Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Móng tay Nam Cung Tẫn đâm vào lòng bàn tay, nàng là người bị hại, nàng mới người bị hại? Vì sao lại như vậy?
“Còn có, tướng quân, phu nhân cho tới bây giờ vốn không có phát sinh quan hệ gì với những nam sủng, tất cả đều là do Tuyết phu nhân an bài, nữ nhân cùng bọn nam sủng đó giao hoan là một người khác, Tuyết phu nhân đã cho nàng ta dịch dung, sau đó lại thách phu nhân đáp ứng đánh đố với nàng, nói nếu tướng quân thực lòng thích phu nhân, sẽ tin lời phu nhân nói, còn nếu trong lòng tướng quân không có nàng, thì sẽ chỉ tin lời Tuyết phu nhân nói…”
Nam Cung Tẫn cảm thấy thân mình đang run nhè nhẹ.

Lúc trước, khi hắn nghe Tuyết Nhi nói Ngự Thiên Dung lén sau lưng hắn cấu kết với nam nhân, phản ứng đầu tiên là tức giận, sau đó đi chất vấn nàng, nàng hỏi hắn một câu, chẳng lẽ nàng không đáng tín nhiệm như vậy sao?
Hắn lúc ấy lửa giận tận trời, hơn nữa vẫn còn thành kiến đối với nàng, nên mắng to nàng là tiện nhân…
Liền bởi vì một tiếng tiện nhân kia, nàng liền thừa nhận chuyện mà chính mình không có làm sao?
Nguyên lai hết thảy đều là lỗi của hắn sao?
“Tướng quân, kỳ thật phu nhân vốn không nghĩ đáp ứng đánh đố, nhưng Tuyết phu nhân lấy Bùi công tử ra uy hiếp phu nhân, nói nếu phu nhân không đáp ứng, sẽ đem chuyện đêm hôm đó Bùi công tử vào phòng của nàng nói cho ngươi.

Cho nên…”
Ha ha, ảo não trong lòng Nam Cung Tẫn nháy mắt như bị sóng biển thổi quét, ngẫm lại, hắn đã làm gì chứ, hắn đã làm gì với vợ của mình? Hắn đã sủng thiếp diệt thê! Ha ha…
Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ Nam Cung Tẫn, nha hoàn kia rốt cục cảm giác được tảng đá lớn trong lòng được buông xuống, hơn nửa năm, bí mật này trong lòng đã sớm ép tới mức nàng không thở nổi, thậm chí thường bị ác mộng làm bừng tỉnh, mơ thấy nha hoàn bên cạnh phu nhân chỉ vào mình ai oán nói một ngày nào đó nàng phải nhận báo ứng, chuyện các nàng mưu hại phu nhân một ngày nào đó sẽ bị vạch trần.
Đúng vậy, còn không phải báo ứng đã đến đây rồi sao, a, nàng nhìn Nam Cung Tẫn, quyết định tự mình đem chân tướng toàn bộ nói ra, “Tướng quân, kỳ thật, phu nhân không chịu nói ra sự thật đêm hôm đó, là vì nàng không muốn phá hư tình cảm huynh đệ giữa ngài và Bùi công tử.

Nô tỳ ngẫu nhiên nghe được phu nhân nói với nha hoàn của mình, tướng quân từ nhỏ cùng Bùi công tử chí thú hợp nhau, tuy không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng lại còn hơn hẳn huynh đệ ruột thịt, nàng không hy vọng bản thân sẽ là một cái hồng nhan họa thủy.

Cho nên, cho dù bị Tuyết phu nhân oan uổng nói nàng kê đơn câu dẫn Bùi công tử, nàng cũng đành yên lặng thừa nhận.”
Nha hoàn nói xong, cảm thấy toàn bộ nặng nề trong lòng toàn bộ cởi xuống, thần sắc cũng nhẹ nhàng rất nhiều, lại nhìn lên vẻ mặt càng ngày càng thống khổ của Nam Cung Tẫn, nàng thậm chí còn có chút thoải mái.

Tướng quân vẫn luôn che chở Tuyết phu nhân, nàng tuy rằng chỉ là một nô tỳ, nhưng cũng muốn làm một nô tỳ có tâm địa tốt, nên khi lần đầu tiên hãm hại người khác, nàng đã thành thực nói cho Nam Cung Tẫn, phu nhân không có sai, đáng tiếc, đổi lấy là Nam Cung Tẫn lãnh khốc và Tuyết phu nhân trả thù, tướng quân căn bản không cần tra hỏi liền tin tưởng Tuyết phu nhân, nàng vì cuộc sống bản thân nên đành lựa chọn gần mực thì đen… Trở thành tâm phúc, đồng lõa của Tuyết phu nhân.
Nàng chán ghét Hộ Quốc tướng quân, chán ghét hắn có mắt như mù, nhìn không ra chân tướng, hắn nhìn nữ nhân chỉ dùng mắt, chứ không biết dùng tâm!
Thế nên, hôm nay, có thể nhìn đến hắn ảo não như thế, nàng thư thái!
“Tướng quân, nô tỳ nói đã nói xong, không cầu ngươi tha ta, chỉ cầu ngươi tha người nhà của nô tỳ, bọn họ cái gì cũng không biết.”
Nam Cung Tẫn ảm đạm đứng yên một chỗ, không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sau, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tên của ngươi có phải là Đào Nhi?”
“Tướng quân nguyên lai còn nhận ra nô tỳ sao?”
“Ngươi là ngươi đầu tiên đứng ra nói giúp cho Ngự Thiên Dung, chính là ta…”
Lần đó, hắn nhớ rõ, tất cả mọi người không ai biện hộ cho Ngự Thiên Dung, chỉ có một nha hoàn, lại là nha hoàn của Tuyết Nhi, đứng ra nói phu nhân là vô tội, không phải phu nhân làm.

Nhưng hắn lại nghĩ Ngự Thiên Dung thu mua nha hoàn này, cho nên trừng phạt nàng, cũng trừng phạt Ngự Thiên Dung.

Hắn còn nhớ, nha hoàn này nói, Đào Nhi tuy rằng là nô tỳ, nhưng không nói dối người!
Đào Nhi cười khổ, “Nguyên lai tướng quân vẫn còn nhớ chuyện lúc trước..”
“Vậy sau ngươi lại…”
Đào Nhi châm chọc cười nói: “Vì sao lại biến thành xấu? Giúp Tuyết phu nhân hại phu nhân? Tướng quân, dù sao Đào Nhi cũng là người sắp chết, nên xin ăn ngay nói thật.

Nô tì hận ngài, tướng quân, ngài là Hộ Quốc tướng quân, mọi người đều kính ngưỡng ngài vì nước vì dân xuất sinh nhập tử.

Nô tì cũng từng thực kính ngưỡng ngài, nhưng là, sau khi nhập phủ, ta mới phát hiện, ngài đối quốc sự dụng tâm, đối gia sự lại chỉ biết dùng mắt, phu nhân rõ ràng tốt như vậy, ngài lại không biết, chẳng khác nào người mù, ngài chỉ thấy Tuyết phu nhân bên cạnh ngài, chỉ nghe lọt lời ngon tiếng ngọt Tuyết Nhi nhà ngài… Kỳ thật, nô tì cũng là bị ép buộc, sau đó vì sinh tồn, trở thành đồng lõa, một nô tì tâm địa ác độc!”
Nam Cung Tẫn thân thể chấn động, là hắn ép?
Đào Nhi nhìn bộ dáng của Nam Cung Tẫn, cười cười, “Tướng quân, nô tì rốt cục đã nhìn thấy, thấy được ngày ngài hối hận, thấy được ngày ngài nhận rõ bộ mặt thật của Tuyết phu nhân, thật tốt! Mọi người đều nói phu nhân không xứng với ngài, kỳ thật, người không xứng mới là tướng quân, nam nhân như ngài sao có thể xứng đôi với nữ tử tốt như phu nhân!”
“Ngươi —— “
“Nô tỳ mạo phạm, nói cũng đã nói xong, thỉnh tướng quân trách phạt!”
Nam Cung Tẫn cố kiềm nén tức giận trong lòng, lạnh lùng âm hiểm nhìn nha hoàn trước mắt, nàng đã không còn vẻ hèn mọn lúc đầu, giờ phút đang dùng khinh thị ánh mắt nhìn hắn, hắn sao có thể chịu đựng một nha hoàn khinh thường, nhưng là, khi hắn vung tay muốn giết nàng lại hiện lên nụ cười sầu não của Ngự Thiên Dung, chẳng lẽ hắn còn muốn tiếp tục làm một kẻ có mắt như mù sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui