Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Tiếng đàn của nàng quá mức ai oán, làm cho người ta tâm động, bất quá, đối với bọn họ mà nói, chỉ là thời giờ trôi đi, mặc kệ thế nhân có bao nhiêu bi thương, ngày vẫn cứ đi qua, giống như ngón tay nàng chịu thống khổ, nàng có lẽ rất đau, nhưng trên thế gian còn có rất nhiều chuyện còn thống khổ hơn đang diễn ra.

Trải qua nhiều cảnh huyết tinh và hắc ám, bọn họ đã chết lặng!
Thế nên, hắn mới có thể dứt khoát đứng ra đánh gãy tiếng đàn và tiếng lòng của nàng, chức trách của bọn họ từ nay về sau là bảo hộ an nguy của nàng, đã không hề là sát thủ trên giang hồ.
Ngự Thiên Dung vươn một tay ra, lá trúc xanh biếc rơi xuống lòng bàn tay trắng noãn, tuy những ngón tay của tay phải còn phải quấn lụa mỏng, nhưng vẫn nhìn ra tay nàng thập phần mĩ, rất hài hòa.
Phong hộ vệ khẽ thất thần, hắn thừa nhận, hắn chưa bao giờ nhìn qua bàn tay nào đẹp như thế, ngón tay thon dài trắng noãn, cốt cách tinh tế, thanh tú bức người, lại có sự mềm dẻo cùng hữu lực, khí phách mơ hồ tràn đầy bàn tay, làm cho người ta không thể không thất lạc tâm hồn.

Một nữ tử như thế đến tột cùng có linh hồn như thế nào.
“Các ngươi thích thúy trúc không?” Ngự Thiên Dung thản nhiên hỏi.
Phong hộ vệ ngẩn ngơ, “Phu nhân, thuộc hạ không có sở thích gì đặc biệt, đối với trúc cũng không nghĩ đến là thích hay ghét.”

Ngự Thiên Dung mỉm cười, cũng không miễn cưỡng, chậm rãi ngâm:
“Khiêm tốn trúc có cúi đầu hiệp, ngông nghênh mai vô ngưỡng mặt hoa.”
Gậy trúc, bốn mùa luôn thanh, cao ngất tú lệ, sắc thái rực rỡ, thiên hình vạn trạng.
(*Mình đã lục lọi quá trời, nhưng thiệt tìm ko ra bài thơ này, mọi người đọc thử thấy có biết là bài nào ko???*)
“Các ngươi biết không, từng có một hoạ sĩ, hắn tên là Trịnh Bản Kiều, người này cả đời yêu trúc, kính trúc; nếu vẽ sẽ vẽ trúc, làm thơ sẽ vịnh trúc.

Tính tình hắn phóng đãng, cao ngạo chính trực, bởi vậy hắn thường vịnh trúc, họa trúc để miễn nhân cùng tự miễn.”
Phong hộ vệ nhìn sang đồng bạn Lôi, bất đắc dĩ gục đầu xuống, có lẽ nàng cũng không cần bọn họ lời qua đáp lại cái gì, chỉ là muốn được nói chuyện mà thôi.
Bọn họ chỉ biết rằng lâu chủ vì để trả một món nợ nhân tình cho Tịch Băng Toàn mới đưa bốn người bọn họ đến cho nàng, từ nay về sau chung thân bảo hộ nữ tử này.

Rốt cuộc là loại nhân tình gì thì bọn họ không biết, dù sao lâu chủ xưa nay chính là nói một là một, không phải hai, bọn họ chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là đủ.
“Trước khi trở thành sát thủ, các ngươi là thân phận gì?”
“Cô nhi, lâu chủ thu dưỡng chúng ta.”
Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài: “Thật không, kia thật đúng là mệnh đồ nhiều suyễn.” Ngừng lại một chút, nàng lại buồn bã nói: “Về sau, đi theo ta, nếu không nhất thiết phải giết người thì đừng giết! Đương nhiên, nếu là người nên giết cũng không cần mềm lòng.”
Cái gì mới là người nên giết đâu? Phong, Lôi nhìn nhau, có điểm bất đắc dĩ, thôi thì cứ nghe theo ý của nàng đi, về phần có nên chết hay không, vậy thì còn phải nói chuyện với kiếm của bọn họ đã!
“Đêm đã khuya, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!”
Tịch Băng Toàn, cảm giác hắn từ nay về sau sẽ đi ra khỏi cuộc sống của bản thân, đúng vậy, không chút nào lưu luyến rời đi, không có quay đầu nhìn lại, cũng không có vài lời dặn dò.


Cũng tốt, dù sao giữa bọn họ chỉ là cẩn lẫn nhau, đến khi không còn cần nữa, tự nhiên là mỗi người đi mỗi ngả.

Thích sảng khoái, chia tay nhanh cũng tốt!

“Mẹ ——” Giọng nói non nớt của Duệ Nhi truyền đến.
Tiếng bước chân vang lên, Thủy hộ vệ ôm Duệ Nhi xuất hiện trước mặt nàng, “Phu nhân, thiếu gia muốn gặp ngươi.”
Ngự Thiên Dung tươi cười: “Duệ Nhi, đã trễ thế này sao còn không ngủ?”
Duệ Nhi đi đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, dựa vào người nàng: “Mẹ, ta muốn ngủ với ngươi.”
“Vì sao a?”
“Tịch thúc thúc không phải đi rồi sao? Duệ Nhi lo mẹ sợ tối…”
Ách… Nàng sợ tối? Ngự Thiên Dung giật mình, bất quá trái tim cũng tràn đầy ấm áp, đứa nhỏ này thật sự là tri kỷ, khiến người ta có muốn không yêu cũng không được!
“Mẹ, Tịch thúc thúc sẽ trở về, hắn đã đáp ứng Duệ Nhi, khi có thời gian sẽ trở về tiếp tục dạy võ công cho Duệ Nhi.”
“Thật không, được rồi, Tịch thúc thúc phải đi làm chuyện của hắn, chúng ta cũng đừng nhớ hắn.


Đi, mẹ mang ngươi đi ngủ!”
Có trở về hay không đã không còn trọng yếu, trong cuộc sống của nàng, cho tới bây giờ vốn không thể sống thiếu bất kì người nào, hết thảy cứ tùy duyên thôi.
“Ai!” Bỗng nhiên, bốn người Phong hộ vệ cảnh giác lên, nhìn một gốc đại thụ bên ngoài tường viện, “Các hạ nếu đã đến đây, sao không hiện thân?” Phong hộ vệ dùng ánh mắt ra dấu với Thủy, Hỏa hộ vệ.

Thủy, Hỏa rất ăn ý, tiến đến che chở hai bên Ngự Thiên Dung.
Từ trong bóng đêm truyền đến tiếng hừ lạnh: “Không thể tưởng được ngươi thật đúng là một khắc cũng không rời nam nhân được a! Một tên hộ vệ mới vừa đi, này liền đến thêm bốn tên khác!”
Giọng nói này hình như hơi quen? Ngự Thiên Dung mắt lạnh nhìn về phía trước, một thân ảnh thoáng hiện: Nam Cung Tẫn! Hừ, hắn tới làm cái gì? Làm sao biết Tịch Băng Toàn đã rời đi, chẳng lẽ hắn phái người giám thị mình?
Nam Cung Tẫn đánh giá Phong Lôi Thủy Hỏa, thấy bốn người đều là nam tử trẻ tuổi, diện mạo bất phàm, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung thêm vài phần khinh bỉ, trong lòng khó chịu cũng càng nhiều hơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận