Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Hội Họa Viên, trong một tiểu viện, vọng ra tiếng kêu rên khe khẽ.

“Thiếu chủ!”
“Triển đại ca, ngươi không sao chứ!”
Lôi Thiên Kiều cùng một hắc y nữ tử đồng thời đau lòng nhìn Triển Cảnh, Triển Cảnh liếc nhìn các nàng một cái, rồi quay sang nhìn hắc y nữ tử, “Tiểu Lam, ngươi băng bó cho ta!”
“Vâng, thiếu —— công tử.” Hắc y nữ tử nhanh nhẹn lau vết thương cho Triển Cảnh, đổ thuốc bột lên, động tác liền mạch lưu loát.
“Vất vả cho ngươi.”
“Không, đây là thuộc hạ nên làm, công tử không cần để ý.”
Lôi Thiên Kiều bất mãn nhìn Triển Cảnh, “Triển đại ca, ngươi vì sao lại bất công như vậy?”
“Lôi cô nương, chuyện tình lần này, ta thập phần cảm kích ngươi đã ra tay tương trợ, nếu không phải ngươi âm thầm hiệp trợ ta, ta nghĩ, ta không thể trở về, nhưng, chuyện sau này, ta không hy vọng ngươi lại can thiệp một lần nữa!”
Lôi Thiên Kiều không cam lòng nhìn hắn, “Triển đại ca, ta muốn giúp ngươi là ta tự nguyện, ngươi yên tâm, ta sẽ không dùng chuyện này để yêu cầu ngươi đáp ứng ta cái gì, ta chỉ muốn làm chuyện mà mình thích.

Giống như ngươi thích Ngự Thiên Dung, ta cũng có thể không cần hồi báo! Ta chỉ hy vọng ngươi hiểu được, ta là thật tâm thích ngươi!”
Dứt lời, Lôi Thiên Kiều lắc mình rời đi.
Hắc y nữ tử nhìn Lôi Thiên Kiều, khe khẽ thở dài, “Thiếu chủ, kiếp hoa đào của ngài thật đúng là mạnh mẽ!”

“Tiểu Lam, về sau phải nhớ, bất luận là khi nào, đều phải gọi ta là công tử, để tránh bại lộ! Một khi bại lộ, sẽ đem đến rất nhiều phiền toái cho Hội Họa Viên!”
“Vâng, Tiểu Lam nhớ kỹ!”
Triển Cảnh nhìn nàng một cái, đau thương nói: “Lần này chúng ta tổn thất hơn phân nửa huynh đệ, thật sự là thất sách, không ngờ lão già họ Ngự kia cư nhiên dưỡng nhiều tử sĩ như vậy!”
Nhắc đến những huynh đệ chết đi, Tiểu Lam cũng đỏ mắt, “Công tử đừng tự trách, là chúng ta tìm hiểu không đủ, lão già kia rất giảo hoạt, vốn chúng ta đoán hắn chỉ có chừng hơn một trăm tử sĩ, không ngờ như vậy vẫn là xem nhẹ lão!”
“Đúng vậy, xem nhẹ! Bất quá, cuối cùng chiếm được một ít thù lao, hành động tiếp theo liền tùy duyên đi! Chúng ta hãy tĩnh dưỡng một phen rồi tính tiếp.”
“Vâng, công tử yên tâm.”
Triển Cảnh nhìn nhìn nàng một hồi, lại nói: “Tiểu Lam, ta có thể phiền ngươi một việc được không?”
Tiểu Lam sửng sốt, lập tức cúi đầu, “Công tử cứ việc căn dặn.”
“Về sau khi ngươi đi theo ta, đừng luôn mặc quần áo màu đen, đổi màu khác đi, ta sợ Duệ Nhi nhìn thấy sẽ cảm thấy áp lực.”
Tiểu Lam há hốc mồm, chưng hửng nhìn Triển Cảnh, lập tức cười rộ lên, “Việc nhỏ thế này còn phải để công tử quan tâm, thật sự là… Ha ha, Tiểu Lam đã nhớ, về sau sẽ hạn chế mặc áo đen.”
“Ừm, vậy ta nhờ ngươi, về phần Lôi Thiên Kiều, cũng phải phiền ngươi hợp thời hỗ trợ ngăn cản, ta không muốn nàng lại tiếp tục dây dưa nữa.”
Tiểu Lam gật gật đầu, lại chần chờ nhìn hắn, “Công tử, nói thật, Lôi Thiên Kiều không phải là một người rất kém cỏi, tuy rằng tính tình nàng có vẻ nôn nóng, cũng có chút điêu ngoa, nhưng bản tính không phá hư, đối với công tử cũng là mối tình thắm thiết, còn có cha là Thần Y làm chỗ dựa, công tử sao không suy nghĩ lại?”
“Đừng nói nữa, ta và nàng, không có khả năng!”
Tiểu Lam thở dài, “Công tử, nhưng, ngài và Ngự phu nhân cũng không có khả năng! Các trưởng lão sẽ không đồng ý!”
Triển Cảnh giận tái mặt, “Ta không trông cậy bọn họ sẽ đồng ý, cho dù bọn họ đồng ý, ta cũng không hy vọng phu nhân sẽ nhận ta, dù sao, giữa chúng ta là có phụ mẫu huyết hải thâm cừu.” Chỉ tính mỗi chuyện này, giữa bọn họ, đã là tuyệt không có khả năng!
Ai sẽ cưới nữ nhi của kẻ thù giết cha mình? Ai sẽ gả về làm vợ cho kẻ giết cha mình?

Sẽ không, không bao giờ!
Tiểu Lam đau lòng nhìn chủ tử nhà mình, “Công tử, chuyện này không thể trách ngài, là lão già kia rất ngoan độc, năm đó, hơn hai trăm mạng người Trì gia đều bị lão hại chết! Lão là gian thần, là ác nhân, công tử giết lão là vì dân trừ hại! Ai cũng không thể trách tội chúng ta!”
“Đúng vậy, nhưng, huyết thống cũng là duyên trời định, không thể thay đổi, cũng không thể trách cứ! Kẻ đó tuy mang tội ác tày trời, nhưng cũng là phụ thân của nàng! Cũng là người nhà của nàng! Cho dù bọn họ vô tình vô nghĩa đối với phu nhân, nhưng, ta khẳng định, khi thực sự đối diện thời điểm sinh tử, phu nhân cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ! Nàng là một nữ tử ngoại lãnh nội nhiệt!” Trong mắt Triển Cảnh hiện lên một luồng tuyệt vọng, cả đời này của hắn, đều không có khả năng kết thành nhân duyên với nàng!
Tiểu Lam không phản bác, đúng vậy, mặc kệ là tội ác tày trời cỡ nào, thân nhân vẫn là thân nhân, huyết thống là không thể chặt đứt.

Tựa như các trưởng lão vốn muốn giết cả Ngự Thiên Dung, diệt trừ hậu hoạn, đều là vì huyết thống a! Nếu không phải thiếu chủ dùng cái chết để ép buộc, chỉ sợ Ngự phu nhân cũng khó thoát khỏi cái chết.
Đáng thương thiếu chủ, chỉ có thể bảo hộ nữ tử âu yếm của lòng mình, lại cả đời không thể có được! Nếu là nàng, nàng tình nguyện rời đi, thật xa, không hề gặp lại! Như vậy, ít ra có thể giảm bớt một ít tương tư khổ.
“Triển thúc thúc —— “
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Duệ Nhi.
Triển Cảnh vội vàng kéo kín quần áo, che khuất chỗ bị thương, mở cửa đi ra ngoài, “Thiếu gia, sao ngươi lại tới đây?”
Duệ Nhi bĩu môi nhìn hắn, “Triển thúc thúc, ta một mình ăn sáng không vui, thúc theo giúp ta được không?”
“Tốt, đi thôi, Trì thúc thúc đâu?”
“Trì thúc thúc nói thúc ấy đã ăn rồi.”
Triển Cảnh ôn hòa nắm tay Duệ Nhi đi ra sân, Tiểu Lam đi theo phía sau.
Duệ Nhi nhìn thấy nàng, rất là kinh ngạc, “Triển thúc thúc, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai a?”

