Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Thật lâu sau, Tịch Băng Toàn mới nhìn Bùi Nhược Thần hỏi, “Như vậy, ngươi muốn thành toàn bọn họ?”
“Điểm ấy không cần ngươi tới quan tâm, tự bản thân chúng ta sẽ có cách giải quyết, nhưng là, hai người chúng ta đều tuyệt không miễn cưỡng nàng làm bất cứ chuyện gì!” Bùi Nhược Thần nhìn hắn, kiên định nói.
“Ta muốn gặp nàng.” Tịch Băng Toàn bị khí thế của Bùi Nhược Thần đè thấp một bậc.
Không ngờ Bùi Nhược Thần nghe hắn nói xong vẫn lắc đầu, “Ta nghĩ ngươi không cần gặp.

Nếu ngươi không thể vì nàng mà hy sinh, nàng cũng không muốn ủy khuất bản thân, như vậy, tội gì tra tấn lẫn nhau? Dao sắc chặt đay rối là tốt nhất, đừng dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, chúng ta đều không thích đâu!”
“Ngươi!” Tịch Băng Toàn lần này thật sự nổi giận, Bùi Nhược Thần là gì của Thiên Dung chứ? Dựa vào cái gì dám ngăn trở mình? Mình đã chấp nhận lui một bước, vì sao ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không cho? Vậy về sau, hắn muốn gặp nàng chẳng phải là càng thêm khó khăn? Ngẫm nghĩ một hồi, hắn bình tĩnh hỏi Bùi Nhược Thần: “Bùi Nhược Thần, nếu lần này ta nhất định phải gặp nàng thì sao?”
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Vậy hãy cố mà thắng được ta đi!”
“Tốt! Tốt lắm!”
Tịch Băng Toàn không lại khách khí, hắn cho tới bây giờ đều không thích nghe người khác chỉ huy, huống chi hiện tại còn bị kẻ khác cản trở không cho gặp nữ tử mình thích, cơn giận trong lòng làm sao mất được.

Hắn vừa dứt lời liền lập tức vung tay đánh, Bùi Nhược Thần lạnh nhạt tiếp chiêu, còn vô hình dẫn Tịch Băng Toàn rời xa khách sạn.
Chờ đến lúc Tịch Băng Toàn phát giác bọn họ đã cách khách sạn một khoảng xa, phỏng chừng mặc kệ bọn họ đánh nhau ầm ĩ đến thế nào, người ở bên trong cũng không nghe được.
Bỗng nhiên, hai tay của Bùi Nhược Thần trong nháy mắt tựa hồ biến ảo thành trăm ngàn cánh tay.

Đang lúc Tịch Băng Toàn bị hoa mắt không biết làm sao, Bùi Nhược Thần đã vỗ một phát lên người hắn, “Tiêu Dao Hầu, ta cũng không muốn chơi với ngươi lâu quá, ngươi không phải đã buông tay rồi sao?”
Tịch Băng Toàn không thể nhúc nhích, chỉ có trợn mắt trừng trừng nhìn Bùi Nhược Thần, đồng thời trong lòng ngạc nhiên vô cùng, không ngờ Bùi Nhược Thần cư nhiên lợi hại như thế, “Ngươi…”
“Tiêu Dao Hầu, ngươi về sau hãy an phận làm Tiêu Dao Hầu của mình đi! Đừng đến trêu chọc nàng nữa, ta nghĩ, chuyện hợp tác giữa ngươi và nàng cũng hãy giao cho ta tiếp quản! Dù sao ngươi về sau hẳn là bận rộn lắm, khẳng định không thời gian để ý nhiều chuyện như vậy!”
“Mơ tưởng!”
“Thật ngại quá, ta đã nghĩ kỹ rồi, hơn nữa, ta nghĩ Thiên Dung hẳn là rất thích ý.”
Tịch Băng Toàn tức đến phát điên, quả thực không biết phải hình dung thế nào, nếu hắn có thể tự do hoạt động, như vậy, hắn nhất định đánh mấy chục quyền lên người Bùi Nhược Thần.

Bất quá, càng giận, hắn lại càng lãnh khốc, “Bùi đại thiếu, ngươi bảo vệ Thiên Dung như vậy, có phải là muốn nói với ta, ngươi cũng thích nàng?”
“Thích hay không thích thì sao? Liên quan gì đến ngươi?”
“Hừ, vì sao lại không có liên quan?”
Bùi Nhược Thần bật cười, hỏi lại, “Sao lại có liên quan? Ta nghĩ, Thiên Dung hẳn là đã nói rất rõ ràng với ngươi, chẳng lẽ người còn muốn dây dưa không dứt!”
“Chuyện của ta và nàng không cần đến người bên ngoài lắm miệng!”
Bùi Nhược Thần duỗi người, chậm rãi nói, “Ừm, chuyện của ta và nàng cũng không cần người bên ngoài lắm miệng.”
“Bùi Nhược Thần, thứ ta không thể cho nàng, ngươi có thể cho nàng sao? Nếu ta nhớ không lầm, nhà của ngươi không phải chỉ có một tiểu thiếp đơn giản như vậy, kia nhưng là một vị chính thê, ngươi có thể cho Thiên Dung cái gì? Đừng nói, ngươi sẽ cho nàng làm bình thê nha!”
Sắc mặt Bùi Nhược Thần khẽ đổi, “Kia là chuyện của ta, không cần ngươi tới quan tâm!”
“Hừ, vậy ngươi hiện tại dựa vào gì đến ngăn cản ta?”
“Đương nhiên là dựa vào hắn là huynh đệ của ta a!” Phượng Hoa cười hì hì xuất hiện trước mặt bọn họ.

Sắc mặt Tịch Băng Toàn trầm xuống, hắn chán ghét Phượng Hoa, nhìn đến Phượng Hoa liền cảm thấy chính mình là gậy ông đập lưng ông, người nọ là do hắn mời đến để bảo hộ Thiên Dung a! Nhưng nay lại trở thành tình địch của hắn!
Này có thể làm cho hắn không hận sao? Hận đến nghiến răng nghiến lợi a!
Bùi Nhược Thần khinh thường bĩu môi, “Ai muốn làm huynh đệ của người, đừng thiếp vàng lên mặt của mình!”
“Hừ, có thể cùng ta xưng huynh gọi đệ đó là vinh hạnh của ngươi.

Hứ, việc gì phải ngượng ngùng, làm bộ làm tịch cái gì chứ!” Phượng Hoa càng thêm khinh bỉ liếc Bùi Nhược Thần một cái.
Tịch Băng Toàn trầm mặt nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, trong lòng không biết là tư vị gì.

Lúc trước, khi hắn ở bên cạnh nàng, bọn họ còn không biết đang ở góc trời nào đâu, hắn mới là người thứ nhất phát hiện vẻ đẹp của nàng, nhưng nay, lại bị rất nhiều người nhìn trộm.

Thực không cam lòng, đúng vậy, không cam lòng, không nguyện ý, nhưng, cũng rất bất đắc dĩ!
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Một thanh âm lành lạnh đánh gãy ba nam nhân đối thoại, Tịch Băng Toàn trong lòng vui vẻ, nhìn về phía người tới.
Đúng là Ngự Thiên Dung, người đẩy xe lăn cho nàng chính là Tiểu Nhị, Bùi Nhược Thần không vui nhìn Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị ủy khuất đến cực điểm, “Là Ngự phu nhân bảo ta đưa nàng đi ra, ta…” Hắn nói vội như sợ không kịp, thiếu chủ a, ngài đừng trách ta!
“Tiểu nhị ca, ngươi trở về đi, nơi này không cần phiền toái ngươi, cám ơn ngươi đưa ta đi ra.”
“Nga, được!” Tiểu nhị nhanh như chớp chạy đi, hắn cũng không muốn bị thiếu chủ nhà mình trừng đâu!
Bất quá, thật tò mò quá nha, nam nhân kia không phải là Tiêu Dao Hầu sao? Sao lại dính vào mớ rối rắm với thiếu chủ vậy a? Lúc trước hắn đã thấy lạ rồi, thiếu chủ vô duyên vô cớ sao lại nghĩ đến chuyện phải giúp một Hầu gia của Thanh Quốc tranh đấu ngôi vị hoàng đế, nay, tựa hồ đã có chút tin tức.

Ha ha, hơn phân nửa là vì Ngự phu nhân! Ai… nữ nhân này a, vừa bỏng tay vừa rất có sức ảnh hưởng!
Ừm, việc này phải nói cho lão tướng quân biết mới được, bằng không sau này mình lại bị ăn mắng!
Tiểu nhị cười ha ha đến chỗ Viên lão, trong lòng vui vẻ thật sự.

Từ lúc Ngự Thiên Dung đáp ứng để cho bọn họ thăm Duệ Nhi, khí sắc của lão tướng quân tự dưng tốt hơn hẳn, còn cao hứng thưởng hắn một lần tận mười lượng bạc, khụ khụ… Hắn đương nhiên không phải tham tài, bất quá, thiếu chủ và Ngự phu nhân có tiến triển, hắn cũng cao hứng theo thôi! Hắc hắc, mặc dù có tên Phượng Hoa kia xuất hiện, bất quá, đến thiếu chủ còn không ngại, bọn họ lo lắng cái gì?
Còn về vấn đề trái tim giai nhân sẽ hướng về ai, bọn họ cho tới bây giờ đều không lo lắng mị lực của thiếu chủ nhà mình có đủ hay không, chỉ lo lắng thiếu chủ nhà bọn họ có vừa ý đối phương hay không thôi!
Tiểu nhị cười ha ha suốt đoạn đường, đến lúc vào chỗ ở của Viên lão vẫn tiếp tục cười ha ha.

Viên lão nhìn hắn một cái, “Tiểu Tam a, khí sắc của ngươi tốt lắm a, lại có chuyện gì tốt sao?”
“Không có, chỉ là đang cao hứng cho thiếu chủ chúng ta thôi! Hắc hắc, lão tướng quân a, sáng mai, ngài có thể dẫn tiểu nhân đi theo đến Ly Quốc thăm tiểu thiếu gia không? Tiểu nhân cũng rất muốn…”
Viên lão liếc mắt nhìn hắn, “Dẫn ngươi theo?” Viên lão chậc chậc hai tiếng, thở dài nó, “Sợ là ngươi sẽ làm mất mặt chúng ta a!”
Tiểu Tam bất mãn, “Lão tướng quân! Ta sao có thể làm mất mặt? Ngài xem ta đi, tuy rằng không phong độ ngời ngời như thiếu chủ, nhưng cũng coi như là ngũ quan đoan chính, vẻ mặt phúc tướng nha! Sao có thể mất mặt được!”
Viên lão cao thấp nhìn hắn một cái, “Ha ha, được rồi, ngươi đã vừa ý khuôn mặt mình như vậy, thì cứ đi theo.

Bất quá, ngươi phải giúp ta thuyết phục tiểu thiếu gia đi theo chúng ta trở về.

Ừm, như thế, ta liền vừa lòng!”
A? Tiểu tam tử thiếu chút té ngửa, nhìn thần sắc kia của lão tướng quân, chẳng lẽ là muốn mình đi dụ dỗ tiểu thiếu gia? Trời ạ, chuyện này mà để cho Ngự phu nhân hoặc thiếu chủ biết, mình thế nào cũng sẽ bị lột da.

Kết quả là, Tiểu Tam khóc tang năn nỉ, “Lão tướng quân a, ngài tạm tha cho tiểu nhân đi, việc này có làm hay không còn chưa biết chắc.

Cho dù thành, tiểu nhân cũng sẽ bị đánh mất nửa cái mạng a!”
“Hừ, đúng là đồ không có cốt khí! Tiểu thiếu gia đi theo chúng ta thì có gì không tốt? Đi theo chúng ta mới có thể lớn lên đàng hoàng hào sảng, đứa nhỏ luôn đi theo mẫu thân thì… người ta thường nói cái gì a… À, từ mẫu sẽ dưỡng thành bại nhi a!”
Ách, ngài sao lại thấy Ngự phu nhân sẽ dạy con hư a? Ta thấy Ngự phu nhân rất tinh minh nha, căn bản không thể dạy hư con mình được.
Tiểu Tam chỉ dám nói thầm trong lòng, đương nhiên không dám lớn tiếng nói ra.

Hắn lại không ngốc, lão tướng quân đã muốn thứ gì, cho tới bây giờ đều lão tướng quân nói có đạo lý, những người khác đều không có đạo lý!
Bất quá, việc này thật sự không thể gật đầu đáp ứng a.

Bộ dạng Ngự phu nhân tuy rằng có vẻ ôn ôn nhu nhu, nhưng ngẫu nhiên cũng lộ ra hàn quang, hắn thực không dám chọc a!
“Tiểu Tam a, ngươi nói, phải làm thế nào mới có thể đem tiểu thiếu gia về chỗ chúng ta a?”
“Không có cửa đâu!” Tiểu Tam nhanh mồm nhanh miệng, lập tứ đáp lại.
Lão tướng quân nghe vậy, sắc mặt lập tức đen xuống, trừng mắt nhìn Tiểu Tam.

Tiểu Tam ha ha cười, “Lão tướng quân a, không phải ta đả kích ngài a, thật sự là việc này không thể thực hiện được.

Ngài nghĩ thử xem, nếu ngài là Ngự phu nhân, cực khổ nuôi tiểu thiếu gia lớn lên, đột nhiên bị người khác mang đi, ngài có vui không?”
Viên lão hừ một tiếng, “Cái gì mà người khác? Chúng ta là thân nhân của tiểu thiếu gia!”
Khóe miệng Tiểu Tam cong thẳng lên, “Lão tướng quân, ngài cũng thật mau quên, thiếu chủ nhà chúng ta còn chưa cho Ngự phu nhân nhà người ta danh phận gì đâu.

Ngài dựa vào cái gì nói mình là thân nhân a?”
Sắc mặt già nua của Viên lão chợt cứng đờ, nhất thời tức giận lên, thở phì phì vỗ bàn một cái, “Hừ, nói tới nói lui đều là do tiểu tử kia! Khó khăn lắm mới có được một đứa con trai, lại không biết dỗ đứa nhỏ về nhà, còn gạt chúng ta, đáng giận! Thật sự là đáng giận!”
“Đúng vậy, ta cũng thấy thiếu chủ làm chuyện này không được đúng lắm.

Nghe nói, lúc bị Hộ Quốc tướng quân hưu, Ngự phu nhân đã bị hành hạ rất lớn a, nhưng thiếu chủ nhà chúng ta không làm gì hết, mà là Tiêu Dao Hầu đã cứu Ngự phu nhân, chữa thương cho nàng, còn bảo hộ nàng một đoạn thời gian, lúc rời đi còn mời bốn cao thủ bảo hộ cho Ngự phu nhân.

Nếu so với thiếu chủ nhà chúng ta thì… Ai! Không thể so sánh được a! Lão tướng quân, ngài cũng đừng trách ta nói thẳng, ta đây là chính khí a!”
Viên lão vung tay sang, không nhẹ không nặng vỗ lên đầu Tiểu Tam một cái, “Chính khí cái con khỉ! Ngươi suốt ngày cứ lải nhải thêm phiềm thôi!”
“Ai u, lão tướng quân a, ngài thế này là không đúng rồi, ta như vậy gọi là có cốt khí, không thiên vị, không uổng công pháp, pháp bất vị thân!”
“Đi qua một bên đi!”
Thấy lão tướng quân vẫn không chịu dời lực chú ý sang chuyện khác, Tiểu Tam mặt nhăn mày nhíu mày, bỗng nhiên ghé sát lại, thấp giọng nói, “Lão tướng quân, ta vừa mới nhìn thấy thiếu chủ đang ở cùng với Tiêu Dao Hầu.”
“Ở cùng với Tiêu Dao Hầu… Cái gì, ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Viên lão tức thì trở nên sắc bén nhìn Tiểu Tam.
Tiểu Tam đứng đắn nói, “Là Tiêu Dao Hầu.

Bất quá, ta không dám nghe lén thiếu chủ nói chuyện gì với hắn.

Nhưng, Ngự phu nhân đã ra mặt, ta thấy, hai người đó hình như là vì Ngự phu nhân nên cãi nhau!”
“Hả? Không phải là Ngự Thiên Dung và hắn đã không còn quan hệ gì sao?”
“Ta thấy Ngự phu nhân muốn chặt đứt với Tiêu Dao Hầu, nhưng Tiêu Dao Hầu hình như không muốn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui