Tịch Băng Toàn mắt lạnh đảo qua hắn, một chút tàn khốc nổi lên trên mặt!
Giết Tần Khiếu, là việc mà hắn muốn làm nhất giờ phút này! Vung tay lên, định làm một nhát kiếm chấm dứt hắn, lại bị người kéo lại, quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt không chút để ý của Ngự Thiên Dung, “Quên đi, không cần so đo với hắn!”
“Ngươi không so đo là chuyện của ngươi, nhưng người không buông tha ngươi là hắn! Nữ nhân của ta không thể để kẻ khác nhục mạ! Ngươi chịu được, nhưng ta không chịu được!”
“Hắn là đang mắng Ngự Thiên Dung trước kia, để ý làm gì!”
“Lúc nãy hắn cũng có mắng ngươi hiện tại!” Tịch Băng Toàn tuyệt không muốn buông tha Tần Khiếu, người này liên tiếp khó xử Thiên Dung, còn muốn giết nàng, mặc người này là thuộc hạ của ai, hắn đều không muốn dễ dàng tha thứ!
Bất quá, Ngự Thiên Dung vẫn cứ nắm chặt lấy tay hắn, mà hắn không tiện bỏ ra, cũng không nỡ bỏ ra.
Ngự Thiên Dung mỉm cười liếc nhìn Tần Khiếu một cái, “Chẳng lẽ ngươi bị rắn cắn một ngụm, còn muốn cắn rắn lại một ngụm sao?”
“Sẽ không, nhưng ta sẽ giết.” Tịch Băng Toàn vẫn như trước không muốn buông tha Tần Khiếu, chuyện này không phù hợp tính cách hắn, trọng yếu hơn là hắn không thể tha thứ Tần Khiếu nhục mạ!
Ngự Thiên Dung nhíu mày, “Ta nói thả hắn lần này, lần sau tái phạm, tùy ngươi xử trí đi!” Vì sao người nào đều muốn giết để tuyệt trừ hậu hoạn a?
Ai… đánh đánh giết giết, có thể giải quyết được gốc rễ vấn đề sao?
Tịch Băng Toàn lạnh lùng nhìn Tần Khiếu một cái, thấy trong mắt Tần Khiếu lộ vẻ oán giận, đồng thời ánh mắt hắn tựa hồ cố ý vô tình đảo qua bàn tay Ngự Thiên Dung nắm lấy tay mình, trong lòng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: rõ ràng là bản thân không thể buông tay nàng, lại bởi vì ghen tị điên cuồng mà thương tổn nữ nhân mình thích, đúng là ngu xuẩn!
“Được, nghe lời ngươi!” Tịch Băng Toàn nhìn Tần Khiếu, mỉa mai cười, “Ngươi đi đi, có lẽ còn sống đối với ngươi cũng là một loại tra tấn!”
Ngự Thiên Dung buông tay Tịch Băng Toàn, lãnh đạm đứng thẳng, không lại nhìn biểu tình trên mặt Tần Khiếu, bất quá nàng vẫn cảm giác được Tần Khiếu rất hận nàng, ánh mắt kia vẫn rất bén nhọn!
Nếu nàng có được trí nhớ của Ngự Thiên Dung bản tôn thì tốt rồi! Nhưng, đây không phải là mất trí nhớ, nàng biết đi đâu tìm trí nhớ của bản tôn a?
“Tiêu Dao Hầu, ta thấy ngươi nên đi dọn dẹp viện của ngươi đi.” Bùi Nhược Thần hợp thời lên tiếng, Tịch Băng Toàn nhìn cả tòa viện của mình chồng chất xác người và vết máu, cặp chân mày nhịn không được nhíu chặt, ngoắc hô một hộ vệ lại đây, “Ngươi cho vài người đi xử lý những người này, đã chết thì vứt bỏ, còn sống thì giam xuống địa lao!”
“Vâng, công tử.”
Khi Tịch Băng Toàn xoay người lại định nói chuyện với Ngự Thiên Dung, thì thấy ba người bọn họ đang chuẩn bị rời đi, “Phu nhân —— “
Ngự Thiên Dung bỗng có cảm giác, hắn đã thật lâu không gọi nàng như vậy.
Nàng dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn một cái, “Chuyện gì?”
“Đã trễ thế này, không bằng ở đây nghỉ ngơi đi, khách sạn không yên tĩnh bằng nơi này.”
Bùi Nhược Thần nghe vậy, bật cười rộ lên, “Tiêu Dao Hầu, ngươi cũng quá coi thường ta đi, khách sạn kia của ta tuy rằng không xa hoa, nhưng cũng không kém đâu!”
Tịch Băng Toàn lạnh lùng liếc xéo Bùi Nhược Thần một cái, một màn lúc nãy hắn còn nhớ a, bất quá, hắn lại theo bản năng đem tức giận đổ lên người Bùi Nhược Thần, bởi vì lúc đó, hắn thấy rõ là người kia chủ động ôm phu nhân, nàng lại không đưa tay ôm hắn, tuy rằng nàng không có đẩy ra cũng không đúng, bất quá, người này ghê tởm hơn!
Triển Cảnh liền cảm giác được hai luồng khí vi diệu lần lượt đối chọi lẫn nhau, khẽ lắc đầu, hai vị này đấu khí như vậy thì có ích lợi gì a? Bất quá, cũng tốt, ít ra điều này chứng minh phu nhân ở trong lòng bọn họ đều có địa vị không nhỏ!
Ngự Thiên Dung nhìn tòa viện im lặng kia, trước đây, nàng ở nơi này cũng rất khoái hoạt! Mặc dù có không ít phong ba, ha ha, nhưng đoạn ngày kia cũng rất vui vẻ!
“Được, đêm nay ở nơi này nghỉ ngơi đi!”
Tịch Băng Toàn mặt mày vui vẻ, lập tức phân phó tùy tùng, “Lập tức cho nha hoàn chuẩn bị để phu nhân được thoải mái!”
“Vâng.”
Bùi Nhược Thần khó hiểu nhìn nàng, rõ ràng hắn cảm giác được nàng muốn bảo trì khoảng cách với Tịch Băng Toàn, thế này là vì sao? “Một khi đã như vậy, ta đây cũng đành quấy rầy Tiêu Dao Hầu!”
Tịch Băng Toàn trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Khách sạn của ngươi không phải tốt lắm sao, ta sợ Tịch phủ không vừa ý ngươi a!”
Bùi Nhược Thần vờ vịt ra vẻ mình rất dễ nói chuyện, “Không sao, không sao, bổn thiếu gia cũng không phải người khó tính, đành quấy rầy Tiêu Dao Hầu vậy.
Với lại, ta và Thiên Dung ngày mai còn phải cùng nhau làm việc a!”
Tịch Băng Toàn liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, bất đắc dĩ, đành tức giận bảo tùy tùng dẫn hắn đến khách phòng nghỉ ngơi.
Liền như vậy một hồi, hạ nhân trong Tịch phủ đã dọn dẹp tòa viện sạch sẽ như cũ, thoạt nhìn tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Một hộ vệ đến bên cạnh Tịch Băng Toàn, nói nhỏ vài câu vào tai hắn.
Tịch Băng Toàn quay sang nhìn Ngự Thiên Dung, có chút thật có lỗi nói: “Ta còn có chút việc cần xử lý, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, gật gật đầu cùng Triển Cảnh rời đi.
Vào tiểu viện tử, cho lui toàn bộ hạ nhân Tịch phủ, Ngự Thiên Dung đứng một mình dưới ánh trăng, lẳng lặng ngóng nhìn…
“Phu nhân, ngươi có phải có chuyện muốn bàn với Tịch Băng Toàn?”
“Không có, chỉ là tưởng nhàn hạ thôi, ở lại đây nghỉ ngơi một chút.”
Triển Cảnh cau mày, “Phu nhân, có lẽ trong mắt ngươi, tâm tư của hắn như vậy là có chút phản nghịch.
Nhưng, nếu những người đêm nay thật sự là do hoàng đế Thanh Quốc phái tới, như vậy, hắn muốn tạo phản cũng là bị ép buộc.
Thử hỏi, nhiều thế hệ Tịch gia đều là trung quân hộ quốc, kết quả lại bị hoàng đế nghi kỵ, lập mưu hãm hại, đổi là ai đều không cam lòng!”
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Triển Cảnh, không thể tưởng được một cổ nhân như hắn mà cũng có thể nghĩ như vậy, “Ta không nghĩ đến chuyện đó, ta chỉ là cảm thán, vì sao thế nhân đều theo đuổi vị trí cao cao tại thượng kia.”
“Phu nhân có lẽ không muốn, nhưng, nếu nhất định phải lựa chọn địa vị cường thế hoặc là địa vị nhược thế, ta tình nguyện lựa chọn cường thế.
Bởi vì chỉ có khi trở thành kẻ mạnh nhất mới có thể bảo hộ người mà mình muốn bảo hộ, chỉ có kẻ mạnh nhất mới không bị người khác khi dễ, và chỉ kẻ mạnh nhất mới có thể khống chế người khác, không để người vô tội bị hãm hại.
Ngược lại, nếu ngươi là kẻ yếu, thì hết thảy đều bị nắm giữ trong tay người khác, nếu gặp phải hạng người âm ngoan, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân nhân, bằng hữu của mình bị hãm hại!” Triển Cảnh nói xong, thần sắc cũng trở nên kích động lên, tựa hồ, những lời này là suy nghĩ trong lòng hắn.
Ngự Thiên Dung thật sâu nhìn hắn một cái, mãi một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng, “Ngươi nói rất đúng, nếu cho ta lựa chọn, ta cũng sẽ lựa chọn giống ngươi.
Triển Cảnh, ngươi còn có thân nhân không?”
Triển Cảnh sửng sốt, lắc đầu, “Không có, thuộc hạ từ nhỏ chính là cô nhi.”
“Bằng hữu thì sao?”
“Không có.
Nếu nhất định phải tính, như vậy chính là sau khi đi theo phu nhân, ta với ba người Hạ Duyệt, Trì Dương, Phượng Hoa xem như là có chút tình nghĩa!”
Không có người quen sao? Trách không được trở thành sát thủ! Ai… Ngự Thiên Dung thầm than trong lòng, lại quay sang hỏi: “Như vậy, người nhà của ngươi đâu, vì sao… Thất lạc?”
Thất lạc? Triển Cảnh cười khổ, nếu là thất lạc thì còn có hi vọng, chỉ tiếc… “Phu nhân, việc này đã qua đi thật lâu, ta không nghĩ bàn lại.
Đêm đã khuya, phu nhân cũng nên nghỉ ngơi.
Ta sẽ không quấy rầy.” Dứt lời xoay người bước đi.
“Triển Cảnh ——” Ngự Thiên Dung gọi hắn lại, nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, trong lòng nàng khẽ dâng lên một chút đồng tình, “Người chết đã là dĩ vãng, ngươi cũng đừng đau khổ, hảo hảo mà sống, ta nghĩ, người nhà của ngươi nhất định hy vọng nhìn thấy ngươi được sống hạnh phúc!”
Triển Cảnh dừng chân lại, hồi lâu mới rầu rĩ trả lời, “Cám ơn phu nhân.”
Bóng dáng cô đơn của hắn lặng lẽ rời đi, không lưu lại kể hết về thân thế của mình, cũng không nán lại nói vài câu với Ngự Thiên Dung…
Triển Cảnh trở về phòng, đóng mạnh cửa lại, đôi mắt lộ vẻ lãnh liệt, nghĩ đến Ngự Thiên Dung quan tâm mình, trong lòng chợt ấm lại: phu nhân, cám ơn ý tốt của ngươi! Nhưng, ta không muốn đem mối thù nhà của mình đặt lên trên vai ngươi, ta chỉ hy vọng nhìn ngươi sống thật hạnh phúc, về phần chuyện của ta, ta không muốn để ngươi phiền lòng!
Hắn thề, sẽ không bỏ qua mối thù này! Một tên cũng không buông tha! Hắn trở thành sát thủ lâu như vậy, cố gắng trở thành một gã sát thủ xuất sắc như vậy, là vì cái gì? Chính là để báo thù! Đúng vậy, cho tới nay, chuyện hắn muốn làm đều là báo thù, sinh mệnh hắn tồn tại là vì báo thù.
Mãi cho đến khi nàng xuất hiện, hắn mới phát hiện trong lòng mình còn có một mục tiêu khác, hắn sống không chỉ vì báo thù, còn là vì giúp cho một nữ tử nọ sống càng thêm hạnh phúc!
Cho nên, hắn phải cố gắng, luôn luôn cố gắng!
.
.
.
Ngự Thiên Dung vẫn đứng dưới ánh trăng, lẳng lặng nhìn lên.
Nàng đang đợi một người xuất hiện, chờ một người động thủ!
Rốt cuộc, từ căn phòng của Bùi Nhược Thần chợt truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Ngự Thiên Dung liền phi thân nhảy lên tường viện, vừa đúng lúc Bùi Nhược Thần định ra cửa, “Bùi đại thiếu gia, ngươi định đi đâu? Đã trễ thế này, còn muốn ngắm trăng sao?”
Bùi Nhược Thần nhìn Ngự Thiên Dung, khe khẽ thở dài, “Đúng vậy, ta là muốn ngắm trăng, ngươi nếu đến đây, không bằng chúng ta cùng nhau đi, có một người đi cùng cũng rất tốt!”
“Được thôi, ta cũng đang có ý này.”
Hai người đều cười nhìn đối phương, tâm tư hai người thế nào, đều không cần nói cũng biết.
Bùi Nhược Thần muốn làm cái gì, Ngự Thiên Dung không rõ ràng lắm, nhưng nàng lại biết hắn sắp hành động, sẽ không để lỡ cơ hội tốt này, có lẽ không nhất định sẽ hại Tịch Băng Toàn, chỉ là, nàng không thích hắn âm thầm làm động tác nhỏ!
Hai người vai kề vai thong thả đi trên con đường nhỏ, ánh trăng mông lung, kéo cái bóng của bọn họ dài thật dài ra sau… Cả hai đều không nói lời nào, nhưng vẫn hiểu được tâm tư của đối phương, cho nên giữa bọn họ, trầm mặc cũng đã đủ rồi!
Trầm mặc tựa như đóa bách hợp màu lam.
Từng bước từng bước đi tới, hai người trong lòng đều không hẹn mà cùng buông xuống tâm tư, dần dần, hai người đều chỉ là đơn giản cùng nhau đi dưới ánh trăng, cứ thế mà đi, mà đi… Nếu con đường nhỏ trong hoa viên này không có hạn cuối, nói không chừng bọn họ có lẽ sẽ vĩnh viễn sánh bước cùng nhau đi đến tận cùng thiên địa.
Mà Bùi Nhược Thần lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai im lặng đi cùng một nữ nhân cũng là một hưởng thụ, không có giãy dụa, không có tâm cơ, không có lấy lòng, không có dối trá… Hắn đã bao lâu không được thoải mái như vậy? Hoặc là, hắn đã bao lâu không có đơn thuần đi dạo như vậy?
“Uy, ngươi cười cái gì?” Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung nhìn hắn tò mò hỏi.
Bùi Nhược Thần sửng sốt, hắn có cười sao? “Không có gì, chính là không rõ mà thôi.”
“Không rõ cái gì?”
Bùi Nhược Thần nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời, ngược lại nhìn về phía chân trời xa xôi.