Nghe được lời Duệ Nhi nói, Tiểu Lam đỏ mặt lên, liếc nhìn Triển Cảnh một cái.

Triển Cảnh cười giải thích: “Đây là nha hoàn của ta, giống như Thư Đào, đến hỗ trợ làm việc.”
“À, nhưng mà triển thúc thúc không phải đã là người lớn rồi sao, sao còn cần tỷ tỷ xinh đẹp chăm sóc? Mẫu thân cũng không cần có nha hoàn thiếp thân a!”
Mặt mày Triển Cảnh cứng đờ, tiểu tử này cũng quá biết liên tưởng nha!
Tiểu Lam cười hì hì nhìn Duệ Nhi, “Thiếu gia, công tử chúng ta không phải muốn nô tỳ làm nha hoàn thiếp thân, mà là mẫu thân của ngài, là cần nô tỳ đến chăm lo việc quần áo, ăn uống.”
Duệ Nhi chớp chớp đôi mắt to, “À, thì ra là thế! Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ cũng đến ăn sáng chung đi!”
Tiểu Lam lắc đầu, “Không được, nô tỳ là nha hoàn, sao có thể ăn cùng chủ tử! Nô tỳ hầu hạ công tử và thiếu gia ăn là tốt rồi.”
“Ưm, nhưng mẫu thân ta nói, mọi người đều là người giống nhau, có thể cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn a!”
Triển Cảnh cười cười nhìn Tiểu Lam, “Tiểu Lam, nếu thiếu gia cho ngươi ngồi, thì cứ ngồi cùng đi!”
Tiểu Lam lắc đầu, “Không được, công tử không cần để ý đến nô tỳ, nô tỳ thật sự không quen.” Cũng không dám a, nếu các trưởng lão mà biết nàng dám làm càn như vậy, nàng sống làm sao được a!
Triển Cảnh nhìn nàng một cái, cũng không miễn cưỡng, “Duệ Nhi, nhanh ăn đi, lát nữa còn phải đi học với lão sư!”
“Dạ, được rồi, tỷ tỷ xinh đẹp cũng giống như Thư Đào tỷ tỷ! Ai… thật là khó dạy a!” Duệ Nhi thở dài, tự ăn một mình.
Khó dạy? Tiểu Lam thất thần, đứa nhỏ này thật đúng là tinh ranh, hắn bất quá chỉ là một đứa nhỏ không đến mười tuổi, nói cái gì mà dạy dỗ ai chứ!
Bất quá, đứa nhỏ này tuy nhỏ, tướng ăn lại mười phần nhã nhặn! Không hổ là thế gia công tử! Tiểu Lam nhìn đến say sưa, thật sự là một đứa nhỏ xinh đẹp, dùng từ phấn điêu ngọc mài cũng không đủ hình dung a! So với Bùi Nhược Thần quả thực chính là được đúc ra từ một khuôn! Nếu sau này nàng sinh được một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, nàng khẳng định sẽ cao hứng đến hỏng luôn! Ai…
“Triển thúc thúc, thúc nói, mẫu thân khi nào thì trở về?”
“Không biết, bất quá, sau khi phu nhân làm xong việc, nhất định sẽ mau chóng trở về, thiếu gia đừng lo lắng.”
Duệ Nhi nâng cằm, đáng thương hề hề nhìn hắn, “Nhưng mà, ta gần nhất luôn nằm thấy ác mộng, mơ thấy mẹ gặp phải nguy hiểm, ta muốn gặp mẹ!”

Triển Cảnh đưa tay xoa đầu Duệ Nhi vài cái, “Đừng lo lắng, có Phượng thúc thúc đi theo bảo hộ mà, không có việc gì đâu, huống chi, còn có Hộ Quốc tướng quân đi theo!”
“Có hắn đi theo mới nguy hiểm!” Duệ Nhi nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, thập phần bất mãn, “Lúc trước, là hắn làm hại mẫu thân khổ vô cùng, ta không thích hắn!”
Triển Cảnh chỉ có thể ha ha cười, trấn an nói: “Yên tâm, lần này bọn họ cần hợp tác để làm một chuyện lớn, không thể gạt bỏ chuyện xưa, hắn mặc kệ thế nào đều sẽ bảo hộ phu nhân, ngươi đừng lo lắng, cứ yên tâm đi học đi, chờ phu nhân trở về, để cho nàng xem thành tích của ngươi, nhất định sẽ rất cao hứng!”
Duệ Nhi nhìn Triển Cảnh, nhu thuận gật gật đầu, “Dạ, ta hiểu rồi, triển thúc thúc, thúc sẽ đi xa sao?”
Triển Cảnh ngẩn ra, “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Duệ Nhi liếc nhìn Tiểu Lam một cái, “Bởi vì mẹ từng nói cho ta, khi bên cạnh một nam nhân xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp, hơn phân nửa là sẽ phát sinh cảm tình, sau đó, hai người rất có khả năng sẽ cùng nhau rời đi, đến một nơi khác để sống hạnh phúc.”
Ngạch…
Triển Cảnh cùng Tiểu Lam hai mặt nhìn nhau, sau đó không tự chủ được cười rộ lên, đứa nhỏ này suy nghĩ kiểu gì vậy nè, còn vị mẫu thân kia nữa, thực không hiểu mỗi ngày nàng dạy con những gì!
“Yên tâm, ta sẽ ở lại Hội Họa Viên bảo vệ ngươi! Thẳng đến khi ngươi và phu nhân không có nguy hiểm mới thôi!” Triển Cảnh trịnh trọng cam đoan.
Duệ Nhi tròn mắt sáng ngời ánh mắt nhìn Triển Cảnh, vừa lòng nở nụ cười, “Vậy thúc không thể đổi ý, ta cũng không muốn Triển thúc thúc phải luôn bảo hộ chúng ta, chỉ cần Triển thúc thúc có thể bảo hộ mẹ và ta thêm vài năm, chờ ta lớn lên một chút, võ công càng ngày càng lợi hại, có thể tự mình bảo hộ mẹ, đến lúc đó, nếu Triển thúc thúc phải đi, ta cũng sẽ không lôi kéo.”
“Ừm, thiếu gia vài năm nữa nhất định sẽ trở thành một thiếu niên lợi hại, sau đó có thể bảo hộ phu nhân thật tốt, làm cho phu nhân sống càng thêm hạnh phúc!” Triển Cảnh nói xong, trên mặt lộ ra vài phần hy vọng, đến lúc Duệ Nhi có thể bảo hộ phu nhân, hắn còn ở bên nàng sao? Hay là nên hỏi, hắn khi đó còn sống sao?
“Được, Triển thúc thúc, chúng ta ngoéo tay, không được đổi ý, ai đổi ý là con rùa nhỏ.” Duệ Nhi vươn ngón út ra trước mặt Triển Cảnh.
Triển Cảnh mỉm cười, đưa tay ra, nghiêm túc ngoắc tay với Duệ Nhi.

Động tác này, hắn từng thấy phu nhân và Duệ Nhi làm, cảm giác thực chân thành! So với những lời thề son sắt khác, còn chân thành hơn.
Tiểu Lam nhìn cảnh tượng, khóe mắt bỗng nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, công tử nhà nàng thật sự là rất ôn nhu, cũng quá đáng thương!
Biết rõ là tình yêu vô vọng, nhưng vẫn luyến tiếc buông tay trước, vẫn muốn thủ hộ bọn họ! Rõ ràng có thể nhìn, nhưng không có thể đưa tay chạm đến một chút, loại thống khổ này, thật sự là xé lòng! Nếu Ngự phu nhân không phải huyết mạch của Ngự gia thì tốt rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận