Một lát sau, Duệ Nhi được đưa đến phòng khách, nhìn thấy nàng, Duệ Nhi thân thiết chạy đến, chui vào lòng nàng: “Mẹ, ngươi đã về rồi?”
Ngự Thiên Dung ôn nhu ôm lấy hắn, “Duệ Nhi, mẹ muốn xin ngươi một giọt máu, giúp mẹ chứng minh một việc, ngươi có sợ đau không?”
Duệ Nhi chớp chớp mắt to, nghĩ nghĩ, kiên định gật đầu, “Duệ Nhi không sợ.”
Ngự Thiên Dung cho nha hoàn đem một chén nước trong đến, lại quay sang liếc nhìn Phong hộ vệ một cái, “Ân, Phong hộ vệ, ngươi bộ dạng không tồi a!”
A? Phong hộ vệ ngẩn ngơ nhìn nàng, không hiểu nàng có ý gì.
Ngự Thiên Dung chỉa chỉa bát nước kia: “Phong hộ vệ, ngươi tự châm ngón tay, nhỏ một giọt máu vào bát đi!”
Ách? Phong hộ vệ càng thêm ngơ ngẩn, bất quá vẫn nghe lời, nhận một cây châm từ nha hoàn, tự đâm một chút lên đầu ngón tay, nhỏ máu vào trong bát.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Duệ Nhi một cái, có chút đau lòng: “Duệ Nhi nha, mẹ cũng không muốn để ngươi uổng công đổ máu, bất quá, vì đuổi đi một ít phiền toái, đành ủy khuất ngươi.” Dứt lời tự mình châm ngón tay Duệ Nhi, lấy một giọt máu nho vào trong bát…
Hai giọt máu, dưới sự chứng kiến của mọi người, kỳ tích dung hợp với nhau! Đúng, rất kỳ tích, vì cha ruột của Duệ Nhi là Phong hộ vệ, điều này có thể không khiến người ta khiếp sợ sao?
Ánh mắt Bùi phu nhân còn kích động hơn nữa, sao có thể chứ, máu của Duệ Nhi rõ ràng đã dung hợp với máu của Nhược Thần, thế nào lại cũng dung hợp với máu của hộ vệ này?
Không chỉ có nàng, ngay cả Phong hộ vệ cũng trừng lớn mắt, làm sao có khả năng a!
Toàn bộ người trong phòng khách, trừ bỏ Ngự Thiên Dung vẻ mặt bình tĩnh, còn có Duệ Nhi không rõ đầu đuôi, những người khác đều trợn mắt há hốc mồm.
Thế này rốt cuộc là sao?
Bùi phu nhân hoàn toàn chấn động, chẳng lẽ hai cái ám vệ kia làm sai rồi, nhưng nếu đúng, vậy điều này giải thích thế nào?
“Bùi phu nhân, ta nghĩ các ngươi có thể chạy lấy người đi! Duệ Nhi không phải là đứa nhỏ của Bùi gia các ngươi, hy vọng các ngươi sẽ nhớ kỹ!”
“Ngươi ——” Bùi phu nhân căn bản không ngờ sự tình sẽ phát triển đến nước này.
Duệ Nhi không phải là con của Nhược Thần? Làm sao có thể, rõ ràng máu đã dung hợp, hơn nữa bộ dạng còn giống Nhược Thần như đúc!
Cốc Vân tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng hiểu hôm nay đã không có kết quả, trước mắt bao nhiêu người, dù là ai cũng sẽ không tin đứa nhỏ này là của Bùi gia! Nàng chỉ có thể bảo trì bình tĩnh, đỡ Bùi phu nhân dậy, “Nương, chúng ta về trước đi!”
…
Sau khi nhóm người Bùi phu nhân rời khỏi, Phong hộ vệ và những người khác vẫn còn trong trạng thái thạch hóa, nhất là Phong hộ vệ.
Hắn thực không rõ, mình khi nào thì trở thành cha của Duệ Nhi? Hắn thề với trời, hắn tuyệt đối không có cùng nữ nhân trước mắt này phát sinh quan hệ! Cho dù hắn ngẫu nhiên cũng có đi tìm nữ nhân, nhưng đều là quan hệ có giao dịch tiền bạc rõ ràng, với lại, hắn cũng chưa bao giờ lưu lại mầm giống của mình trong thân thể những nữ nhân đó! Về điểm ấy, hắn thực tự tin! Bởi vì lần nào, hắn cũng dùng dược, tuyệt không lưu lại hậu hoạn!
Nhưng mà, chén nước trước mắt kia, là hai giọt máu đã hòa tan… Ai tới nói cho hắn sao lại thế này?
Lôi hộ vệ đứng ở một bên giương mắt nhìn, trong lòng cũng vạn phần kinh ngạc, đến khi bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Phong hộ vệ thiếu hẳn thuần khiết: tiểu tử, nguyên lai ngươi đã sớm có một chân với phu nhân, con đã lớn như vậy, trách không được Tịch Băng Toàn muốn tìm bọn họ!
“Phu nhân —— “
Thật lâu sau, thanh âm Phong hộ vệ mới yếu ớt vang lên, sắc mặt lạnh lùng đã bị đánh vỡ, ngơ ngác nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, này… Này…” Là chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt người trong phòng xoát xoát hướng về Ngự Thiên Dung, tin tức lớn a, cha ruột của thiếu gia hóa ra là…
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Sao vậy, Phong hộ vệ, dám làm nhưng không dám nhận, định vứt bỏ chúng ta a? Ai, nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không muốn bại lộ ngươi a! Nhưng ta sao có thể để người khác đoạt đi bảo bối Duệ Nhi đâu! Chỉ có thể ủy khuất ngươi!”
“Phu nhân ——” Miệng Phong hộ vệ lúc này hoàn toàn có thể nhét vừa một quả trứng chim, ngơ ngác nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi… Chúng ta…”
Ngự Thiên Dung sâu kín cười, nâng cằm lên, chậm rãi nói: “Ừm… Đó là một đêm cách đây vài năm, nguyệt hắc phong cao, ta ngồi một mình trong phòng, ánh trăng sáng chiếu đến cửa sổ, có vẻ hết sức ái muội.
Đêm hôm đó, ta gặp một nam tử, hắn phóng khoáng vô cùng, mạnh mẽ vô cùng… Cứ thế liền đem ta… Ừm, chính là loại này… La trướng nhẹ lay động, ngâm thanh còn đãng… Một đêm hoan ái, sau đó, ừm, ta có Duệ Nhi.”
Mọi người nghe xong, đều tưởng tượng cảnh xuân đêm hôm đó, không thể tưởng tượng được, Phong hộ vệ lại là một nam nhân nhiệt tình như lửa vậy a! Mấy nha hoàn đứng xung quanh đều xấu hổ đỏ mặt nhìn Phong hộ vệ.
Phong hộ vệ hết đường chối cãi, nhưng hắn thực không nhớ có chuyện như vậy a!
“A ha ha ha… Mấy đứa ngốc các ngươi! Ha ha ha…” Ngự Thiên Dung che miệng cười ha hả, bọn họ thật sự tin a!
Phong hộ vệ rốt cục hiểu được mình bị lừa, đen mặt nhìn Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, mời ngươi nói rõ ràng!”
Ngự Thiên Dung nhìn khuôn mặt nghẹn khuất của hắn, tâm tình bỗng rất tốt, khoát tay nói với mọi người: “Các ngươi cũng đừng loạn suy nghĩ, nên làm chuyện gì thì đi làm, đừng đứng ở chỗ này xem diễn.”
Bọn nha hoàn lưu luyến rời đi, thật muốn biết phu nhân và Phong hộ vệ về sau thế nào a?
Đợi trong phòng chỉ còn Phong hộ vệ và Lôi hộ vệ, Ngự Thiên Dung rốt cục thu hồi vẻ đùa cợt, mỉm cười với Phong hộ vệ: “Thực xin lỗi, Phong hộ vệ, để ngươi gánh chịu một cái hư danh, Duệ Nhi và ngươi đương nhiên không quan hệ.
Lúc nãy, ta chỉ là không muốn dây dưa với các nàng, tạm thời ủy khuất ngươi.
Về sau nếu ngươi để ý nữ tử nào, cứ đem đến gặp ta, ta sẽ giải thích rõ ràng.”