Tịch Băng Toàn bị hắc y nữ tử giữ chặt, trốn lên xà nhà.
Lòng Ngự Thiên Dung chợt lạnh, hắn lại như vậy không nhìn mình…
Mình mới rồi còn muốn hắn tới cứu mình sao? Buồn cười! Mình có là cái gì đâu, cùng lắm chỉ là một trong những nữ nhân từng có giao dịch với hắn thôi!
Uổng cho nàng là xuyên không đến, cư nhiên còn trông mong chân tình ở một mối tình sương sớm này.
Cửa bị đá văng ra, Nam Cung Tẫn buồn bực bước vào, ngồi vào bên giường, giải huyệt cho Ngự Thiên Dung, đánh giá nàng: “Thế nào, ngươi không sợ?”
“Sợ? Nếu ta sợ, ngươi sẽ thả ta sao?”
Nam Cung Tẫn cười rộ lên, “Ngươi đã trở nên thông minh rồi.
Ở trong tay ta ngươi chỉ có thể chịu tra tấn và hành hạ! Có trách cũng chỉ trách ngươi trước nay rất dâm đãng!”
“Đúng vậy, vậy không biết Hộ Quốc tướng quân đi cường bạo một nữ nhân dâm đãng thì tính cái gì? Có thật là ngươi muốn tra tấn ta, hay là chính ngươi cũng trầm mê mị lực của khối thân thể này a?”
Rẹt rẹt…
Những mảnh vụn quần áo bay giữa không trung, nằm tán loạn trên sàn.
Nam Cung Tẫn hung hăng bóp cổ nàng, “Ngươi quả nhiên càng ngày càng phóng đãng, trách không được sau khi rời đi tướng quân phủ liền thông đồng với hộ vệ của mình.
Bất quá, hình như tên kia đã bỏ ngươi đi? Nữ nhân như ngươi, ta nghĩ bất cứ một nam nhân nào sau khi chơi chán cũng đều chán ghét!”
“Vậy, đại tướng quân đã chơi được mấy lần? Còn chưa chán ghét sao?”
“Câm miệng!” Nam Cung Tẫn tát mạnh một cái.
Hai gò má của Ngự Thiên Dung đều sưng đỏ, nàng cắn răng không chịu kêu đau, Nam Cung Tẫn, ngươi chờ!
Nam Cung Tẫn cởi phăng xiêm y trên người, thô lỗ định hung hăng tiến vào thân thể Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung nghiêng mặt đi, tên nam nhân kia, giờ phút này còn ở ngay trên xà nhà, vậy mà cũng không chịu đi xuống cứu nàng! Được lắm, được lắm…
Hoàn toàn hết hy vọng! Nguyên lai đây chính là cảm giác đau lòng sao? Hóa ra cũng không chỉ đến thế này thôi! Ngự Thiên Dung cười lạnh, nước mắt lạnh lẽo chảy xuống.
“Tướng quân, tướng quân —— “
Ngoài cửa lại truyền đến giọng lo lắng của hộ vệ, Nam Cung Tẫn trợn mắt nhìn ra ngoài cửa, tựa hồ muốn dùng ánh mắt xuyên qua cửa sổ giết chết tên hộ vệ đứng bên ngoài, cả giận nói: “Lại có chuyện gì?”
“Tướng quân, Bạch tri phủ mang người đến…”
Hộ vệ vừa mới dứt lời, trước sân liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là giọng Bạch tri phủ: “Hạ quan Bạch Tĩnh, xin thỉnh an Hộ Quốc tướng quân.”
Bạch tri phủ? Sắc mặt Nam Cung Tẫn tối sầm lại, sao hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, ánh mắt mọi người rực sáng, ồ lên… Hộ Quốc tướng quân đang muốn…
Tư thế kia, nhìn thế nào cũng là dùng sức mạnh a, nữ tử bị đè kia còn chảy nước mắt —— tướng quân khi nào thích dùng sức mạnh nha?
“Phu nhân ——” Hai hộ vệ Phong, Lôi vọt vào, một người đứng chắn Nam Cung Tẫn, một người cầm chăn che cảnh xuân.
Lôi hộ vệ rút kiếm, không chút lưu tình giơ lên, Nam Cung Tẫn quả thực là một tên khốn kiếp, cư nhiên bắt phu nhân đi làm chuyện này, may mà bọn họ tới kịp.
Phong hộ vệ nâng Ngự Thiên Dung dậy, “Phu nhân, thực xin lỗi, chúng ta đến chậm!”
Ngự Thiên Dung tái nhợt nghiêm mặt, đạm mạc cười: “Không chậm, đến vừa kịp, tên tướng quân súc sinh kia còn chưa ăn được ta, chỉ là dùng bàn tay dơ bẩn phá quần áo của ta mà thôi.”
Sắc mặt Bạch tri phủ phải nói là rất phấn khích.
Lúc Phong hộ vệ tìm đến, hắn rất khó xử, nay nhìn đến bộ dạng lúc này của Ngự Thiên Dung, hắn lại khó chịu.
Chuyện này không quản không được, nhưng chuyện này nhúng tay vào được sao? Hắn chỉ là một tri phủ, có thể đối phó với Hộ Quốc tướng quân Nam Cung Tẫn không?
“Phong hộ vệ, cởi ngoại sam của ngươi cho ta mặc!”
Phong hộ vệ sửng sốt, lập tức nói: “Ta đi tìm một bộ quần áo…”
“Thôi khỏi, áo của ngươi là được, quần áo nơi này, không, tất cả những thứ ở đây đều bẩn như nhau, ta khinh thường dùng.”
Phong hộ vệ nghe vậy không nhắc lại nữa, liền cởi áo mình xuống đưa cho Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung đứng ở sau hắn, cũng không kiêng kỵ, mặc vào áo hắn, tuy thực rộng thùng thình, nhưng lại có chút an tâm.
“Phu nhân —— “
“Trong nhà thế nào?”
“Thủy, Hỏa đang bảo hộ thiếu gia.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Ngự Thiên Dung thoải mái đi đến trước mặt Bạch tri phủ, quỳ xuống.
Bạch tri phủ cả kinh, vội vàng nói: “Ngự phu nhân, ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên, chuyện gì cũng từ từ.”
Ngự Thiên Dung vẫn quỳ, không chịu đứng dậy, “Bạch đại nhân, tình hình mới rồi ngươi cũng thấy đấy.
Nếu hộ vệ của ta và đại nhân không đúng lúc tới, thảo dân đã bị một vị đại tướng quân xâm phạm thân mình.
Không biết, ở Ly Quốc, nam tử có ý đồ cưỡng hiếp nữ tử phải bị định tội như thế nào? Dân nữ muốn kiện hắn có ý đồ cưỡng hiếp.”
Bạch Tĩnh xấu hổ đứng yên, trong lòng lại không chút do dự, “Luật pháp Ly Quốc có quy định, nếu nam tử cưỡng hiếp nữ tử, phạt tù năm năm, trước khi vào tù bị đánh ba mươi trượng.
Có ý đồ cưỡng hiếp, bị người khác đúng lúc ngăn cản, tội sẽ giảm một nửa.”
“Tốt, vậy xin đại nhân thay dân nữ làm chủ, ta muốn kiện Hộ Quốc tướng quân Nam Cung Tẫn có ý đồ cưỡng hiếp dân nữ.”