Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Hạ Duyệt cười hắc hắc, “Nào có, vẫn là thiếu gia thông minh! Một chút liền thông!”
“Hì hì, chúng ta đến lúc đó phải đi cướp ‘phụ thân của Duệ Nhi’ trở về!”
Hạ Duyệt và Duệ Nhi, một lớn một nhỏ, vỗ tay hoan nghênh lẫn nhau, toét miệng cười cực kỳ sáng lạn! Trì Dương thấy vậy, chỉ còn biết thầm than trong lòng!
Hai người này thật sự rất độc! Nhất là thiếu gia, tuổi còn nhỏ mà đã phúc hắc như vậy, về sau còn đến mức nào nữa đây? Về sau tuyệt đối không thể trêu chọc thiếu gia! “Ừm, thiếu gia, ngươi có phải đã quên một vấn đề rồi không?” Trì Dương nhỏ giọng nhắc nhở.
Duệ Nhi nghiêng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt to, “Vấn đề gì?”
“Tâm tư của phu nhân a.” Trì Dương thực nghiêm túc nhìn hai người bọn họ, “Nếu phu nhân trở về biết chuyện này, có khi nào sẽ…”
“Yên tâm, yên tâm, phu nhân sẽ không trách chúng ta! Ngươi xem, lần trước nàng biết chuyện Triển Cảnh sắp thành thân với Lôi Thiên Kiều, không phải cũng tự mình đến ngăn cản đó sao! Như vậy đã đủ để chứng minh, trong lòng phu nhân vẫn có Triển Cảnh, ” Hạ Duyệt vỗ vai an ủi Trì Dương, kỳ thật chính hắn cũng có bất an trong lòng, không phải lo Ngự Thiên Dung vô tình, mà là lo nàng trở về nếu biết mình xúi giục thiếu gia làm chuyện xấu sẽ tức giận a! Ha ha, bọn họ đều hiểu được, không thể chọc phu nhân tức giận nha!
Bất quá, vì Triển Cảnh, vì huynh đệ, ha ha, ráng chịu vài nhát đao vậy!
Duệ Nhi nghe vậy, cũng gật gật đầu, “Phải a, phải a, mẫu thân sẽ không trách chúng ta!”
“Suỵt ——” Hạ Duyệt bỗng để ngón tay lên miệng, làm động tác ‘chớ có lên tiếng’, lấy tay chỉa chỉa cách vách, thấp giọng nói: “Hình như có người quen đến!”
Trì Dương và Duệ Nhi an tĩnh lại, chốc lát sau liền nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Phụ thân, phụ thân thật sự nghe được bọn Hạ Duyệt nói Triển đại ca sắp kết hôn?”
Trì Dương nhìn Hạ Duyệt: bọn họ làm sao nghe trộm được chúng ta nói chuyện?
Hạ Duyệt liếc trắng mắt: ta làm sao mà biết, chắc là nhờ Lôi Chí Tôn võ công cao cường thôi!
“Phụ thân, đã điều tra xong Triển đại ca đang ở nơi nào chưa?”
“Hừ, tiểu tử kia, thật sự là đáng giận! Thật sự là muốn cưới vợ! Giờ còn đang ở nhà thư thư phục phục hưởng thụ!”
Lôi Thiên Kiều lo lắng kéo kéo tay áo Lôi Chí Tôn, “Phụ thân, vậy làm sao bây giờ? Triển đại ca sao lại đột nhiên muốn cưới vợ chứ?”
Lôi Chí Tôn hừ lạnh một tiếng, “Chuyện này không phải là ý của hắn, là cái bọn gì, Tam Đại Trưởng lão gì đó của hắn ép hắn phải làm như vậy!”
“Triển đại ca là bị ép?” Trong lòng Lôi Thiên Kiều hơi chút an tâm trở lại.
Lôi Chí Tôn lại cau mày, tựa hồ đang do dự cái gì, “Khuê nữ a, cha thấy, con thôi thì, hãy buông tha hắn đi!”
Lôi Thiên Kiều chấn động, khó hiểu nhìn cha mình, “Phụ thân, phụ thân nói gì vậy?”
“Ai… vốn cha nghĩ, hắn chỉ là một xú tiểu tử, không có gia nghiệp, không quyền không thế, ai ngờ, sau lưng hắn còn có một đống chuyện phiền toái, con đi theo hắn, chỉ sợ khó có ngày lành a!”
“Không phải là báo thù thôi sao, con giúp hắn là được, lần trước những người Ngự gia đó, con vừa ra tay, không phải đã chỉnh bọn họ một trận bi thảm đó sao? Triển đại ca nếu muốn giết ai, con giúp đỡ là được.

Chỉ cần báo thù xong, là ngày lành sẽ đến thôi!”
Nhìn biểu tình lơ đễnh của nữ nhi, Lôi Chí Tôn thầm than khổ trong lòng, nếu chỉ là giết vài người, đương nhiên không khó làm.

Khó là ở chỗ, kẻ thù của Triển Cảnh căn bản không phải là vài người a! Hơn nữa, hắn rõ ràng vô tình với nữ nhi của mình a! Sau khi nữ nhân Ngự Thiên Dung kia rời khỏi, mỗi lần khuê nữ nhà mình tới gần hắn, hắn lại cố ý lảng tránh, căn bản là không cho cơ hội! Nay biết hắn còn là một cái phiền toái lớn, lão đương nhiên không muốn để nữ nhi tiếp tục hao phí tuổi xuân.
“Phụ thân, phụ thân phải giúp con!” Lôi Thiên Kiều bắt lấy tay Lôi Chí Tôn, lắc lư làm nũng.
Lôi Chí Tôn bất đắc dĩ nhìn nữ nhi nhà mình, “Để từ từ nhìn đã!”
“Phụ thân, chúng ta phải nghĩ biện pháp cướp Triển đại ca về, không thể nhìn, phải động thủ a!”
“Được rồi! Vậy con muốn thế nào?”
“…”
Ba người Hạ Duyệt mắt to trừng mắt nhỏ, nghe lén biện pháp của Lôi Thiên Kiều, ai nấy đều cảm giác Lôi Thiên Kiều thật sự là quá cường hãn, bất quá, cũng không có ý tưởng gì hay, bọn họ cũng chỉ là đến cướp chú rể thôi! Ha ha, còn định dựng màn tình thâm ý trọng, đôi lứa bị chia rẽ, đâu có khác gì a!
Ai…
Kiếp hoa đào a!
Duệ Nhi hì hì cười, tuyệt không để ý, ngược lại cảm thấy tâm tình thực vui vẻ.
Hạ Duyệt tò mò nhìn hắn, “Thiếu gia, ngươi tuyệt không lo lắng?”
Duệ Nhi cười tủm tỉm ngồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đắc ý, “Lo lắng cái gì? Chẳng lẽ các thúc cảm thấy mị lực của bổn thiếu gia không bằng vị đại tỷ tỷ Lôi Thiên Kiều kia? Hoặc là nói, các thúc cảm thấy Triển thúc thúc sẽ vì nàng mà không cần ta?”
Hạ Duyệt và Trì Dương liếc mắt nhìn nhau một cái.

Cao, thiếu gia thật sự rất cao tay! Hai người còn chưa kịp nói gì, lại nghe Duệ Nhi cười hì hì lẩm bẩm: “Bất quá, nhiều người tranh nhau cướp Triển thúc thúc, cũng chứng tỏ Triển thúc thúc rất được hoan nghênh, chạm tay có thể bỏng.

Người như vậy, chẳng phải càng thêm thích hợp để dành cho mẫu thân đó sao?”
Ngạch ——
Hai người đồng thời hết chỗ nói rồi, sau đó, Duệ Nhi lại nói: “Ai… lời mẫu thân nói đúng là càng ngày càng cảm thấy có đạo lý! Về sau ta cần phải nhớ kỹ lời mẫu thân nói mới được!”
Xỉu!
Nguyên lai là phu nhân độc hại thiếu gia! Rốt cuộc là phu nhân đã lén lút truyền thụ cho thiếu gia bao nhiêu tư tưởng phúc hắc vậy a? Hạ Duyệt và Trì Dương đều không hẹn mà cùng thở dài.
“Ừm, thiếu gia, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Hạ Duyệt có chút do dự nhìn Duệ Nhi.
Duệ Nhi thực thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
“Thiếu gia, ngươi biết Bùi Nhược Thần mới là cha ruột của ngươi đúng không?”
Duệ Nhi ánh mắt buồn bã, gật gật đầu, “Ta biết, chuyện đó thì có quan hệ gì?”
“Vậy, thiếu gia không lo hắn sẽ trở thành người bên gối của phu nhân sao?” Hạ Duyệt đối với điểm ấy vẫn tò mò không thôi.
Trong mắt Duệ Nhi chậm rãi lui đi hưng phấn, tăng thêm một chút thâm trầm không hợp tuổi, “Hắn là cha ruột của ta, nhưng, hắn chưa từng làm phụ thân của ta một ngày nào, cho nên, ta cũng không cần phải xem hắn là phụ thân! Về phần mẫu thân, ta nghĩ, người không có tình yêu như hắn, căn bản không thích hợp!”
Ngay tại Duệ Nhi đang phê bình Bùi Nhược Thần, thì ở xa tận Thiên Trúc, Bùi Nhược Thần nhịn không được hắt xì mấy cái, Phượng Hoa cười nhìn hắn, “Xem ra, có người ở nơi khác đang mắng chửi a!”
Bùi Nhược Thần làm ngơ, chuyện này căn bản chính là mê tín!

“Thiếu gia, vậy Phượng Hoa thì sao, ngươi cảm thấy hắn thế nào?” Hạ Duyệt lại đưa ra một thắc mắc khác.
Duệ Nhi cong cong cái miệng nhỏ nhắn, trầm tư suy nghĩ, “Phượng thúc thúc cũng không tệ, chính là miệng độc quá, thường xuyên chọc giận mẹ, bất quá, ta cảm thấy hắn đối mẫu thân cũng không tệ lắm.

Nhưng, có đôi khi cảm thấy hắn có điểm là lạ, giống như không quá đáng tin a!”
Oa —— thiếu gia tuổi còn nhỏ cư nhiên nhìn xem rõ ràng như vậy? Hạ Duyệt tròn mắt bội phục, ai ngờ Duệ Nhi lại bổ sung một câu, “Ừm, đây đều là do mẫu thân nói cho ta biết, cho nên, ta nghĩ mẫu thân không phải thực vừa lòng Phượng thúc thúc đâu!”

Ở Thiên Trúc bên kia, Phượng Hoa cũng tự dung hắt xì liên tục vài cái, bị Bùi Nhược Thần giễu cợt, “Thế nào, cái này, là ngươi bị ai chỉ trích vậy a?”
Phượng Hoa lắc đầu, nhìn lên trời, “Đương nhiên không phải, chính là thời tiết bỗng nhiên trở lạnh, ta chắc là bị cảm lạnh một chút mà thôi!”
Hứ, Bùi Nhược Thần giễu cợt cười khẩy!
Ngự Thiên Dung cảm thấy hai người này đều quá vớ vẩn, “Phượng Hoa, các ngươi lo chuyên tâm bái tế đi! Xong việc rồi, chúng ta còn phải mau chóng về nhà!”
Nam Cung Tẫn liếc nhìn ba người bọn họ, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, nàng khi nào thì có giao tình với người Mạnh Quốc?
Ngự Thiên Dung nghiêm túc đánh giá ba bộ lá cờ trước mắt, cư nhiên là làm từ ngọc thạch, hình dáng này, kiểu bố cục này, cảm giác có chút quen mắt, giống như đã từng thấy ở đâu rồi!
Ở đâu vậy ta?
“Phu nhân, ngươi làm sao vậy?” Phượng Hoa thấy Ngự Thiên Dung dừng tay, có chút khó hiểu.
Ngự Thiên Dung phất phất tay, ý bảo hắn đừng đánh nhiễu nàng suy nghĩ, nàng khẳng định đã gặp qua kiểu bố cục này rồi…
“Ta nhớ ra rồi!” Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung hô nhỏ lên, “Ta —— “
“Phu nhân, ngươi làm sao vậy?” Phượng Hoa đúng lúc giữ chặt tay Ngự Thiên Dung, mắt lóe ra lo lắng, mặc kệ là chuyện gì, cũng không nên nói ra trước mặt người bên ngoài a!
Ngự Thiên Dung hoàn hồn nhìn hắn, ha ha cười, “Ta chỉ là muốn nói ta nhớ ra vì sao hai người các ngươi lại hắt xì, ha ha, ta nghe người ở quê ta nói, nếu là người thân hay bạn bè các ngươi nhớ đến các ngươi, các ngươi đang ở phương xa sẽ cảm nhận được, sau đó sẽ hắt xì, cho nên, mới rồi hai người các ngươi hắt xì đều là vì được ai đó tưởng niệm a!”
Ngạch… Vớ vẩn!
Phượng Hoa và Bùi Nhược Thần cùng ném cho nhau cho một ánh mắt xem thường.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn mọi người một cái, cười nhẹ, cúi đầu tiếp tục sửa sang lại cục diện.

Nàng đã nhớ được, kiếp trước, nàng từng thấy qua bài trí thế này trong một bảo tàng, xác thực… Lần đó là trường tổ chức vẽ tĩnh vật, cả lớp nàng cùng đến một bảo tàng, sau đó nàng đã chọn chính mô hình trước mắt này, đúng, cơ hồ là giống như đúc! Bất quá bộ dạng của chúng lúc đó không tiên diễm như hiện tại thôi!
Sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ mấy thứ này vài ngàn năm sau còn trở thành đồ cổ? Không đến mức đó a?
“Phu nhân —— “
Phượng Hoa kinh ngạc nhìn tay Ngự Thiên Dung, cư nhiên di chuyển vị trí cờ xí!
Những người khác cũng trừng lớn mắt nhìn hiện tượng quái dị, bọn họ đến bái tế bất quá là lau sạch tro bụi trên cờ xí mà thôi, cho tới bây giờ không thể nhấc một lá cờ nào lên, chứ đừng nói là di động chúng!
Ngự Thiên Dung không đặt tâm tư lên cờ xí, đương nhiên không nhìn thấy mình đang làm ra một chuyện kinh người! Chờ đến lúc Phượng Hoa nhắc nhở nàng, nàng đã đem toàn bộ cờ của Ly Quốc chuyển vào trung ương bản đồ, mà, cờ xí của Mạnh Quốc và Thanh Quốc đều lần lượt tự động thoái vị, di chuyển ra mặt sau Ly Quốc, giống như đang phủ phục xưng thần!
Người của Thanh Quốc hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy cờ xí, định mang trở lại chỗ cũ, không ngờ lá cờ kia lại không chịu nhúc nhích, chân như bị mọc rễ, lại cố dùng thêm một chút lực, cư nhiên bị một cỗ lực đánh văng người ra.
“Vị phu nhân này, mời ngươi đem cờ xí hồi phục lại chỗ cũ!” Nữ tử Thanh Quốc nhíu mày nói với Ngự Thiên Dung, tựa hồ rất không hài lòng bố cục mà Ngự Thiên Dung tạo thành.
Ngự Thiên Dung nhún vai, “Ta lại không động đến cờ của các ngươi, sao lại tìm ta a! Ta chỉ là lau lau cờ của Ly Quốc mà thôi.”
Ánh mắt nữ tử kia lộ ra bất mãn, “Tuy rằng ngươi không hề động đến cờ của chúng ta, nhưng, cờ của chúng ta lại bởi vì ngươi tự tiện di chuyển cờ Ly Quốc mà thay đổi vị trí, tính ra thì cũng là do ngươi tạo thành!”
“Hừ, đúng là khó hiểu, nếu ta mở một cửa hàng, bởi vì đồ ta bán đều là đồ tốt, khách đều tới cửa hàng của ta để mua, không đến cửa hàng của ngươi, như vậy, chẳng lẽ ngươi sẽ trách ta đã cướp chuyện làm ăn của các ngươi?”
“Đây là quốc gia đại sự, há có thể nhập làm một với việc nhỏ đó.

Thỉnh phu nhân đem lá cờ trở về vị trí cũ!” Lúc này, trong giọng nói của nữ tử kia thế nhưng mang theo vài phần mệnh lệnh.
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn qua, “Thật ngại quá, ta chỉ là đại biểu Ly Quốc đến bái tế, không có nghĩa vụ làm chuyện của người khác!”
“Ngươi!”
“Vị cô nương này, đừng dùng ánh mắt đầy hận ý như vậy nhìn ta, ta không có hứng thú ngươi đâu!”
“Ngươi —— “
Phượng Hoa mắt lạnh nhìn nữ tử nọ, “Người Thanh Quốc đã đến đây sao còn hy vọng người khác thay mình bái tế? Đây chính là đại bất kính a! Chẳng lẽ muốn cho Thanh Quốc cũng bị trời phạt một lần?”
Sắc mặt nữ tử nọ trầm xuống, mọi người đều biết, Mạnh Quốc từng bị trời phạt, dân chúng lầm than, đây vẫn là nỗi đau của Mạnh Quốc.

Lúc này bị Phượng Hoa nhắc tới, làm cho trong lòng bọn họ đều có chút lo lắng, ánh mắt nhìn về phía Ngự Thiên Dung cũng càng thêm không tốt.
Bùi Nhược Thần nhìn vị trí cờ xí, cũng không có gì bất mãn, “Ừm, xem ra, đây cũng là thiên ý, bất quá là mượn tay Ngự phu nhân biểu hiện ra mà thôi, chúng ta nhanh chóng sửa sang sạch sẽ rồi xuống núi đi!”
Người Thanh Quốc thấy người Mạnh Quốc không phản đối, chính mình cũng không biết làm thế nào, dù sao, mỗi lần tới nơi này, mọi người đều tự bái tế cho nước của mình.
Nhưng, họ không thể không chú ý việc di động cờ xí này, vì sao cùng là người bái tế, bọn họ lại không thể di động lá cờ?
Đoàn người ba nước dọn dẹp trong im lặng, sau đó chuẩn bị cùng nhau xuống núi.
“A —— có quỷ!”
Bỗng nhiên một nữ tử Thanh Quốc hét ầm lên, chỉ vào lá cờ ở trung ương, mọi người quay đầu lại, đều kinh hãi không thôi: những lá cờ vốn đã bị lệch vị trí nay lại tự lệch vị trí!
Lá cờ ở giữa cư nhiên biến thành cờ Ly Quốc, bất quá, cờ của Mạnh Quốc cũng không thấp bao nhiêu, chính là lá cờ Thanh Quốc rõ ràng thấp hẳn một phần, rất có ý yếu thế hơn hai nước còn lại.
Bốn người bái tế Thanh Quốc đều biến sắc, lần này, có đến bốn người bọn họ đến đây, lại thụ được kết quả kém cỏi nhất! Thử hỏi bọn hắn sao chịu đựng được?
Bùi Nhược Thần gặp biến không sợ hãi, không mặn không nhạt nói một câu, “Xem ra, các quốc gia đều có thay đổi a! Làm một đế vương, phải có cơ trí thì mới có thể khiến quốc gia thịnh vượng! Ai… lại có kịch vui để xem!”
Mọi người mang sắc mặt khác nhau rời khỏi tòa thành, Nam Cung Tẫn lại ngoài ý muốn khẩn trương lên, nắm lấy tay Ngự Thiên Dung, “Đi vào dễ dàng, ra ngoài khó khăn, kế tiếp chính là phiền toái!”
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Có cái gì mà phiền toái, buông tay ta ra trước đi, ta tự biết lo cho mình!”
Phượng Hoa cũng đưa tay định kéo Ngự Thiên Dung về chỗ mình, lại bị Bùi Nhược Thần giữ chặt, “Không cần sốt ruột, hắn có thể bảo hộ nàng tốt nhất, kế tiếp chúng ta còn có việc phải làm, đương nhiên, quan trọng nhất chính là an toàn rời khỏi tòa thành.”
“Oa —— cẩn thận!” Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung hét to lên.
Phượng Hoa lo lắng nhìn sang, thấy một loạt mũi tên dài ào ào bắn tới từ bốn phương tám hướng.

Mẹ nó, thế này chẳng phải là muốn bọn họ biến thành tổ ong vò vẽ sao?
Công việc bái tế này còn đáng sợ hơn so với lời đồn, giờ chỉ mới đi đến cửa thứ hai thôi, mà đã bày ra trận thế ghê gớm này rồi!
Cũng may, người đến bái tế đều có võ công, cho nên, mũi tên rất nhanh bị đánh rơi xuống mặt đất, nhưng, có ba mũi tên sau bị đánh bay lại trùng hợp bay về phía Ngự Thiên Dung.

Phượng Hoa liếc mắt đảo qua đi, vị trí kia là chỗ đứng của hai nữ nhân Thanh Quốc, hừ, tưởng nhân cơ hội sát hại phu nhân?
Phượng Hoa dùng sức vung mạnh trường kiếm, lực đạo vừa đủ đẩy mũi tên bay trở về, khiến cho hai nữ nhân Thanh Quốc vội vàng ngăn cản, oán hận nhìn Phượng Hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui