yêu ngươi mà bị hủy diệt? Nếu ta là ngươi, ta sẽ cố gắng đi tìm hạnh phúc mới, cố gắng làm cho bản thân có được hạnh phúc lớn nhất, đối xử tử tế với sinh mệnh ngắn ngủi của mình.

Cũng nói cho đối phương, ta không phải không thể không có hắn!”

“Ha ha, quả nhiên là chết mà sống lại, ngay cả tính tình đều thay đổi! Trách không được ngươi có thể buông tha cho gã nam nhân mà ngươi từng tìm cái chết để đổi lại, ngược lại dây dưa với tên Tịch Băng Toàn kia, nguyên lai là thay lòng a! Ha ha ha… Buồn cười! Ta cư nhiên vẫn không phát hiện, lòng của ngươi đã thay đổi! Hoặc là nói đã sa đọa!”
“Cút!” Ngự Thiên Dung tùy tay vung lên, đem Tần Khiếu ném ra xa mấy thước, “Đừng cho là ta thực có lỗi với ngươi.

Ta nói cho ngươi, ta đối với ngươi không có tình cảm gì, nếu ngươi nhất định phải phí sinh mệnh này, thì phải là, ta cảm thấy nam nhân như ngươi thật vô dụng! Bị một nữ nhân thương tổn liền khiến mình trở nên loạn thất bát tao, còn làm cho nhân sinh của chính mình lâm vào cừu hận, đúng là cực kì ngu xuẩn! Trách không được nàng không xem trọng ngươi!”
Tần Khiếu hung hăng cắn răng, “Ngươi! Tốt, tốt lắm!”
“Phu nhân, vẫn là giết hắn đi!” Triển Cảnh thủy chung không quen nhìn thái độ của Tần Khiếu, lại nhiều lần gây phiền toái cho phu nhân, còn nói năng lỗ mãng như thế, nếu hắn thật sự yêu phu nhân, sẽ không nên như thế.

Thật sự yêu một người, không phải hẳn là vì nàng chiếm được hạnh phúc mà cảm thấy may mắn sao? Thật sự yêu một người, không phải hẳn là thành toàn hạnh phúc của nàng sao?
Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Lại thả hắn một lần nữa đi! Hắn cũng chỉ là một người đáng thương thôi!”
“Thiên Dung, ngươi nhân từ như vậy rất không tốt, tục ngữ nói, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với bản thân a!” Bùi Nhược Thần không biết khi nào đã giải quyết xong tánh mạng của những kẻ đột nhập, đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, còn vô thanh vô tức ôm lấy vai nàng.
Tần Khiếu trừng lớn mắt nhìn hành động thân mật này của Bùi Nhược Thần, còn Ngự Thiên Dung thì tức giận phủi tay hắn xuống, “Không cần đến ngươi nói chuyện vô nghĩa, lần này là do ta quyết định!”
Biểu hiệu giữa bọn họ lúc này giống như là liếc mắt đưa tình!
Đúng, liếc mắt đưa tình, mắt Tần Khiếu chính là nhìn thấy như vậy! Đột nhiên, hắn bi thương cười rộ lên, “Ha ha ha… Ngự Thiên Dung, nguyên lai, nguyên lai ngươi không chỉ thông đồng Tịch Băng Toàn, còn thông đồng với cả Bùi Nhược Thần! Có lẽ gã hộ vệ bên cạnh ngươi kia cũng là nhập mạc chi tân* của ngươi! Khó trách Nam Cung Tẫn lúc trước muốn hưu ngươi! Thứ nữ nhân thủy tính dương hoa như ngươi, có người đứng đắn nào dám nhận a!”
* Nhập mạc chi tân = bạn tình mới; từ này nghĩa ko được tốt lắm, thường được dùng cho kỹ nữ.
Phốc ——
Cười nhiều sinh bi, Tần Khiếu bị Tịch Băng Toàn tung một chưởng vào người, chặt đứt xương vai trái.

Một chưởng này, Tịch Băng Toàn dùng tám phần công lực, khiến Tần Khiếu lập tức ói ra một mồm máu đỏ tươi, xương gãy lại khiến hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, ấy vậy mà hắn vẫn mạnh miệng nói: “Thế nào, Tiêu Dao Hầu đau lòng vì một nữ tử thủy tính dương hoa?”
Tịch Băng Toàn mắt lạnh đảo qua hắn, một chút tàn khốc nổi lên trên mặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận