Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Sáng sớm hôm sau, đoàn xe Viên lão đứng bên ngoài khách sạn chờ Ngự Thiên Dung khởi hành, lão đang sốt ruột như bị lửa đốt a! Bùi Nhược Thần đã khôi phục thái độ bình thường, không có gì không ổn, đối tình trạng quá mức nhiệt tình của Viên lão cũng không có phản ứng gì, dù sao hắn sớm quen tính tình này của lão.

Ngự Thiên Dung đi xa nhà đã mấy tháng, trong lòng cũng có một chút chờ mong, không biết Duệ Nhi của nàng đã cao hơn chút nào chưa!
“Phu nhân, Duệ Nhi nhất định đang ở nhà thật ngoan chờ nàng trở về!” Phượng Hoa khẽ an ủi, hắn nhìn ra Ngự Thiên Dung đang rất nhớ Duệ Nhi.

Hắn thậm chí có chút ghen tị trong lòng, sao không thấy phu nhân nhớ thương hắn như vậy a?
“Khụ khụ, ừm, Phượng công tử a, lão phu muốn nói chuyện với Ngự phu nhân, không biết công tử có thể nhường chỗ cho ta hay không?” Viên lão bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Phượng Hoa cực kỳ bất mãn bĩu môi, lão già này, rõ ràng chính là cậy già lên mặt! Nhưng hắn có thể nói không sao?
“Khụ khụ, thiếu gia, ta thấy ngài cũng nên đi tâm sự với Phượng công tử đi.

Người trẻ tuổi nha, hẳn là có rất nhiều sở thích chung.

Đúng vậy đó, hai người lên chiếc xe phía sau nói chuyện phiếm đi, ta còn chuẩn bị sẵn cho hai người rất nhiều rượu ngon!”
Ánh mắt Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng liếc qua Viên lão, cái nhìn này cư nhiên làm cho Viên lão có chút không được tự nhiên, bất quá, lạo lập tức liền cười ha ha nói: “Đi đi, đi đi, một lão già như ta có thể khi dễ Ngự phu nhân cái gì được!”
Ách!
Phượng Hoa cùng Bùi Nhược Thần bất đắc dĩ xuống xe ngựa chuyển vị trí, không biết lão già kia có chuyện gì phải thương lượng với phu nhân.

Ngồi lên chiếc xe ngựa phía sau, Phượng Hoa bất mãn nhìn Bùi Nhược Thần, “Lão già kia của ngươi định làm cái gì?”
“Làm sao ta biết!”
“Lão là người của ngươi!”
Bùi Nhược Thần liếc trắng mắt, “Ngươi không nhìn đến ta cũng phải khiêm nhượng ông ấy ba phần sao?”

Phía trước, bên trong xe ngựa, Ngự Thiên Dung đang trợn to mắt nhìn Viên lão, “Viên lão, ngài vừa mới nói cái gì?”
“Chậc chậc, tuổi còn trẻ mà nghễnh ngãng thì không tốt đâu!” Viên lão than một tiếng, tiếp tục nói: “Lão nhân ta là muốn cho ngươi và thiếu gia sớm ngày thành thân a, cũng để cho tiểu thiếu gia sớm ngày nhận tổ quy tông.”
Ngự Thiên Dung nhìn Viên lão, hồi lâu sau mới hoàn hồn, “Ừm… Viên lão a, ngài nếu muốn một tiểu thiếu gia, như vậy, rất nhanh sẽ có một cái nữa, phu nhân trong nhà Bùi Nhược Thần lập tức sẽ sinh một cái!”
“Nhưng ai biết đó là tiểu thiếu gia hay là tiểu tiểu thư a.


Hơn nữa, ta nghe người ta nói, nàng ta là tiểu thư Cốc gia, mà Cốc gia thì không đi chung đường với thiếu gia nhà ta, cho nên, Duệ Nhi thiếu gia mới là tiểu thiếu gia chân chính!”
Hả, con trai do chính quy phu nhân sinh ra còn không chân chính sao? Đầu óc ông lão này có bị vấn đề gì không?
“Nha đầu a, ta thấy ngươi và thiếu gia rất xứng đôi, hơn nữa, thái độ của thiếu gia đối với ngươi rất tốt nha.

Ta nghĩ…”
“Ngừng, ngừng, ngừng lại! Viên lão a, ta và Bùi Nhược Thần không có tình cảm gì đặc biệt hết, ngài hình như hiểu nhầm gì rồi!”
“Ai nha, cảm tình đó, có thể bồi dưỡng.

Rất nhiều người trước khi thành thân đều không gặp mặt nhau.

Hai người các ngươi đã quen nhau lâu như vậy, so với người bình thường, thế là đã thân thiết lắm rồi.

Vả lại, các ngươi đều có ấn tượng tốt với đối phương, về sau khẳng định càng dễ dàng sốn chung với nhau!”
Ha ha, ha ha a… Về sau? Nói chuyện cũng quá xa đi! Cư nhiên vì muốn Duệ Nhi nhận tổ quy tông, liền vội vã tính kế thông qua nàng và Bùi Nhược Thần.

Kế sách kiểu gì vậy!
“Nha đầu…”
“Đừng nói nữa, Viên lão, ta chưa từng nghĩ sẽ sống cùng với hắn.

Hắn đã có phu nhân, không cần ta dệt hoa trên gấm.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, ta đã có người trong lòng.”
Viên lão ai oán nhìn Ngự Thiên Dung, “Là tên tiểu tử Phượng Hoa sao?”
“Là Phượng Hoa.

Viên lão a, Bùi Nhược Thần tuyệt đại tao nhã, lại văn võ song toàn, không lo không có nữ nhân, muốn đứa nhỏ cũng rất đơn giản.

Chỉ cần hắn cố gắng là sẽ có.


Viên lão a, ngài cũng đừng quan tâm hắn nữa.” Ngự Thiên Dung tận tình khuyên bảo.
Viên lão cau mày, nghiêm túc nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi thật sự không thích hắn? Không muốn sống chung với hắn?”
“Ha ha, Viên lão a, ta không có chán ghét hắn, chỉ là không có tình yêu nam nữ với hắn mà thôi!”
“Phải thế nào mới có tình yêu nam nữ? Thích nhau thôi không phải đã được rồi sao?”
Ách, câu này thật đúng là không dễ trả lời.

Ngự Thiên Dung thở dài, “Dù sao, Viên lão đừng quan tâm chuyện giữa chúng ta nữa là được.

Về phần Duệ Nhi, ngài nếu thích hắn, cũng có thể thường thường đến thăm hắn.

Bất quá, hắn chỉ có thể đi theo ta, điểm này là không thể thay đổi!”
Viên lão nhất thời ngồi thở dài thườn thượt, biểu tình như thể trời sắp sụp xuống.

Người nào không biết, không chừng còn tưởng rằng Ngự Thiên Dung làm cho lão bị rất nhiều ủy khuất.

Nhưng Ngự Thiên Dung thực cảm thấy mình oan lắm a! Nhất là lúc nghỉ ngơi giữa chặng đường, Bùi Nhược Thần cứ đăm đăm nhìn nàng, như đang trách nàng khi dễ một ông lão.
Ai…
Ngay cả Phượng Hoa cũng nhịn không được nhỏ giọng hỏi nói, “Phu nhân, nàng rốt cuộc đã nói gì với lão già đó vậy?”
Ngự Thiên Dung rất là bất đắc dĩ, “Ta không nói gì hết.”
“Thật sự?” Phượng Hoa thập phần hoài nghi, vẻ mặt không tin.
Ngự Thiên Dung thập phần chán nản, nàng rõ ràng đâu có nói gì, vì sao bọn họ đều nhìn nàng như thể nàng thật sự bắt nạt ông lão đó vậy.

Thật đáng giận!
Đúng lúc này, Bùi Nhược Thần đi tới, liếc nhìn Phượng Hoa một cái, Phượng Hoa lập tức cười cười, “Khụ khụ, ừm, để ta đi mua một chút đồ ăn.

Phu nhân ở chỗ này chờ ta nha!” Nói xong liền gọi gã sai vặt của Bùi Nhược Thần cùng rời đi.


Hắn lúc nãy nhìn thấy rõ ràng, Bùi Nhược Thần đây là đến tính sổ.

Tuy rằng hắn cảm thấy lão gì kia đúng là cậy già lên mặt, bất quá cũng không đáng ghét lắm, khụ khụ, thôi cứ để Bùi Nhược Thần nói chuyện phu nhân vậy!
Thấy Phượng Hoa cố ý tránh đi, Ngự Thiên Dung trong lòng càng tức giận, xem ra người này cũng hiểu lầm là mình ngược đãi lão già kia! Nghĩ vậy, khẩu khí của Ngự Thiên Dung khó mà tốt lắm, liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, tức giận hỏi: “Ngươi có lời gì muốn nói thì mau nói đi!”
Bùi Nhược Thần khẽ nhăn mặt nhướn mày, “Ta còn chưa mở miệng đâu, nàng gấp cái gì? Hấp ta hấp tấp không phải là phong cách của nàng a!”
Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Bùi Nhược Thần thấy vậy, khóe môi cong lên, không thể ngờ được nàng sẽ bị lão gia kia chọc tức thành như vậy.

Xem ra, Viên lão nhất định đã nói ra yêu cầu quá phận gì đó.

“Đừng lo lắng, nàng và ta không đồng ý, ông ấy cũng chỉ nói miệng thế thôi, sẽ không thật sự bắt buộc nàng đâu!”
Ngự Thiên Dung nhướn mắt sửng sốt, “Ông ấy nói với ngươi?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Thấy nàng cau mày như vậy nên đoán là thế.”
Hứ! Bất quá, nghe lời này khiến nàng yên tâm hơn.

Với thủ đoạn của Bùi Nhược Thần, nếu thật sự muốn cướp Duệ Nhi khỏi tay nàng, sợ là nàng sẽ không có phần thắng, nhưng, nàng tuyệt không dễ dàng buông tay! Trừ phi… Trừ phi nàng…
Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung nghiêm túc nhìn Bùi Nhược Thần, trầm giọng nói: “Bùi Nhược Thần, nếu… sau này có một ngày ta chết… mong ngươi hãy chiếu cố Duệ Nhi.

Còn trước thời điểm đó, hy vọng các ngươi đừng đến cướp con ta.”
“Yên tâm, hắn sẽ không bị bất luận kẻ nào cướp đi!”
Nghe Bùi Nhược Thần thản nhiên trả lời như vậy, trái tim Ngự Thiên Dung giờ phút này mới hoàn toàn buông xuống.

Nàng tin tưởng lời hắn nói.

Chỉ cần hắn nói ra miệng, nàng có thể tin tưởng! Đây là trực giác của nàng, không có lý do gì khác.
“Nàng cũng đừng lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hết thảy không cần kết luận quá sớm.

Chỉ cần một khắc còn chưa chết, hết thảy đều có thể thay đổi vận mệnh của mình!” Lúc Bùi Nhược Thần nói lời này, thanh âm rất nhẹ, bất quá, lại khiến người ta cảm thấy tin tưởng vô cùng.
Phiền muộn trong lòng Ngự Thiên Dung cũng tan đi rất nhiều, nàng thư thái cười, “Lời này rất có lý! Ha ha, thôi thì sống đến đâu tính đến đó vậy!”
“Ừm, bất quá, ta muốn nói cho nàng một việc.”
“Chuyện gì? Nói đi!” Ngự Thiên Dung tâm tình lúc này đã thoải mái hơn nhiều, không còn phẫn uất như lúc nãy nữa.

Bùi Nhược Thần nhìn ý cười tán thưởng trong mắt nàng, cười nói, “Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là, muốn nàng thành toàn nguyện vọng của Viên lão, để cho Duệ Nhi nhận tổ quy tông!”
A? Ngươi vừa mới không phải đã nói sẽ không cướp sao? Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn hắn, lại nghe hắn giải thích: “Yên tâm, cho dù Duệ Nhi nhận tổ quy tông, đứa nhỏ đó cũng sẽ không rời khỏi nàng, nàng sẽ mãi mãi là mẫu thân của hắn.

Con cái đi theo mẫu thân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sẽ không ai dám nói gì.

Ta chỉ muốn Duệ Nhi nhận tổ quy tông để Viên lão được an tâm mà thôi!”
“Chuyện này…”
“Viên lão trước kia là một đại tướng quân, rong ruổi sa trường, nửa đời nhung mã, trả giá rất nhiều cho Mạnh Quốc, cuối cùng cũng là vì ta mà buông xuống quyền vị.

Nhiều năm qua như vậy, Viên lão âm thầm bồi dưỡng thực lực để bảo hộ ta, vì ta, ông ấy có thể nói là đã dâng hiến nửa đời còn lại.

Ông đã làm những chuyện ngay cả phụ thân ta cũng không thể làm được.

Với ta mà nói, ân tình của ông nặng hơn trời.

Cho nên, ta đã sớm thề với lòng mình: mặc kệ là yêu cầu gì, chỉ cần không quá phận, không cho ta quá khó xử, ta sẽ đều cho ông thỏa nguyện! Nhưng cho tới nay, ông chỉ yên lặng trả giá, không hề yêu cầu ta làm bất cứ điều gì.

Ta không muốn bị cuốn vào triều đình phân tranh, ông cũng không miễn cưỡng.

Ta muốn đả kích người nào đó, ông còn làm cho ta một hậu thuẫn cứng rắn…” Bùi Nhược Thần chậm rãi kể lại một đời trung tâm của lão thần nhà mình.
Trong lòng Ngự Thiên Dung dần xuất hiện hình tượng của một người cha từ ái.

Nàng bị cảm động, thật sự, có được một gia thần như thế, Bùi Nhược Thần dữ dội may mắn, thế nhưng có thể có được một lão nhân gia tốt như vậy, lúc nào cũng bảo hộ hắn, chỉ bảo hắn, yêu thương hắn! Trầm mặc lắng nghe một hồi lâu, nàng khẽ thở dài một hơi, “Được rồi, ta đáp ứng ngươi!”
“Vậy cám ơn nàng!”
Ngự Thiên Dung khẽ chấn động, đây là lần đầu tiên Bùi Nhược Thần cảm ơn nàng chân thành thế này đó nha, địa vị của Viên lão ở trong lòng thật đúng là rất lớn! “Cảm tạ cái gì chứ, theo lý, Duệ Nhi cũng là con của ngươi, ta cũng không có lý nào không cho hắn nhận ngươi! Bất quá…” Ngự Thiên Dung biến sắc, cười đến cực kì xán lạn.
Lòng Bùi Nhược Thần có chút lạnh xuống, “Bất quá cái gì?”
“Hì hì, cũng không có gì, so với việc nhỏ ngươi yêu cầu ta làm, việc mà ta muốn nói thật đúng là rất rất nhỏ nha!”
Nhìn nụ cười quá mức rực rỡ kia của Ngự Thiên Dung, Bùi Nhược Thần chợt có dự cảm chẳng lành, nhưng người ta đã nói đến như vậy, hắn còn có thể tránh đi sao? Chỉ có thể cố gắng kiên trì, “Không biết là chuyện gì?”
“Ha ha, tính nợ cũ nha! Trước kia a, bởi vì ta không đế ý đến ngươi, cũng không tính để cho Duệ Nhi nhận ngươi, nên ta sẽ không so đo gì với ngươi.

Nhưng mà hiện tại, là chính ngươi muốn Duệ Nhi nhận tổ quy tông, chuyện này thì chút hơi khác, ừm… Ít nhất, ngươi cũng phải bồi thường cho Duệ Nhi một chút, đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận