Ngự Thiên Dung mỉm cười: “Thế nào, ngươi cũng muốn nhúng một chân vào chuyện này sao?”
“Ta chỉ là muốn biết chân tướng, Nam Cung vẫn thực…”
“Hừ, hắn thế nào thì liên quan gì đến ta! Bất quá…” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên tặc cười rộ lên, ánh mắt nhìn Liễu Quân Thư cũng trở nên ái muội.
Liễu Quân Thư trong lòng chợt lạnh, “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
“Ha ha, Liễu công tử, ngươi thật sự muốn biết Duệ Nhi là con ai?”
Liễu Quân Thư phòng bị gật gật đầu, thấy nàng ngoắc ngoắc ngón tay, do dự một chút, dè dặt bước tới.
Ngự Thiên Dung hì hì cười nhẹ giọng nói: “Nếu, ta nói, Duệ Nhi là hài tử của ngươi —— “
“Không có khả năng!” Liễu Quân Thư nghe vậy thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên, lui ra phía sau mấy bước nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Ngươi định bày trò gì?”
Ngự Thiên Dung hơi thở dài, “Là ngươi muốn hỏi ta, nay, ta nói, ngươi lại không tin, vậy còn hỏi làm gì?”
“Ngươi không được nói lung tung!” Liễu Quân Thư khẽ cắn môi, phẫn hận nhìn nàng.
Nếu Nam Cung nghe được, sẽ hoài nghi mình, vậy bọn họ còn làm huynh đệ gì nữa?
Phong hộ vệ và Lôi hộ vệ núp ngoài cửa sổ, liếc mắc nhìn nhau một cái: Liễu Quân Thư thật đáng thương! Chẳng lẽ phu nhân lại muốn chơi lại trò hôm qua? Lần này thế nào cũng chọc cho Nam Cung Tẫn tức chết! Mặc kệ, cứ xem diễn là được!
“Ngự Thiên Dung, ngươi vừa mới nói cái gì?” Tiếng gầm giận dữ truyền đến.
Ngay cửa chính, Nam Cung Tẫn vẻ mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung.
Liễu Quân Thư chưng hững, Nam Cung sao lại đến đây?
Cặp mắt trợn to kia tựa hồ muốn trực tiếp thiêu cháy Ngự Thiên Dung, đáng tiếc, Ngự Thiên Dung căn bản không ngại, lạnh lùng nói: “Nói cái gì thì thế nào?”
“Ngươi —— “
“Ân, ngươi làm thế nào vào cửa? Một người hai người đều xông vào chỗ ta, không phải rất càn rỡ sao? Hộ Quốc tướng quân, ngươi không hiểu được thế nào là trân trọng dân chúng sao? Ta hiện tại chính là lương dân nha, ngươi như vậy… Có phải là rất ỷ thế hiếp người không?”
Lương dân? Nàng cư nhiên dám nói mình là lương dân?
Lửa giận trong mắt Nam Cung Tẫn càng cháy càng lớn, nàng vừa mới nói đứa nhỏ là của Quân Thư? Hắn vừa thu được tin tức nói đứa nhỏ không phải của biểu ca, liền vội vã trở về, không ngờ vừa mới tới cửa lại nghe nàng nói đứa nhỏ là của Quân Thư! Là huynh đệ của hắn?
Chẳng lẽ nàng cấu kết với biểu ca của mình còn chưa đủ, còn muốn gian díu với huynh đệ tốt của hắn?
Liễu Quân Thư buồn rầu nhìn Nam Cung Tẫn, “Nam Cung, ta không có —— “
Nam Cung Tẫn phất tay, liếc nhìn Liễu Quân Thư một cái: “Ta biết, ngươi sẽ không làm chuyện có lỗi với ta!” Kẻ có lỗi với hắn chính là nữ nhân này.
Thứ nữ nhân thủy tính dương hoa! Đã cho hắn đeo không biết bao nhiêu nón xanh! “Ngự Thiên Dung, ngươi biết không, ta thật sự muốn bóp chết ngươi!”
Ngự Thiên Dung lười nhác cong thắt lưng, eo vẫn còn rất mỏi a.
Nàng không ngại quét mắt liếc bọn họ một cái, thản nhiên nói: “Có bản lĩnh thì cứ bóp chết ta, nếu ngươi có thể đánh thắng hộ vệ của ta.”
“Ngươi!”
Mắt Nam Cung Tẫn toát ra lửa, đưa tay thật sự muốn bóp cổ nàng, lại bị một thân ảnh đột nhiên thoáng hiện lên ngăn lại.
Phong hộ vệ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, “Hộ Quốc tướng quân, thỉnh tự trọng! Đây không phải là phủ tướng quân của ngươi, phu nhân càng không phải là hạ nhân trong nhà ngươi, nàng sống hay chết còn không tới phiên tướng quân quyết định.”
Nam Cung Tẫn tức giận, nhịn không được phóng lên giao thủ với Phong hộ vệ ngay trong phòng.
Lôi hộ vệ tẫn trách đứng canh bên cạnh Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, tâm tình của ngươi giờ đã khá hơn chưa?”
“Nga, ngươi còn biết tâm tình ta không tốt?” Ngự Thiên Dung lạnh buốt liếc hắn.
Lôi hộ vệ ha ha cười: “Quan tâm phu nhân cũng là chức trách của thuộc hạ, nếu phu nhân đã nguôi giận, vậy thuộc hạ cũng có điều muốn nói: vẫn là đừng đùa quá lớn.”
“Ân, không chơi, các ngươi thu thập tàn cục đi! Đem bọn họ đánh ra ngoài, ta ngủ thêm một giấc nữa tâm tình sẽ tốt thôi.”
Ách… Ngươi không nói rõ ràng, bọn họ sao có thể cam tâm rời đi! Lôi hộ vệ oán than.
“Mẹ —— “
Bỗng nhiên, thân ảnh Duệ Nhi xuất hiện ở cửa phòng Ngự Thiên Dung, ngay lúc nàng còn chưa phản ứng kịp, Nam Cung Tẫn đã lắc mình bắt được Duệ Nhi, lạnh lùng nhìn Ngự Thiên Dung: “Ngự Thiên Dung, ngươi muốn ta động thủ sao?”
Ngự Thiên Dung thế nào cũng không thể ngời tình huống sẽ phát sinh thành như vậy, sắc mặt trắng nhợt, “Ngươi đừng làm Duệ Nhi bị thương.”
Nam Cung Tẫn âm lãnh nhìn Ngự Thiên Dung, lãnh khốc nói: “Nói, hắn là con ai!”
Ngự Thiên Dung buồn bực trừng mắt nhìn Nam Cung Tẫn, tên ti bỉ, cư nhiên dám lấy Duệ Nhi để uy hiếp nàng, làm sao bây giờ?
“Một, hai…”
“Ta nói ——” Ngự Thiên Dung thực sợ bàn tay to kia của hắn sẽ dùng sức bóp đứt cổ Duệ Nhi, “Ta cũng không biết là ai, ta quên.
Thật sự!”
Nam Cung Tẫn cười lạnh một tiếng, “Quên? Sao ta nghe nói ngươi đã hắn và một tên hộ vệ nào lấy máu nghiệm thân?”
“Ta thật sự không biết, chuyện kia chỉ là một trò xiếc để đuổi Bùi gia phu nhân đi, ta sao có thể để các nàng cướp Duệ Nhi đi.”
“Xiếc? Xem ra ngươi thật có tài cán lớn, cư nhiên có thể bày trò xiếc ngay trước mắt mọi người!”
“Ngươi thả Duệ Nhi ra trước đi, ta thật sự đã quên hết chuyện quá khứ, ngươi đừng làm bị thương Duệ Nhi!” Ngự Thiên Dung lo lắng nhìn hắn, mắt thấy Duệ Nhi bị hắn bóp cổ đến mặt đỏ lên, hô hấp khó khăn, tiểu hài tử sao có thể chịu nổi ép buộc như vậy chứ?
Ngự Thiên Dung thấy Duệ Nhi chịu khổ, nước mắt nhịn không được liền rớt xuống.
Đều do nàng không có năng lực, ngay cả một đứa nhỏ cũng không bảo hộ được.
Duệ Nhi thấu Ngự Thiên Dung khóc, trong lòng giận dữ, xuất ra hết toàn lực tung một chưởng.
Nam Cung Tẫn nhất thời vô ý, bị một chưởng đánh thẳng vào ngực, thình lình buông ra hắn.
Phong hộ vệ lập tức ôm Duệ Nhi trở lại bên cạnh Ngự Thiên Dung.