Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Trong lúc Ngự Thiên Dung đang đau lòng ôm Phượng Hoa rơi xuống đất, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, “Hừ, thực mất mặt, cư nhiên có chiêu không biết dùng, lại cậy mạnh ứng phó dã thú! Tự tìm khổ!”
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện, làm cho Phượng Hoa và Ngự Thiên Dung đều mở to hai mắt nhìn, “Bùi Nhược Thần!” Hai người không hẹn cùng hô lên.
Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng cười, “Nhìn thấy ta cũng không cần kích động như vậy, ta tốt lắm a! Yên tâm, nói thế nào chúng ta cũng có chút tình cũ, ta sẽ không thấy chết mà không cứu!”
Cục diện vốn khẩn trương bị sự xuất hiện của Bùi Nhược Thần làm đảo lộn, lại thêm mấy câu trêu chọc, tâm tình bi thương của Ngự Thiên Dung nháy mắt hòa tan không ít, ngay cả nước mắt thiếu chút nữa chảy ra cũng đổ ngược trở về.

Chính nàng cũng không rõ khi nào bản thân tín nhiệm Bùi Nhược Thần đến vậy, không có lý do gì, chỉ là rất tin tưởng hắn có thể hỗ trợ giải quyết nan đề của mình.
Gấu trắng thấy mình sắp đắc thủ bỗng nhiên toát ra một tiểu tử đứng ra ngăn cản, còn nói ẩu nói tả, không khỏi căm tức gầm lên một tiếng, xông ào đến định giết Bùi Nhược Thần.

Nhưng nói còn chưa tới gần Bùi Nhược Thần, liền nghe một chuỗi tiếng sáo sắc bén vang lên, dội vào trong Tuyết Sơn, hình thành một trận gió quỷ dị, cuốn theo băng tuyết đánh về phía mình, rất có khí thế phô thiên cái địa*, trong lòng chấn động: “Ma Âm?”
* phô thiên cái địa = trải khắp trời, che kín đất
Bùi Nhược Thần lạnh lùng nhìn nó, “Chỉ là một con thú mà thôi, cho dù có thể hóa thành hình người thì có gì đặc biệt, Thú Giới từ khi nào bắt đầu công khai đi ra xâm phạm nhân loại?”
“Ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi hãy mau chạy trở về nói cho lão già Long Thiên Thú, bảo lão cố mà quản lý thuộc hạ của mình cho tốt đi!”
Gấu trắng vận công ngăn cản Ma Âm của Bùi Nhược Thần tấn công, trong mắt tuy có không cam lòng, nhưng cũng không mạo muội chịu chết.
Thánh Vương từng nói với Thú Giới, phàm gặp được kẻ nào biết Ma Âm, không thể cứng rắn đối kháng, phải cấp tốc trở về bẩm báo, nếu không, một khi phát hiện, bất luận lý do, tất cả đều tru sát! Không ai hiểu được nguyên nhân vì sao, lại trăm ngàn năm qua không một ai dám cãi lời.

Lệnh của Thánh Vương, ai dám cãi? Như thế không phải là tự tìm đường chết sao!
“Truyền nhân của Ma Âm, hừ, ta sẽ hồi bẩm với Thánh Vương! Việc hôm nay, ngày sau sẽ giải quyết!” Gấu trắng rống to một tiếng, thân ảnh chợt lóe, biến mất khỏi tầm mắt mọi người!
Bùi Nhược Thần thu hồi cây sáo đỏ như máu của mình, đi đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, nhìn Ngự Thiên Dung một cái, lập tức cau mày cúi xuống rửa vết thương cho Phượng Hoa.

Hắn xuống tay tuyệt không ôn nhu, trực tiếp làm tan tuyết thành nước để rửa, sau đó trét lên miệng vết thương một loại thuốc bôi màu ngọc bích.

Kỳ tích lập tức phát sinh, thứ thuốc này cư nhiên có công hiệu phục cốt sinh cơ, tốc độ còn nhanh đến mức có thể dùng mắt thường nhận thấy.

Ngự Thiên Dung nhìn đến độ trừng lớn mắt, trình độ này quả thật rất biến thái!
Cư nhiên tốt nhanh như vậy?
Bùi Nhược Thần mặc kệ ánh mắt bọn họ, chờ thuốc khô xong, lấy một mảnh vải cột vết thương lại, “Xong rồi, chỉ cần qua hai ngày, có thể hoàn toàn khôi phục!” Nói xong, hắn thuận tay kéo một cái, lấy áo choàng của mình khoác lên người Phượng Hoa, lạnh nhạt nói, “Lúc giết ta còn biết dùng tiếng đàn để khắc chế Ma Âm của ta, gặp được thú nhân, đầu óc lại ngốc nghếch mốc meo! Thật là đáng mừng a!”
Phượng Hoa liếc mắt trừng hắn, “Ta làm sao biết… Ta cứ nghĩ đến tiếng đàn kia chỉ có thể khắc chế Ma Âm của ngươi mà thôi!”
Bang bang.
Đàm tam thiếu đứng không vững, ngã xuống mặt tuyết, lập tức đứng lên, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Phượng Hoa, “Phượng yêu nghiệt, ngươi nói tiếng đàn của ngươi có thể khắc chế Ma Âm của hắn? Nhưng ngươi cư nhiên không biết công dụng khác của nó?”
Ngự Thiên Dung cũng có chút thở dài nhìn Phượng Hoa, thằng nhãi này cũng có lúc không nhanh nhạy a! Có thể khắc chế Ma Âm của Bùi Nhược Thần là loại võ công lợi hại biết bao a! Ai… Nếu nàng về sau cũng học được, vậy chẳng phải là… Hắc hắc!
“Phu nhân, ngươi cười thật sự giả dối a, đừng xem chúng ta là người vô hình.” Phượng Hoa tức giận nói, hắn thông minh một đời, không thể tưởng được cư nhiên lại hồ đồ ở điểm này! Ai… Đều do lão già kia nói tiếng đàn của hắn chỉ dùng để đối phó Ma Âm của Bùi Nhược Thần! Đáng giận là mình cư nhiên vẫn tin tưởng đến ngày hôm nay!
Bùi Nhược Thần thấy Phượng Hoa buồn bực, có chút hả giận, “Ừm, lão già xem ra thực làm ngươi thất vọng!” Nói xong lại nhìn sang phía sau rừng cây, “Nhị thiếu, ngươi còn không ra hỗ trợ?”
Hiên Viên nhị thiếu bất đắc dĩ hiện thân, nâng Phượng Hoa dậy, “Phượng công tử đúng không, ta là Hiên Viên gia nhị công tử, ngươi có thể gọi ta là Nhị thiếu.”
Phượng Hoa trừng lớn mắt, Hiên Viên nhị thiếu gia?
Nhị thiếu ha ha cười, “Không cần hoài nghi, chính là ta dẫn Bùi đại thiếu đến đây.

Hắn muốn tìm các ngươi đó a!”
Phượng Hoa cảm giác nhiệt độ cơ thể bỗng nhiên giảm xuống rất nhiều, Bùi Nhược Thần cư nhiên ngay cả Hiên Viên nhị thiếu cũng có thể mời được, thế này là thế nào a!
Như vậy, đống tin tình báo mà mình thu thập trước kia về hắn chẳng phải là rất giả?
Bùi Nhược Thần đứng phía sau, khẽ nhìn hắn một cái: tiểu tử, hiện tại mới biết được bản thân có mấy phân lượng a!
Phượng Hoa rất không cam lòng, rất tức giận.

Trước lúc nhận được mệnh lệnh, hắn quả thật đã xem người này là đồng bọn tốt a, cư nhiên che giấu mình nhiều chuyện như vậy! Thật sự là rất đáng giận!
Bùi Nhược Thần không để ý tới Phượng Hoa bất mãn, ngồi xổm xuống đưa tay kiểm tra hai chân của Ngự Thiên Dung, một lúc lâu sau, hắn nhíu mày, bất mãn nhìn Phượng Hoa, “Đã bảo ngươi đừng rời khỏa cung điện dưới lòng đất, ngươi cố tình không hiểu tiếng người, giờ thì tốt lắm!”
Phượng Hoa nghẹn khuất nhìn Bùi Nhược Thần, chuyện đó là do tên Liễu Quân Thư chết tiệt kia xuất hiện, sau đó phu nhân lại… Ai… sao lần nào cũng là hắn bị xem thường a! Tức thật, cả đời này của hắn ghét nhất chính là người này!
Bùi Nhược Thần ôm Ngự Thiên Dung lên, nhìn sang Hiên Viên nhị thiếu, nói, “Người kia liền giao cho ngươi.”
Nhị thiếu gật gật đầu, một tay kéo Phượng Hoa lên, “Đắc tội, Phượng công tử.”
“Nếu là lo lắng chân của ta, thì không cần, trong vòng hai năm hẳn là có thể chữa khỏi.” Ngự Thiên Dung thản nhiên nói một câu, làm cho chân mày Bùi Nhược Thần giãn ra một ít.
Bất quá, hắn vẫn không thư thái, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung có chút xuất thần, bỗng nhiên lại liếc nhìn sang Phượng Hoa một cái, “Ngươi thích hắn sao?”
Ngự Thiên Dung ngẩn ra, thích Phượng Hoa sao? Vấn đề này đã làm nàng rối rắm thật lâu.

Thích, điều này hẳn là không thể nghi ngờ.

Hắn tốt với nàng, từ lúc rơi xuống, Phượng Hoa đã bắt đầu tiến sâu vào trong lòng nàng, hơn nữa trong khoảng thời gian ở Hàn Băng Cốc, nhu tình của hắn, tuy rằng nhu tình kèm theo miệng lưỡi ác độc, cho dù là tảng đá cứng rắn cũng có thể bị tan chảy!
Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, không phải người có ý chí sắt đá.

Nhưng mà… Triển Cảnh thâm tình, ôn nhu, luôn luôn suy nghĩ cho nàng cũng đả động nàng; Phượng Hoa nhu tình và kiên trì cũng đả động nàng.

Nàng không thể chọn cả hai người a! Nàng còn nhớ mang máng đoạn kết của một tiểu thuyết, một cô gái cuối cùng chọn một chàng trai không phải là người mà nàng yêu nhất, bởi vì có hai nam tử vĩ đại khiến nàng không thể lựa chọn.

Nếu không thể lựa chọn, chi bằng không lựa chọn.
Chẳng lẽ, nàng cuối cùng cũng phải lựa chọn như vậy sao? Không, nếu phải chọn, nàng vẫn hy vọng mình có thể chọn một người mà mình yêu nhất!
“Làm sao vậy? Do dự, không thể lựa chọn?” Bùi Nhược Thần thản nhiên cười, tựa hồ đây cũng là chuyện mà hắn đã đoán trước.
Ngự Thiên Dung cười khổ một tiếng, “Đúng vậy, đều bị ngươi nhìn ra?”
“Ta không phải ngươi, đương nhiên vừa nhìn liền biết đã phát sinh chuyện gì.

Bọn họ cũng không tệ, có đủ điều kiện khiến nữ nhân phải do dự! Ngươi, chung quy vẫn là một nữ nhân thôi!”
Ách, kiểu lý luận gì vậy? Là khinh bỉ nàng, châm chọc nàng hay đả kích nàng?
“Uy, nữ nhân, hết thảy hãy thuận theo tự nhiên đi! Cứ đi tiếp đến cuối cùng, đến lúc đó rồi quyết định xem ngươi muốn sống cùng một chỗ với ai!”
Cuối cùng? Phải đi tới khi nào mới tính là cuối cùng?
Ha ha, nói là cuối cùng, cũng bất quá là năm năm thôi, đúng vậy, chỉ năm năm.

Nàng buồn rầu chuyện này để làm gì đâu? Nếu chỉ còn năm năm sinh mệnh, cần suy tính sẽ yêu ai sao? Như vậy không phải rất ngu ngốc sao?
“Sao đột nhiên lại ủ rũ?”
Ngự Thiên Dung thở dài, “Không có việc gì, đột nhiên có chút sầu não thôi, nhân sinh vô thường a!”
Bùi Nhược Thần mỉm cười, không mặn không nhạt nói: “Nói cũng phải, giống như ngươi, cư nhiên là một linh hồn đến từ dị thế, ta cũng thấy ông trời thật sự rất thích trêu người!”
“Đúng vậy, thế nào, ngươi không sợ ta?”
“Sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi sẽ ăn ta?”
“Chuyện đó thì chắc không được, chỉ là, người thời đại này như các ngươi không phải đều thực mê tín sao!”
Bùi Nhược Thần mỉm cười nhìn nàng, “Yên tâm, ta biết ngươi là loại yêu nghiệt gì, nhưng sẽ không nói cho người khác, Phượng Hoa cũng sẽ không nói.

Ở trong mắt người khác, ngươi vĩnh viễn đều là một Ngự Thiên Dung mất trí nhớ!”
Ngự Thiên Dung ha ha cười cười, giúp nàng giữ bí mật sao? Cũng tốt, tạm thời giữ bí mật đi! Có lẽ, tương lai một ngày nào đó, nàng sẽ muốn nói cho một người, chờ hắn lớn hơn một chút rồi tính!
“Chúng ta cũng nên trở lại kinh thành thôi, bên kia không thể kéo dài lâu lắm!”
Ngự Thiên Dung nghe vậy cả kinh, lo lắng nhìn Bùi Nhược Thần, “Duệ Nhi sẽ có nguy hiểm sao?”
“Nếu là Duệ Nhi, ngươi không cần lo lắng, ta nghĩ Triển Cảnh sẽ không tiếc hết thảy đại giới bảo vệ hắn, không vì lý do gì, chỉ cần là vì ngươi, hắn sẽ làm như vậy.” Bùi Nhược Thần nói xong, khóe môi gợi lên một chút tự giễu, “Có thể nói, hắn là kẻ si tình ngu ngốc nhất mà ta từng biết!”
Triển Cảnh sao, nàng cũng tin tưởng hắn sẽ đem hết toàn lực bảo hộ Duệ Nhi, bất quá, bí mật thân thế của Triển Cảnh làm cho nàng có chút lo lắng, lo rằng hắn sẽ lực bất tòng tâm.
“Quên đi, đừng nghĩ, cứ lo dưỡng thương đi!”
“Yên tâm, nếu là thương tích trên người thì ta đã sớm tốt rồi.

Chút vết thương nhỏ đó, nghỉ ngơi chừng vài ngày là đã khôi phục.

Hiện tại chỉ cần chờ Đại hộ pháp của Hàn Băng Cốc xuất quan, trả một ân tình cho bọn họ, sau đó chúng ta có thể rời đi.”
“Ân tình? Ngươi lại mắc nợ người ta?”
“Đúng vậy, hôm đó ta và Phượng Hoa rơi xuống đỉnh Tuyết Sơn, được bọn họ cứu, nợ ân cứu mạng.

Hơn nữa…”
“Hơn nữa, ngươi cũng đã đáp ứng giúp bọn họ một việc.”
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi biết?”
“Hiên Viên nhị thiếu đã nói khi tìm được ngươi cũng không thể lập tức rời khỏi Hàn Băng Cốc, hiện tại lại nghe ngươi nói như vậy, đương nhiên sẽ biết.

Vậy ngươi đã biết là chuyện gì chưa?”
“Biểu ca, để ta cõng nàng xuống núi đi!” Nam Cung Tẫn không biết đã đến bên cạnh bọn họ từ khi nào, ánh mắt nhìn Bùi Nhược Thần có chút bất mãn.
Bùi Nhược Thần nhìn hắn một chút, thản nhiên cười nói: “Biểu đệ, không cần để ý, giữa các ngươi đã không còn quan hệ gì, cho nên, đệ không cần lo người khác nói này nói nọ! Vả lại, bản thân đệ cũng bị thương, cứ giao nàng cho ta là được!”
“Nếu đệ không có nhớ lầm, biểu ca vẫn thực không thích Thiên Dung, vì sao bỗng nhiên cải biến thái độ, điểm này, đệ rất là tò mò đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui