Bùi phu nhân vẻ mặt kích động nhìn Duệ Nhi nói: “Duệ Nhi, ta là bà nội của ngươi a!”
A? Duệ Nhi ngơ ngác nhìn nàng, Thư Đào và gã sai vặt cũng ngơ ngẩm nhìn vị phụ nhân đẹp đẽ quý giá trước mặt, nàng đã chừng bốn mươi tuổi, lại phong vận do tồn*, nhìn ra được là một vị phu nhân, nhưng phu nhân nhà mình chưa từng nói thiếu gia có bà nội a!
*phong độ vẫn còn, ý nói tuổi đã cao nhưng nhìn chưa già
“Bà bà, ngươi nhận sai người, Duệ Nhi không có bà nội.” Duệ Nhi bỗng nhiên thu hồi vẻ tươi cười, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang, tựa như một tiểu đại nhân trả lời.
Bùi phu nhân trong lòng đau xót, tôn tử đáng thương a, “Duệ Nhi a, ta thật là bà nội của ngươi, theo ta về nhà được không, sau này ở cùng với cha ruột của ngươi, còn có ông nội, bà nội nữa.”
“Không cần, ta muốn ở cùng mẹ.” Duệ Nhi thực kiên quyết cự tuyệt, mẹ đã nói không thể tùy tiện tin lời người lạ, càng không thể tùy tiện đi theo bọn họ, bằng không bị bán cũng không biết vì sao!
Bùi phu nhân xấu hổ nhìn hắn, không biết nên nói cái gì.
Cốc Vân cũng sầu não, một hoa cúc khuê nữ như nàng, đương nhiên không có kinh nghiệm nuôi dạy đứa nhỏ, làm sao biết nên khuyên như thế nào đây?
Nửa ngày sau, nàng mới nghĩ đến một thứ rất có tính dụ hoặc, tươi cười đầy mặt nhìn Duệ Nhi nói: “Duệ Nhi, ngươi theo ta về đi, sau này muốn gì cứ nói với ta, muốn ăn cái gì đều có nga, muốn dùng cái gì cũng có thể, có thể ở phòng lớn, có thể có mấy nha hoàn chiếu cố ngươi, có thể ăn được đồ ngon…”
Duệ Nhi nhìn Cốc Vân, không còn lời nào để nói, thẳng đến khi nàng khép miệng, hắn mới dùng đồng âm non nớt nghiêm túc hỏi Cốc Vân: “Vị tỷ tỷ này, ngươi có phải là bọn buôn người không? Mẹ nói, những người chuyên dỗ ngọt tiểu hài tử là không thể tin, phải tránh xa một chút.”
Ách ——
Mọi người trên mặt đều bốc lên hắc tuyến, tiểu hài tử này sao có thể… Đáng yêu như vậy a! Cốc Vân vốn nên buồn bực, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống Bùi Nhược Thần như đúc lại không thể buồn bực, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười giải thích: “Ta không phải người xấu, ta là phu nhân của cha ngươi, về sau phải gọi ta là mẫu thân!”
Duệ Nhi sắc mặt liền đen xuống, buồn bực nói, “Ngươi không phải mẫu thân của ta, ta mới không cần kêu ngươi là mẫu thân đâu! Thư Đào tỷ tỷ, đuổi các nàng đi!”
Thư Đào vừa thấy tiểu tổ tông sinh khí, vội vàng phân phó gã sai vặt: “Còn không tiễn khách, không thấy tiểu thiếu gia mất hứng sao?”
Gã sai vặt kia bị Thư Đào mắng cũng không buồn bực, ngược lại khách khí thỉnh nhóm người Bùi phu nhân rời đi, nói là tiểu thiếu gia nói chuyện thẳng thắn, đồng ngôn vô kỵ, mong các nàng đừng so đo, có chuyện gì cứ chờ phu nhân trở lại hẵng nói tiếp.
Cốc Vân không ngờ cứ vậy đã bị đóng cửa vào mặt, còn chọc giận đứa nhỏ kia, mặt mũi mất hết, vừa thẹn vừa giận.
Bùi phu nhân khả thật không ngờ gặp phải vấn đề này, tôn tử không chịu, làm sao bây giờ?
Chỉ chốc lát sau, mắt gã sai vặt bỗng nhiên sáng lên, hướng về phía ngoài cửa cung kính hô: “Phu nhân, ngươi đã về.”
Ngự Thiên Dung đi tới cửa, liếc nhìn nhóm người Bùi phu nhân một cái, “Ừ, các nàng là?”
Gã sai vặt vội vàng trả lời: “Phu nhân, các nàng tới tìm ngươi, vừa mới nói mấy câu với thiếu gia, bất quá, thiếu gia nghe xong mất hứng, tức giận muốn tiểu nhân tiễn khách!”
Nga, làm cho Duệ Nhi mất hứng? Ngự Thiên Dung cau mày, Duệ Nhi đứa nhỏ này vốn tính tình rất tốt, là vì các nàng nói cái gì sao?
Bùi phu nhân gặp chánh chủ đã trở lại, cũng không né tránh, nhìn Ngự Thiên Dung lại hỏi: “Ngươi chính là Ngự Thiên Dung, Ngự phu nhân?”
Thu được ánh mắt săm soi của nàng, Ngự Thiên Dung hơi hơi hờn giận, ánh mắt a di rất không hàm súc, “Đúng vậy, chính là ta, không biết các ngươi là ai, tới nhà ta có chuyện gì?”
Người bất kính ta, ta bất kính người! Đây là nguyên tắc của Ngự Thiên Dung, thế nên ngữ khí của nàng cũng không khách khí.
Bùi phu nhân vừa nghe Ngự Thiên Dung dùng không khách khí ngữ khí, đáy lòng âm thầm nghĩ: quả thực không phải nữ tử hiền thục.
Cốc Vân đánh giá nữ tử trước mắt, nàng có làn da trắng nõn, lông mi thật dài, rung động thoáng hiện thanh linh, tròng mắt màu lam nhạt độc đáo, tạo ánh sáng nhu hòa.
Tuy không phải tuyệt sắc, lại có một phen ý nhị, một loại khí chất nói không rõ, nhất là nụ cười thản nhiên kia, giống như âm hàn dục tuyết thiên đạm, lại bừng tỉnh không cốc u lan, khiến người ta nhìn liền thư thái.
Nữ tử như vậy, vì sao Bùi Nhược Thần lại phản cảm, không nên a!
Phong hộ vệ thấy hai nữ nhân này vẫn đánh giá Ngự Thiên Dung, có chút hờn giận, nhẹ giọng mở miệng: “Phu nhân, hay là ngươi đi trước gặp thiếu gia, để thuộc hạ xử lý những người này?”
Hắn còn cố ý tăng thêm âm điệu “Những người này”, ý nói cho các nàng, nơi này là Hội Họa Viên, là địa bàn của phu nhân bọn hắn, không phải là một nơi tầm thường nào đó, nói chuyện, làm việc phải chú ý chừng mực.
Bùi phu nhân đã làm phu nhân lâu như vậy, đã gia tiếp với nhiều loại quan gia phụ nhân, sát ngôn quan sắc cũng đã sớm biết, nên cũng nghe ra ý tứ của Phong hộ vệ, sắc mặt lập tức trầm xuống, chỉ là một tên hộ vệ thôi, thật quá cuồng ngạo!
Ngự Thiên Dung mỉm cười, ý bảo hắn không cần để ý thái độ các nàng.
Lại nhìn Bùi phu nhân, cứ cảm thấy vị phụ nhân này có chhu1t nhìn quen mắt, bất quá, nàng xác định mình thực không biết, nhưng người ta đã tìm tới cửa, đương nhiên không phải nhàn rỗi không có chuyện gì, nên mở miệng hỏi nói: “Không biết các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Bùi phu nhân ngữ khí cũng vô pháp tốt lên, thẳng đến chủ đề, “Ta là tới đón tôn tử của ta!”
A? Không chỉ có Ngự Thiên Dung, hai hộ vệ Phong, Lôi cũng ném ra ánh mắt xem thường, nữ nhân này tìm tôn tử đến điên rồi sao, đến chỗ này tìm làm gì?