Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Ban đêm, trên nóc phủ tướng quân xuất hiện vài thân ảnh, đang tiến đến gần hậu viện của Nam Cung Tẫn.

Ngự Thiên Dung nhớ nữ nhân kia tên là Tuyết nhi, là do Nam Cung Tẫn tự mình nói!
Một hộ vệ tuần tra ban đêm bị chế trụ, kiếm kề sát cổ hắn, sau lưng truyền đến thanh âm trầm thấp, “Nói, Nam Cung Tẫn có một nữ nhân tên là Tuyết nhi nghỉ ngơi ở đâu?”
Hộ vệ liếc nhiền thanh trường kiếm đặt tại trên cổ mình, tâm gần như thắt lại, đương nhiên không dám phản kháng, thanh kiếm lạnh như băng kia tùy thời có thể cắt đứa hắn cổ, bên tai lại truyền đến một giọng nữ lạnh lùng, “Chúng ta không muốn thương tổn người vô tội, nếu ngươi ngoan ngoãn dẫn đường, ta đương nhiên sẽ không giết ngươi, nếu dám…”
“Tuyết phu nhân ở trong Ngữ Hoa Viện, là ở ngay phía trước.” Hộ vệ vội vàng thấp giọng hồi báo.
“Dẫn đường!”
Ba người ảnh một trước một sau đi tới, đi vào kia Hoa Ngữ Viện nọ, hộ vệ dừng bước, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, không biết vì sao, thủ vệ nha hoàn đều đã đi mất.

Ba người lặng lẽ đi vào đến bên cạnh cửa.
Triển Cảnh điểm á huyện của hộ vệ kia, đặt hắn như một pho tượng tượng đá đứng yên một chỗ.
“Phu nhân, ngươi thật sự là lo xa, hiện tại, trong phủ Hộ Quốc tướng quân, ngươi là được sủng ái nhất.

Nói không chừng a, tướng quân còn có thể cho ngươi làm chính thê a!”
“Hừ, nhưng ta nghe nói nữ nhân kia còn chưa chết, còn sống không tệ đâu, không ngờ Nam Cung cư nhiên buông tha nàng!”
“Phu nhân, nhưng tướng quân đã hưu nàng, nàng đã không còn sức uy hiếp với ngươi a!”
“Ai biết, Nam Cung tâm tư khó có thể cân nhắc, lần trước hắn còn bắt tiện nữ nhân kia trở lại, còn không cho ta biết, hừ, thiên hạ nào có bức tường nào chắn được gió, trước khi xác định rõ tâm tư của hắn, ta nhất định phải trừ bỏ tiện nữ nhân kia!”
“Phu nhân —— “
“Lúc trước thiết kế hại nàng, cư nhiên còn không thể chỉnh tử nàng, thật sự là tức chết ta!”
“Phu nhân, cẩn thận tai vách mạch rừng!”

Gã hộ vệ bị điểm huyệt đã sớm trắng mặt, nghe được bí mật như vậy, hắn không biết sau khi được hắc y kia thả người sẽ nên làm như thế nào.

Phu nhân là bị Tuyết phu nhân hãm hại? Làm sao bây giờ? Có nên cho tướng quân không?
Nhưng, không có bằng chứng, chính tai hắn nghe được cũng không thể làm chứng a!
Rầm ——
Cửa bị người đá văng ra, nữ nhân bên trong bị dọa đến hét rầm lên, bất quá chỉ kêu được một tiếng liền im bặt, Ngự Thiên Dung mang theo khăn che mặt đi vào, thấy ngồi sụp suống sàn là một mỹ nữ, còn có hai nha hoàn, sắc mặt trắng bệch.
“Là Tuyết nhi phu nhân đúng không?”
Kiếm của Triển Cảnh kề sát cổ nàng, Tuyết phu nhân hoàng hốt không cách nào hình dung, “Ngươi, các ngươi —— “
“Tuyết phu nhân tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút thì hơn, coi chừng làm bị thương khuôn mặt xinh đẹp của ngươi.”
“Ngươi, các ngươi là loại người nào, muốn làm cái gì? Nơi này là Hộ Quốc tướng quân phủ…”
Phía sau lớp khăn che mặt, Ngự Thiên Dung cười to, “Không cần ngươi nhắc nhở chúng ta, ta biết đây là nơi nào, ta chính là tới tìm ngươi.”
“Ngươi muốn cái gì, tiền… Ta cho ngươi!”
Ngự Thiên Dung cười lạnh một tiếng, “Ta cũng không thiếu tiền, chính là muốn hỏi ngươi một chút, vì cái gì muốn hãm hại Ngự Thiên Dung?”
“Ngươi là người tiện nhân kia phái ——” trên cổ đột nhiên truyền đến đau đớn, Tuyết phu nhân kinh hãi, vội vàng câm mồm, dòng máu đỏ sẫm chậm rãi chảy xuống, nhiễm đỏ vạt áo của nàng.
“Tuyết phu nhân, nói chuyện phải chú ý lễ phép, biết không? Lễ phép nga!”
“Nàng phái các ngươi đến?” Tuyết phu nhân chịu đựng đau đớn nhìn bọn họ.
Ngự Thiên Dung một thân màu đen váy y, mặt che khăn lụa trắng, lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề là tốt rồi!”
“Ta không có —— “
Đau đớn lại sâu sắc thêm vài phần, Tuyết phu nhân vội vàng sửa miệng, “Ta không cố ý hại người nhân, là người khác muốn hại nàng, bởi vì nàng chiếm lấy vị trí chính thất.”
“Nga, phải không? Vậy đứa nhỏ trong bụng của ngươi là do ai làm hại?”
“Ta, có người muốn hại phu nhân, muốn nhất tiễn song điêu, làm cho ta mất đi đứa nhỏ, phu nhân lại bị tướng quân đuổi đi, như vậy rất tốt…”
“Lời lúc nãy ta nghe ngoài cửa, không khới với lời lúc này của ngươi lắm…”
“Đó là nha hoàn nói bậy, không phải ta!” Tuyết phu nhân trực giác nghĩ rằng nếu mình thừa nhận chắc chắn phải chết không nghi ngờ, nàng không muốn chết, nàng phải kéo dài đợi Nam Cung Tẫn vào cứu nàng.

Tướng quân phủ thủ vệ rất nghiêm, hẳn là rất nhanh có người phát hiện không thích hợp!
Ngự Thiên Dung lắc đầu, nữ nhân này thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ a! Liếc mắt ra dấu với Triển Cảnh một cái, Triển Cảnh trong tay lập tức hơn một viên viên thuốc, lạnh lùng liếc Tuyết phu nhân, lập tức nhét vào miệng nàng, sau đó chụp một chưởng chụp xuống, ép nàng nuốt vào trong bụng.
Tuyết phu nhân kinh hãi, “Các ngươi cho ta ăn cái gì?”
Ngự Thiên Dung khẽ cười nói, “Đừng lo, sẽ không chết, chính là có thể khiến người ta thành thật một chút mà thôi.”
“Có thích khách a!”
Thiếp thân nha hoàn của Tuyết phu nhân thừa dịp Triển Cảnh uy dược hét lên một tiếng, nàng không thể ngồi chờ chết, chỉ có thể cầu nguyện thủ vệ mau chóng tới.
Tiếng thét chói tai này lập tức khiến các hộ vệ nhóm nghe thấy, Triển Cảnh phát hiện ngoại viện có thanh âm, nhẹ giọng nói với Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, bọn họ đến.”
“Ân, chúng ta đây liền xem diễn đi!”
Triển Cảnh gật gật đầu, mau chóng điểm huyệt vị hai nha hoàn, đem Tuyết phu nhân tha đi ra ngoài viện, sau đó nắm tay Ngự Thiên Dung bay nóc nhà.
Các Hộ vệ vừa vào viện liền thấy Tuyết phu nhân đang ngồi dưới đất, lớn tiếng nói, “Là ta hại phu nhân, ha ha, ta muốn nàng chết, nàng sao có thể xứng với đôi tướng quân a, ta mới là chính phu nhân, ta lợi dụng đứa nhỏ trong bụng hãm hại nàng, rốt cục khiến tướng quân đuổi nàng đi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui