Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Cốc Vân rất chấp nhất nhìn hắn, “Phu quân, chẳng lẽ ngươi thật nhẫn tâm để hắn sống bên ngoài?”
“Hắn hiện tại cũng không có gì không tốt.”
“Phu quân chẳng lẽ là lo lắng ta sau này sẽ đối xử với hắn không tốt? Ta, Cốc Vân thề, nếu…”
Bùi Nhược Thần quét mắt liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Không cần, ta đã nói xem như không có chuyện này là tốt rồi!”
“Phu quân —— “
Bùi Nhược Thần xoay người rời đi, hắn không muốn đứa nhỏ kia trở về!
Cốc Vân khổ sở nhìn Bùi phu nhân, Bùi phu nhân an ủi nói: “Con dâu, ngươi độ lượng như vậy khiến chúng ta thật cao hứng, bất quá, Nhược Thần không thích nữ nhân kia, cũng không muốn nhận đứa nhỏ, chúng ta cứ coi như hết!”
“Nương, nhưng là, đứa nhỏ kia chung quy là con của phu quân a! Mặc kệ mẫu thân hắn là ai, vẫn là mang huyết của Bùi gia, chúng ta…”
Bùi lão gia buông bát trà, chậm rãi nói: “Bây giờ tạm thời như vậy đi! Con dâu, ngươi cũng có tâm, bất quá, Nhược Thần đã quyết, ngươi không cần để ở trong lòng, nếu thực suy nghĩ cho Bùi gia, liền cùng Nhược Thần chung sống thật tốt với nhau đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, con dâu à, chúng ta rất hy vọng ngươi sẽ giúp Bùi gia chúng ta kéo dài hương khói! Các ngươi cần phải cố gắng a!”
Cốc Vân sắc mặt đỏ lên, Bùi phu nhân nói lời này thật là trắng ra.
Thần sắc mất mát của Bùi phu nhân vẫn không tránh được ánh mắt Cốc Vân, nàng hiểu rất rõ, mẹ chồng mình rất muốn đứa nhỏ kia trở về, nàng cũng lý giải được suy nghĩ của trưởng bối, ai mà không muốn tôn tử đâu? Đặc biệt là thế gia như bọn họ, càng thêm chú trọng con nối dòng, con cháu luôn vĩnh viễn chê ít!
Nếu đem đứa nhỏ kia trở về, nàng nhất định phải nhận.

Nam nhân thôi, ba vợ bốn nàng hầu cũng thực bình thường, có con với nữ nhân bên ngoài cũng không phải chuyện không thể tha.

Nay Bùi Nhược Thần chỉ có một thông phòng nha đầu, tính thêm nàng nữa là hai nữ nhân, đã là rất ít, nên nàng không ăn giấm.

Huống chi nàng nhìn ra Bùi Nhược Thần vốn không thích nữ nhân đã sinh đứa nhỏ kia cho hắn.

Một khi đã như vậy, nàng sao không rộng rãi làm một hiền thê, một con dâu ngoan, giúp Bùi gia sớm một chút có đứa nhỏ! Đối với nàng mà nói, căn bản không có tổn thất!
Thế nên, Bùi Nhược Thần tuy rằng không đồng ý, nàng vẫn quyết tâm muốn đem đứa nhỏ kia về nhà, để cha mẹ chồng càng thêm thích mình.

Ngày hôm sau, Cốc Vân đi đến chỗ Bùi phu nhân nói ra tâm ý của mình.

Bùi phu nhân thấy con dâu hiền lành như vậy, không muốn để tôn tử nhà mình ở bên ngoài chịu khổ, trong lòng cũng thật cao hứng, đương nhiên đáp ứng cùng nàng đi đón tôn tử về nhà.

Về phần con, hắn cố chấp như vậy, tiền trảm hậu tấu đi!
Dù sao hắn cũng không chịu nghe theo ý mình, mình cũng không thể dung túng hắn.

Lão nhân thôi, đương nhiên là chiều chuộng đứa nhỏ hơn, con lớn không cần mình yêu thương, thì mình đi cưng chiều tiểu tôn tử!
Cứ như vậy, Bùi phu nhân cùng Bùi thiếu phu nhân mang theo bao lớn bao nhỏ lễ vật đến Hội Họa Viên.
Lần này, thủ vệ không cho các nàng vào cửa, thứ nhất vì các nàng không có bái thiếp, thứ hai, Ngự Thiên Dung hai ngày trước bỗng nhiên căn dặn hạ nhân không được cho người lạ vào, trừ phi nàng gật đầu.
Nha hoàn của Cốc Vân thấy thủ vệ không nể tình liền có chút mất hứng, tiểu thư các nàng đến bái phỏng chính là vinh hạnh cho các ngươi! Một nha hoàn nhìn kia gã sai vặt nói: “Vị tiểu ca này, ngươi ngay cả chủ nhân cũng không thông báo một tiếng đã chặn thiếu phu nhân và phu nhân chúng ta ở ngoài cửa, như vậy rất không hợp quy củ đi?”
“Thực xin lỗi, phu nhân chúng ta đi ra ngoài, không thể tiếp đãi các vị, thỉnh thứ lỗi.”
“Vậy, những người khác đâu? Nhà các ngươi không phải còn có tiểu thiếu gia sao?”
Gã sai vặt kỳ quái nhìn nha hoàn kia một cái, thiếu gia rất ít xuất môn, các nàng làm sao biết được? Là bằng hữu của phu nhân sao? Nhưng phu nhân không nói hôm nay sẽ có khách đến a! “Thiếu gia đúng là ở nhà, bất quá phu nhân đã dặn, khi nàng không ở nhà, không được đưa khách vào.”
Bùi phu nhân trong lòng nhớ thương tôn tử, rất muốn lập tức đi vào, nhưng giờ không biết phải làm sao, người ta căn bản không nể mặt, tiểu nha hoàn lần trước còn dễ nói chuyện một chút, tiểu tử này thoạt nhìn chính là được dặn thế nào, làm thế ấy, không thể nói thông!
Lúc này, Bùi phu nhân vừa vặn nhìn thấy Thư Đào dẫn Duệ Nhi đi ngang qua cổng viện, nhịn không được mở miệng hô: “Duệ Nhi —— “
Duệ Nhi kỳ quái nhìn về phía cửa, thấy một trung niên phụ nhân, giương mắt nhìn Thư Đào: “Thư Đào tỷ tỷ, các nàng là ai a?”
Thư Đào lắc đầu, “Thiếu gia, ta cũng không biết.”
“Vậy nàng làm sao biết tên của ta?” Duệ Nhi đi tới.
Gã sai vặt khẽ hành lễ, “Thiếu gia, các nàng tới tìm phu nhân, bất quá, phu nhân không ở nhà, nên ta định thỉnh các nàng trở về.”
“Nga.” Duệ Nhi liếc nhìn đánh giá đại tỷ tỷ và phụ nhân trước mắt, “Vị tỷ tỷ và bà bà, mẹ xác thực không có ở nhà, chiều các ngươi lại đến đi!”
Bùi phu nhân vẻ mặt kích động nhìn Duệ Nhi nói: “Duệ Nhi, ta là bà nội của ngươi a!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui