Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Ngự Thiên Dung không để ý đến vẻ mặt của nha hoàn, thản nhiên nói: “Mời đến phòng khách đi!” Tên Bùi Nhược Thần kia không biết làm thế nào được mọi người yêu thích đến vậy, kể từ khi hắn và Duệ Nhi thân cận một chút, hạ nhân trong Hội Họa Viên đều đối hắn vô cùng cung kính, cứ hời hợt như ngày thường là được rồi!
Lại nhìn thoáng qua Tịch Băng Toàn, “Ngươi còn có việc sao?”
Tịch Băng Toàn nhìn nàng, mặt không chút thay đổi, “Phu nhân có khách quý, cứ tự nhiên là được.


“Tốt, vậy ngươi tự tiện đi!” Ngự Thiên Dung mới mặc kệ hắn nói là thật tâm hay trái lương tâm, dù sao nàng sẽ không vì hắn mà đi khó xử chính mình, dứt lời liền bướ chân rời đi phòng vẽ tranh, hướng về phòng khách.

Sau khi nàng rời khỏi, trên mặt Tịch Băng Toàn lộ ra một chút hàn ý, nàng thật đúng là không để chính mình ở trong lòng a! A…
Bùi Nhược Thần vì sao lại tới đây? Nghe bọn nha hoàn nói, gần đây mọi người trong Bùi gia thực chịu khó đến thăm, đặc biệt là Bùi phu nhân và Bùi thiếu phu nhân, thường xuyên tới nơi này, rất sủng ái Duệ Nhi —— phu nhân lại cũng không ngăn trở, chẳng lẽ nàng đã ngầm ưng thuận cha Duệ Nhi chính là Bùi Nhược Thần?
Hay là nàng đang tính cho Duệ Nhi nhận thức tổ tông?
Không đúng, lúc trước bọn Triển Cảnh còn không cho Bùi gia cướp đi Duệ Nhi… Vậy phu nhân có ý gì?

Ngự Thiên Dung ở trong phòng khách chiêu đãi Bùi Nhược Thần, thấy vẻ mặt lạnh băng của hắn, thần thái thản nhiên không khác bản thân là mấy, giống như không có gì phiền lòng, lại có chút mê hoặc.

“Ngươi đã đến rồi.

” Trong ánh mắt thản nhiên của Bùi Nhược Thần mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Ân, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“Vì sao nhất định có việc ta mới đến?”
“Ha ha, đó là bởi vì… Ta đoán a!”
Bản thân Bùi Nhược Thần cũng thấy buồn cười, đúng vậy, vô sự không đăng tam bảo điện, nếu hắn không có việc gì, đương nhiên sẽ không tới nơi này, bởi vì không quen đối mặt nàng, dù nàng đã muốn mất đi đoạn trí nhớ trước kia, nhưng hắn không mất trí nhớ.

“Vậy ngươi đoán đúng rồi, ta xác thực có chút việc cần tìm ngươi.


“Nói đi.


“Tháng sau là sinh nhật của Thái Hậu, ta muốn tặng lễ.

Cả đời Thái Hậu rất thích sưu tập tranh sơn thủy, ta muốn mời ngươi giúp.


Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi không phải cũng biết vẽ đó thôi! Việc gì phải tìm ta a!”
“Gần đây không biết vì cái gì, không có tâm tình ngâm thơ vẽ tranh, cho nên muốn nhờ ngươi…”
“Tốt, định giá bao nhiêu?”
Bùi Nhược Thần nghe vậy sửng sốt, liền cười khẽ, “Ngươi ra giá là được.


Ra tay lớn thật a, Ngự Thiên Dung âm thầm cong cong miệng, lập tức ôn nhu cười nói, “Ta đây cho ngươi một cái giá ưu đãi, một ngàn lượng, không nhiều không ít.


Ưu đãi?!!!
Bùi Nhược Thần có bình tĩnh đi nữa cũng nhịn không được giật giật khóe miệng, giật tiền không nháy mắt, chắc là giống nàng bây giờ! “Ngươi có phải nghĩ đây giống như hội đấu giá lần đó a?”
“Ôi chao, ngươi có biết a?”
Bùi Nhược Thần thở dài, “Đương nhiên biết, nổi danh như vậy mà, ngay cả Hộ Quốc tướng quân cũng góp mặt, rốt cuộc còn ra giá từ trước đến nay chưa từng có, người trong thành này chẳng biết a!”
Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Chuyện này đâu thể đánh đồng.

Đây là quà sinh nhật ngươi tặng cho Thái Hậu, thân phận Thái Hậu sao có thể so với thường nhân? Lần trước, quà chúc thọ Vương thiếu gia tặng cho tổ mẫu, ta còn thu năm trăm lượng, còn người ngươi muốn tặng lại quý giá hơn nhiều a, cái giá này của ta đã là thập phần ưu đãi!”
“Quên đi, cứ theo ý của ngươi đi! Bất quá, ngươi phải cho ta một bức vừa lòng mới được.


“Yên tâm! Ta Ngự Thiên Dung làm chuyện buôn bán là tuyệt đối mua bán công bình!” Ngự Thiên Dung vỗ ngực cam đoan nói.

Bùi Nhược Thần âm thầm lắc đầu, mất trí nhớ, tính tình cũng thay đổi không ít đâu, thiếu vài phần nữ nhi tư thái, thêm vài phần hào khí, như vậy cũng tốt!
“Đúng rồi, tên hộ vệ của ngươi, là người trước đây, tên là Tịch Băng Toàn, ngươi có biết chi tiết gì về hắn không?” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên nói sang chuyện khác.

Ngự Thiên Dung khẽ sửng sốt, “Chi tiết? Ta không hiểu ý của ngươi lắm, hắn là hạ nhân ta mua về ở pháp trường, năm trăm lượng bạc, y thuật cùng võ công cũng không sai, có chuyện gì vậy?”
Bùi Nhược Thần mày kiếm khẽ ninh lên, căn cứ vào tin tức gần nhất hắn thu được, Tịch Băng Toàn không phải là người đơn giản, nên mới dày công tìm cách điều tra thân phận thực của hắn.

“Hay là hắn lại trêu chọc vị quan to nào?”
“Không có, chỉ là có chút tò mò mà thôi.

Vì sao hắn ly khai ngươi?”
“Ân, lúc ta cứu hắn đả ước định thờ hạn bảo hộ, nay đã hết, hắn tự nhiên có thể đi.

Bùi Nhược Thần như có chút suy nghĩ liếc Ngự Thiên Dung, thì thào nói: “Một phạm nhân gặp phải án tử hình, đến lúc có người cứu cư nhiên còn có tâm tư cò kè mặc cả, ước định kỳ hạn, xem ra gan to của hắn không lớn bình thường đâu!”
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Chuyện này đốu với ta mà nói không sao cả, đổi lại là ta, nếu trước khi chết có người chịu cứu ta, ta đương nhiên cũng muốn hỏi rõ ràng mới quyết định, nếu bị sau khi cứu về phải chịu được một cuộc sống không có tôn nghiêm, ta chắc chắn sẽ không đồng ý.


“Thật không? Xem ra ngươi thực thưởng thức hắn a!”
Ngự Thiên Dung cười cười, “Về một phương diện nào đó, hắn xác thực đáng giá thưởng thức.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui