“Bởi vì, chỉ có nhìn ngươi thống khổ, ta mới trút hết nhựng thống khổ mà trước đây ngươi đã gây cho ta.
Ân oán của Ngự gia nhà ngươi, ta còn muốn ngươi trả a!”
Ân oán? Cái ân oán gì đó không phải đều đã thanh toán sạch sẽ kể từ lúc hắn hưu nàng sao? Nam nhân đáng giận này, cư nhiên tra tấn Ngự Thiên Dung bản tôn đến chết còn không bỏ qua!
Nhìn ánh mắt căm giận của Ngự Thiên Dung, Nam Cung Tẫn tà khí cười: “Thế nào, ngươi không phục?” Ngón tay xẹt qua trước ngực Ngự Thiên Dung, khiến nàng rùng mình, lại trốn không thoát.
Hai tên Phong, Lôi rốt cuộc là bảo hộ thế nào a, nàng đã bị người ta bắt đi, còn không thấy thân ảnh bọn họ đâu hết! Cái gì mà sát thủ hạng nhất? Hừ, thật sự là làm nàng thất vọng!
Đúng rồi, Duệ Nhi… Ngự Thiên Dung khẩn trương nhìn Nam Cung Tẫn, “Duệ Nhi, ngươi…”
“Yên tâm, ta không có hứng thú với một đứa con nít ranh, bất quá, ta nhất định phải biết, hắn rốt cuộc là con ai?”
“Ta đã nói rồi nha, ta quên!” Ngự Thiên Dung buồn bực nhìn hắn, nếu mình có võ công thì hay biết mấy, một chưởng đánh bay hắn đi.
Nam Cung Tẫn lần này không tức giận, chỉ âm lãnh cười, “Ngự Thiên Dung, ngươi hẳn là nhớ rõ, bản tướng quân đối với ngươi rất là ưu ái, có lần còn ban thưởng vài tên nam sủng cho ngươi, để bọn họ hầu hạ ngươi một đêm nha!”
Cái gì… Hầu hạ, nhìn biểu tình kia của hắn, tuyệt đối không phải chuyện tốt, chẳng lẽ hắn lại cho nam sủng của mình cường bạo thê tử của bản thân? Ngự Thiên Dung có thể nào cũng không thể bình tĩnh được nữa, nam nhân này quả thực không có tính người, sao có thể… “Súc sinh!”
“Chát—— “
Trên mặt Ngự Thiên Dung hằn lên dấu tay nóng rực.
Sắc mặt Nam Cung Tẫn âm trầm, “Đối với loại nữ nhân thủy tính dương hoa như ngươi, nam sủng nhiều mới tốt, chính ngươi không phải còn dưỡng mười mấy nam sủng sau lưng ta sao?”
Một cái tát này, Nam Cung Tẫn thực dùng sức, Ngự Thiên Dung nghe được mùi máu tươi, đưa tay lau khóe miệng, trên ống tay áo vương lại vết máu.
Hôm nay, hắn hẳn là không định buông tha nàng đây! Nam Cung Tẫn, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi chết rất khó xem, ngươi thật quá ngoan độc và tàn nhẫn! Chỉ cần nàng không chết, tương lai nhất định sẽ báo thù!
“Thế nào, không tránh sao, xem ra có cốt khí hơn so với trước kia!” Nam Cung Tẫn lạnh lùng nhìn hai má sưng đỏ của nàng, trước đây, mỗi lần hắn tra tấn nàng, nàng đều liều mạng muốn trốn tránh.
Ngự Thiên Dung nhìn khuôn mặt tà ác của hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, “Nam Cung Tẫn, ngươi cho là vũ lực có thể làm cho ta sợ hãi sao? Chết thì sao, cùng lắm chỉ là lại chết thêm một lần thôi! Bất quá, ngươi lần này phải cẩn thận, nếu hôm nay không có tra tấn chết ta, sau này, ngươi nhất định sẽ thu về gấp bội thống khổ!”
Nụ cười kia mang theo kiên quyết, chỉ là Nam Cung Tẫn căn bản không để ở trong lòng, ngược lại bởi vì ngạo khí của nàng mà càng thêm lãnh khốc.
Hắn đè nàng xuống, bàn tay to không chút lưu tình xé rách xiêm y của nàng, sờ soạng khắp người nàng.
Nàng càng giãy dụa, hắn càng là tra tấn hưng phấn.
Ở dưới một nam nhân có võ công, một nữ tử yếu ớt như Ngự Thiên Dung sao có thể giãy dụa thoát khỏi Nam Cung Tẫn?
Chưa lúc nào Ngự Thiên Dung oán giận mình không có năng lực phản kháng như lúc này.
Cho dù lúc Tịch Băng Toàn chữa tay cho nàng, cái loại thống khổ đó cũng không đau bằng sự nhục nhã hiện tại.
Nàng thề, sau này nhất định phải tập võ, còn phải trở thành đệ nhất cao thủ, không để mình trở thành cá trên thớt mặc cho kẻ khác hành hạ!
Nhưng mà, hiện tại ai có thể tới cứu nàng?
Đáy lòng oán giận kêu than vô số lần, lại không thể mở miệng.
Ngay tại giờ khắc khuất nhục này, trong đầu nàng trừ bỏ Tịch Băng Toàn, cư nhiên không còn ai để cầu xin giúp đỡ.
Bởi vì, trong thế giới này, nàng vẫn rất bé nhỏ không đáng kể, không có người thân cận, cũng không có một người bạn tốt, càng không có anh chị em gì có thể thay nàng đỡ đao.
Cô độc, vì vậy mà nhập thẳng vào tim nàng.
Lòng chua xót khiến nước mắt chảy ra.
Ai sẽ tới cứu nàng?
“Tướng quân —— “
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng hộ vệ, làm Nam Cung Tẫn ngừng lại động tác trên tai.
Hắn nhìn xuống bờ vai trần của người nằm dưới, trong mắt hiện lên một chút dục hỏa.
Chết tiệt, ai ở ngay lúc khẩn yếu đến quấy rầy hắn?
“Tướng quân, có thích khách xông vào thư phòng của ngươi ——” Tiếng hộ vệ thập phần lo lắng, Nam Cung Tẫn vừa nghe hai chữ thư phòng liền cố nhịn dục vọng muốn đi vào thân thể Ngự Thiên Dung, hung hăng trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, vung tay điểm huyệt đạo của nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích, tà mị cười: “Chờ ta xử lý chính sự lại đến trừng phạt ngươi!”
Ngự Thiên Dung cảm thấy tên hộ vệ kia thật sự là tới đúng lúc, nhưng hiện tại làm sao bây giờ, mình không thể động đây, biết trốn làm sao? Đáng chết, bốn tên hộ vệ kia làm ăn thế nào vậy?
Ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo kịch liệt, Ngự Thiên Dung hy vọng tên thích khách huyên càng lớn càng lâu càng tốt!
Đáng tiếc, ông trời không thích thỏa mãn ước nguyện của con người.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến giọng nói buồn bực của Nam Cung Tẫn “Tìm ra cho ta!”
Lát sau, trong phòng Ngự Thiên Dung phát ra một tiếng vang, hai bóng người từ cửa sổ nhảy vào, đều mặc quần áo đen, xem dáng người có thể phân rõ là một nam một nữ.
Ngự Thiên Dung chuyển động hai mắt nhìn bọn họ, hy vọng bọn họ có thể giúp mình giải huyệt.
Hắc y nam tử nọ nhìn đến nàng trên giường hơi hơi chấn động.
Ngự Thiên Dung chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra chủ nhân của cặp mắt kia.
Là Tịch Băng Toàn! Nàng kích động nhìn hắn, hy vọng hắn tới cứu mình.
Nhưng ngay lúc hắn tiến lên trước một bước, hắc y nhân còn lại kéo tay hắn, “Sư huynh, chúng ta mau trốn đi! Hừ, nữ nhân của Nam Cung Tẫn thật đúng là dâm đãng, ban ngày ban mặt liền trưng ra bộ dáng này ở trên giường chờ tên kia…”