Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


“Ồ? Thật không?” Hai mắt Duệ Nhi nhất thời lóe sáng lên, hết sức hữu thần, phối hợp với khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, nhất thời làm cho toàn bộ đám sơn tặc ở đây đều thất thần.

Mẹ ơi, chỉ cần đi theo ngắm đứa bé xinh đẹp như vậy cũng là một loại hưởng thụ a!
Đầu lĩnh sơn tặc nghiêm túc gật gật đầu, “Tiểu thiếu gia, lúc nãy là chúng ta có mắt như mù, mạo phạm ngài, hiện tại chúng ta bội phục tiểu thiếu gia sát đất, ha ha!”
Duệ Nhi mỉm cười, “Vậy…”
“Thiếu gia!” Hạ Duyệt vội vàng đưa tay giữ chặt Duệ Nhi, “Thiếu gia, việc này không thể đáp ứng, phu nhân trở về sẽ không vui!”
Đám sơn tặc nhất thời không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Duyệt, ánh mắt kia a, quả thực chính là một đám oán phụ.

Hạ Duyệt bị ánh nhìn kia bám dính trên người, thật muốn nổi da gà, nhưng chuyện này không phải là việc nhỏ dễ giải quyết.

Nếu phu nhân khi trở về phát hiện bọn họ cư nhiên để mặc cho tiểu thiếu gia thu nhận một đám sơn tặc, không biết sẽ giáo huấn bọn họ thế nào đâu! Không thể đoán nổi a!
Duệ Nhi có chút khó xử, nghiêm túc tự suy ngẫm một hồi, “Ừm, ta đã biết.

Hạ thúc thúc, mẫu thân từng nói, con người a, ngẫu nhiên phạm sai lầm là thực bình thường, chỉ cần không phải là sai lầm không thể vãn hồi, thì có thể… ừm, biết sai muốn sửa là rất tốt! Ta thấy thái độ xin lỗi của bọn hắn lúc sau rất thành khẩn, cho nên, ta nhận!”
Ách! Hạ Duyệt, Trì Dương, Triển Cảnh nhất tề tái mặt, thảm rồi, trách nhiệm lần này khẳng định sẽ bị đổ lên đầu ba người bọn họ!
“Cám ơn tiểu thiếu gia, về sau, năn người tiểu nhân chính là người hầu của tiểu thiếu gia!”
“Ừm, tốt lắm, về sau phải nghe lời ta, bằng không, hừ hừ, đừng trách bổn thiếu gia không lưu tình!” Duệ Nhi ngẩng mặt đầy hào khí nói.
Hạ Duyệt há hốc mồm, nhìn sang Triển Cảnh: đây là bắt chước ai?
Triển Cảnh chỉ có thể cười khổ: ta đâu biết a!
Trì Dương thản nhiên quét mắt nhìn năm người quỳ dưới đất, “Các ngươi có người nhà không?”
“Không có, chúng ta là cô nhi, từ nhỏ đã bị vứt bỏ, không cha không mẹ, cho nên mới cùng nhau làm một bang sơn tặc.”
Không cha không mẹ a, thật đáng thương nha! Mắt Duệ Nhi lại lóe lên ánh sao, hắn vẫn thật may mắn, có mẫu thân thật tốt!

Hạ Duyệt thở dài, “Như vậy, về sau các ngươi đi theo thiếu gia, hết thảy những thói quen cũ đều phải bỏ, làm một người đứng đắn đàng hoàng, không được để cho thiếu gia chúng ta mất mặt, nếu không, sẽ bị gia pháp hầu hạ!”
“Rõ!”
“Được rồi, sau khi theo chúng ta trở về, ta sẽ khảo nghiệm các ngươi một phen, nếu được thông qua, về sau các ngươi chính là người hầu của thiếu gia!”
“Tạ ơn…” Năm người nhìn lẫn nhau, không biết nên xưng hô Hạ Duyệt thế nào.
Hạ Duyệt thở dài thườn thượt, “Về sau gọi ta là Hạ quản gia.

Hai người bọn họ là Trì Dương và Triển Cảnh, đều là hộ vệ của phu nhân, cấp bậc cao hơn các ngươi một ít, về sau cứ gọi là Trì hộ vệ và Triển hộ vệ.”
Duệ Nhi thấy sự tình đã giải quyết xong, vung vung bàn tay nhỏ bé, “Về sau các ngươi gọi ta là lão đại! Biết chưa?”
“Tuân lệnh… Lão đại.”
“Ừm, các huynh đệ, đi thôi!” Duệ Nhi hất hàm ra vẻ đại ca, làm đám người Hạ Duyệt sửng sốt không thôi.

Trời ạ, đây là tình huống gì đây, sao thiếu gia nhà bọn họ bây giờ lại hóa thân thành thủ lĩnh hắc băng rồi?
“Thiếu gia, ta thấy thiếu gia nên sửa phong cách lại đi, như vậy quá chướng tai gai mắt, nếu phu nhân trở về thấy được, khẳng định sẽ mắng thiếu gia!” Hạ Duyệt tận tình khuyên bảo.
Duệ Nhi chớp mắt to, “Vì sao lại bị mắng? Đây chính là mẫu thân nói cho ta biết, mẫu thân có một lần kể chuyện cho ta, là chuyện của một lão đại hắc bang.

Mẫu thân nói lão đại kia rất nghĩa khí, rất được mọi người tôn trọng!”
Phịch phịch phịch!
Một đàn quạ đen thật dài bay qua, năm sơn tặc cùng ba người Hạ Duyệt nhất tề cảm thấy mình nên té xỉu.

Đó là dạng mẫu thân gì vậy?
Duệ Nhi vẫn đắm chìm trong chuyện kể của mẫu thân nhà mình, cười nheo mắt tiếp tục nói: “Mẫu thân nói, con người chẳng hề có ai thấp hèn, chỉ cần trong lòng ý hướng thiện là được, cho dù đang ở hắc bang, cũng có thể trở thành một lão đại khiến người ta bội phục!”
Triển Cảnh thở dài một tiếng, “Thiếu gia, ý phu nhân là nói làm người cũng có thể sống trong nước bùn mà không hôi tanh mùi bùn, đúng không?”
Duệ Nhi dừng một chút, hì hì cười nói: “Ý đó không phải cũng giống như vậy sao?”

Ách, hoàn toàn không giống nha! Ba người Hạ Duyệt cười khổ, không biết phu nhân mà biết chuyện này sẽ xử lý ai đây?
“Được rồi, tiếp tục đi thôi!” Hạ Duyệt gãi gãi đầu, quyết định vẫn là nên giao việc này cho phu nhân tự mình giải quyết, nói thế nào thì cũng là do chính nàng dạy con mà ra a!
Mang theo năm cái đuôi, tốc đi đường của bọn họ hoàn toàn chậm lại.

Vốn là có thể dùng khinh công bay đi, bây giờ chuyển thành mua xe ngựa chạy, tuy rằng là xe ngựa có đến bốn bánh, nhưng làm sao so được với khinh công của bọn họ?
Hạ Duyệt âm thầm buồn rầu trong lòng, lần này mang theo thiếu gia ra ngoài, khó mà thoái thác trách nhiệm được.

Nếu thiếu gia không mang theo cái đuôi trở về thì sẽ không đến nỗi! Ai, người tính không bằng trời tính a!
Sau hai ngày liên tiếp chạy vội, đoàn người cuối cùng đã gần đến kinh thành, nhưng vừa mới sáng sớm thức dậy, sắc mặt ba người Hạ Duyệt ngoài ý muốn trở nên trầm trọng.

Bọn họ đều phát hiện có dị thường, cũng nghe được cách đó không xa tiếng hô hấp mỏng manh.

Không phải là người sắp chết, mà là kẻ có ý đồ ám sát đang ẩn núp!
Ba người nhìn nhau, Hạ Duyệt nhẹ giọng nói: “Ta đi trước mở đường, hai người các ngươi ở lại bảo hộ thiếu gia!”
“Không, bọn họ là vì ta mà đến, ta và Trì Dương sẽ đi mở đường.

Hạ Duyệt, ngươi dẫn thiếu gia đi theo phía sau, nếu trong vòng một khắc không có thu được tin tức của chúng ta, liền chuyển sang đi đường khác, đừng chờ chúng ta.”
Trì Dương gật đầu đồng ý, bàn về giết người, hai người đều ra tay ác liệt hơn Hạ Duyệt.
Hạ Duyệt khẽ cắn môi, “Được, vậy ta chờ các ngươi!”
Duệ Nhi chớp mắt to nhìn Hạ Duyệt, “Hạ thúc thúc, chúng ta cũng sẽ đi hỗ trợ!”
“Thiếu gia, những người đó không phải sát thủ bình thường, an toàn của thiếu gia mới là quan trọng nhất!” Nói xong nhìn sang năm vị tiểu đệ mới gia nhập, “Lát nữa, nếu có cái gì nguy hiểm, các ngươi phải bảo vệ thiếu gia thật tốt, bằng không…” Ánh sáng lạnh phát ra từ trong mắt Hạ Duyệt khiến bọn họ sâu sắc hiểu được, nếu dám phản bội chủ tử, chỉ còn con đường chết!


Cùng lúc này, đoàn người Ngự Thiên Dung cũng đang tới gần kinh thành Ly Quốc.

Đường đi hai bên chỉ còn một lát nữa sẽ giao nhau, bất quá, không bên nào biết mình đang càng ngày càng tới gần bên kia mà thôi.
Suốt cả đoạn đường, tâm tình Ngự Thiên Dung đều rất vui vẻ, rất cao hứng.

Chỉ cần nghĩ đến sau khi trở về, mình có thể xúi giục Duệ Nhi làm lơ Bùi Nhược Thần, máu của nàng liền sôi trào, chuyện đó tuyệt vời biết bao nha! Ha ha ha! Có đôi khi nàng đều nhịn không được phải cười trộm!
Phượng Hoa đương nhiên cũng nghĩ giống y như Ngự Thiên Dung, thỉnh thoảng lại nhìn Bùi Nhược Thần mà cười, nụ cười rất có hương vị tâm ý tương thông, cười đến độ Bùi Nhược Thần âm thầm ghi hận trong lòng!
Đáng tiếc, Viên lão một chút cũng không cảm nhận được trái tim bị ép thành lạnh giá của Bùi Nhược Thần, ông suốt đoạn đường đều rất hưng phấn cười ha ha.

Nghĩ đến cảnh lát nữa có thể nhìn thấy vị tiểu thiếu gia mà mình chờ mong đã lâu, ông sao có thể không kích động cho được?
Duy nhất một người có vẻ đồng tình với Bùi Nhược Thần là gã sai vặt của mình.

Người khác có thể không hiểu rõ lắm thái độ của công tử, hắn thân là tùy thân hộ vệ, đương nhiên rất rõ ràng công tử nhà mình trước kia đã đối đãi mẹ con Ngự phu nhân như thế nào.

Chính hắn còn cảm thấy công tử nhà mình làm việc rất tuyệt tình, thử hỏi đương sự làm không nhớ rõ? Cho dù không mang thù, oán khí cũng rất sâu a! Ai… công tử a, ngài hãy tự cầu nhiều phúc đi!
Bỗng nhiên, Phượng Hoa nhíu mày, “Phu nhân, phía trước hình như có người đánh nhau!”
Ngự Thiên Dung đang nhắm mắt dưỡng thần, đương nhiên cũng phát hiện động tĩnh phía trước, chỉ là không mở miệng nói mà thôi.
Phượng Hoa lại có chút lo lắng, “Phu nhân, ta đi xem thử…”
Bỗng dưng, Ngự Thiên Dung mở mắt ra, “Hình như là Triển Cảnh và Trì Dương, chúng ta cùng đi, đi mau!”
Triển Cảnh và Trì Dương? Vậy là thiếu gia cũng ở đó! Phượng Hoa không nói hai lời, trực tiếp vươn tay ôm lấy Ngự Thiên Dung, phi thân xuống xe ngựa, “Bùi Nhược Thần, Duệ Nhi có thể đang gặp nguy hiểm ở phía trước!”
Bùi Nhược Thần nghe vậy, cũng không nói hai lời dùng khinh công bay lên theo.

Viên lão cũng nghe được câu nói đó, vội vàng hô to, “Lập tức đuổi theo cho ta!”
“Tuân lệnh, Viên lão!”
Tiếng xe ngựa chạy rầm rập tạo thành từng đợt tiếng vọng giữa sườn núi.

Viên lão lo lắng sốt ruột đến ngồi không yên, tiểu thiếu gia sao lại gặp nguy hiểm chứ, ông vất vả lắm mới thuyết phục được Ngự Thiên Dung cho phép tiểu thiếu gia nhận tổ quy tông a!


Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa trước sau chạy tới hiện trường đánh nhau, phát hiện là Triển Cảnh và Trì Dương lưng tựa lưng đối phó với một đám sát thủ.

Dưới đất đã có đến vài nữ tử mặc áo vàng nằm bất động, mà lúc này đám nữ tử đang cố tiến lên giết hai người bọn họ cũng thuần một sắc vàng.
Nhìn kiểu kiếm pháp được đám nữ tử nọ phối hợp hết sức kín kẽ, Phượng Hoa kinh ngạc hô một tiếng: “Người của Ngọc Tiên Phái?”
Triển Cảnh và Trì Dương thấy Phượng Hoa đến, đều không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm.

Đám nữ tử áo vàng hiển nhiên cũng nhìn ra là đối phương có người đến giúp đỡ, không khỏi gia tăng tiến công, ý đồ nhanh chóng giết chết Triển Cảnh và Trì Dương.

Đáng tiếc, một bóng trắng đột ngột bay vào, đám nữ tử áo vàng vốn đã không còn lại bao nhiêu người chỉ cầm cự được một lát liền bị trọng thương, còn bị đánh bay ra ngoài.
Bùi Nhược Thần phủi phủi tay, “Ngọc Tiên Phái, hừ, bất quá là một đám nữ nhân tự cho là đúng hợp lại với nhau, thành lập một tiểu bang phái, cũng dám ở nhổ ria trên miệng cọp!” Đúng là không biết sống chết!
Triển Cảnh kinh hỉ nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân… phu nhân, phu nhân đã trở lại?”
Ngự Thiên Dung khẽ gật đầu, “Ừm, vất vả các ngươi.”
Triển Cảnh nhìn sang Phượng Hoa, hô hấp căng thẳng, “Phu nhân, phu nhân bị thương?” Bằng không sao lại để Phượng Hoa ôm? Hắn tin chắc nàng không phải một nữ tử tùy tiện!
Ánh mắt Phượng Hoa tối sầm lại, “Chân phu nhân… Bị thương, tạm thời… Cần chờ một người thu thập đủ hảo dược mới có thể trị liệu.”
Tim Triển Cảnh chợt đau nhói, vì sao nàng mỗi lần ra ngoài đều bị thương tổn?
“Phượng Hoa, đặt ta xuống dưới, mau băng bó vết thương cho Triển Cảnh và Trì Dương, thời tiết lạnh, đừng để chuyển biến xấu.”
“Vâng, phu nhân.” Ngữ khí của Phượng Hoa trước sau như một, hắn rút kiếm chặt một phát, chém một thân cây làm ghế ngồi cho Ngự Thiên Dung, sau đó mới lẳng lặng xử lý vết thương cho hai người.
Ngự Thiên Dung nhìn chung quanh một cái, không thấy Duệ Nhi đâu, trái tim mới thả lỏng một chút, nhưng sau một hồi yên tĩnh lắng nghe, thần sắc nàng đại biến, ánh mắt lạnh buốt nhìn nữ tử áo vàng trên mặt đất, “Các ngươi cư nhiên dùng kế điệu hổ ly sơn?”
Nữ tử áo vàng lạnh lùng cười, “Cho dù chúng ta chết, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của bang chủ.

Hừ, có con của ngươi chôn cùng cũng không tính uổng phí!”
“Muốn cho Duệ Nhi của ta chôn cùng các ngươi? Ha ha, sợ là các ngươi không có phúc đó đâu!” Ngự Thiên Dung lạnh lùng nói xong, thân ảnh chợt lóe, rời khỏi gốc cây.

Nữ tử áo vàng ngạc nhiên nhìn theo, hai chân của ả không cử động được, cư nhiên còn có thể dùng khinh công để di chuyển?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận