Tam Phu Ký

Nhìn nhìn xung quanh, lại nhìn y phục bản thân đang mặc. Nàng cảm thán, hở trước hở sau, hở trên lại hở dưới, chất vải cũng mỏng tang dường như muốn xuyên thấu, bày trí trong phòng lại kiều mị sặc sỡ. Nếu nàng đoán không lầm thì nàng ta đã ném nàng vào thanh lâu.

Bỗng một tiếng mở cửa làm nàng chú ý, “ngươi tỉnh rồi, vậy thì chuẩn bị đi”.

Lôi Lôi trợn tròn mắt nhìn nàng ta, vết thương trên người còn đó mà cái cô công chúa đó còn muốn chơi cái trò cũ rích ấy. Còn mấy tên nam nhân đó giờ này đang làm gì sao còn chưa tới cứu nàng nữa?

Lôi Lôi bị đầy vào một căn phòng khác, hai phía được ngắn cách bởi 2 tấm bình phông lớn. Nàng hết chịu đựng nổi, quát lớn, “cuối cùng ngươi muốn làm cái gì? Ta không rãnh rỗi bồi ngươi nữa đâu”.

Hai tên thị vệ kéo tấm bình phông sang một bên.

“Ngươi dám xưng ta với công chúa?”, nô tỳ cận thân vừa định xông ra giơ tay lên tát vào miệng Lôi Lôi thì Nàng ta nhẹ giọng nói, “bổn công chúa không tính toán với tiện nhân như ngươi”.

Ánh mắt thâm độc nhìn nàng, “để ta thử xem xem hắn tận mắt nhìn ngươi thông đồng với nhiều tên nam nhân khác, ngươi dơ bẩn như thế … hắn còn yêu ngươi nữa hay không?”.


Hắn ở đây hiển nhiên là Tiểu Thiên rồi, nhất định khi về nàng phải tính sổ với đệ ấy mới được. Hoa đào đệ chọc, lại không giải quyết gọn gàng, nàng nói thầm tronng bụng. Lôi Lôi ngước mặt nhìn nàng ta với ánh mắt khinh thường, châm chọc nói, “ngươi ganh tỵ với ta?”.

Nàng ta tức đến đỏ mặt, “bổn công chúa không hề ganh tỵ với ả dâm tiện như ngươi”.

Lôi Lôi cười cười, tiếp tục nói, “ngươi chính là ganh tỵ với ta, thừa nhận đi”.

Nàng ta cắn cắn môi, đứng bật lên, chỉ tay vào nàng, “ta không có”.

Lôi Lôi làm bộ như nghĩ ra điều gì, lập tức nói, “ngươi là công chúa có quyền lực, muốn bao nhiêu nam nhân hầu hạ mà không được, tội tình gì phải …”.

“Công chúa, người đừng bị ả dâm tiện này lừa, ả ta chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi”, tên nô tỳ lập tức giữ Hàm Vân lại.

Lôi Lôi bĩu bĩu môi, bị nàng ta phát hiện rồi. nhưng mà nếu cô công chúa này muốn “để hắn xem” thì chắc là sẽ bắt Tiểu Thiên đến đây. Nàng ngó ngó xung quanh, đệ ấy đến chưa nhỉ?

Lát sau, vài tên nam nhân cao to bước vào, nhưng mà khuôn mặt thì không dám khen tặng. Khóe miệng co rút, Lôi Lôi nhìn chằm chằm nàng ta, “công chúa à, ta không có phúc phần đó, nhường lại cho ngươi”.

Tên nô tỳ bỗng ghé tai nói nhỏ với nàng ta, “công chúa, đã đem hắn tới rồi”.

Lôi Lôi vểnh tai nghe, hai mắt cũng sáng lên. Bỗng bị người đè lại, rót thứ gì đó vào miệng nàng, nàng vùng vẫy phản kháng, “ưm ưm”. Sao nàng nghe mùi có chút quen? Chỉ một lát sau, thân thể nóng bừng. Lôi Lôi một bộ mặt nhàm chán nhìn nàng ta, ngươi không thể sáng tạo được thứ gì mới mẻ hơn à?

Thấy được vẻ mặt châm chọc của Lôi Lôi, Hàm Vân giận dữ, quát lớn, “ném tiện nhân này lên giường … các ngươi tùy ý xử lý”, trước khi đi còn bổ sung một câu, “chơi chết ả ta cũng được”.

Nhưng mà nàng ta còn chưa kịp bước ra ngoài, đã nghe phanh một tiếng, cửa bị đá văng ra. Dẫn đầu là Giang Tuấn, theo sau là Mộc Mộc.


Lôi Lôi bĩu môi, “các chàng tới trễ nha”.

Giang Tuấn cười khẽ, “về mặc cho nàng xử lý”.

Nàng gật gật đầu, phải vậy mới được chứ.

Hàm Vân nhìn kẻ hát người hò trước mặt, cảm thấy thật chướng mắt liền nói, “các ngươi còn đứng đó làm gì, không mau bắt bọn hắn lại cho bổn công chúa”.

Chỉ một lát sau, Giang Tuấn đã dọn dẹp xong bọn hắn, tiện thể đánh ngất chủ tớ bọn họ.

Nhìn vết thương trên người nàng, hắn và Lâm Mộc có chút đỏ mắt. Trong lúc bọn hắn đánh nhau nàng bị thương thành như vậy mà còn hơi sức vỗ tay cổ vũ? Thật là, hắn khẽ lắc đầu.

Mộc Mộc nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng, còn tưởng là nàng bị sốt. Hắn liền nhanh chóng bắt mạch cho nàng, bị bỏ thuốc? Nhưng may mắn là đứa bé vẫn không bị ảnh hưởng gì. Sau đó, hắn cho nàng uống một viên dược.

Nói qua nói lại, nàng cười hì hì mà không nhớ đến một người nào đó.


Bỗng một tiếng từ sau bình phông truyền tới, giọng hắn không mặn không nhạt nói, “các ngươi cởi trói cho ta được chưa”, bọn họ cười hi hi ha ha mà quên mất hắn?

Sau khi được cởi trói, Tiểu Thiên nhanh chóng đến xem nàng. Thấy được vết tích chói mắt đó, hắn lạnh giọng nói Lâm Mộc và Giang Tuấn, “lấy đạo người trả lại cho người”.

Nàng cũng không tính xin tha cho bọn họ, nhưng trừng phạt một chút thôi cũng đủ rồi. Tuy nhiên chưa kịp nói ra ý kiến, trước mắt đã tối sầm.

3 tháng sau, Tây Dương Tử …

Lôi Lôi mặc một chiếc váy trắng, đầu cài khăn voan, tay cầm một bó hoa lớn, từ từ bước vào lễ đài. Theo sau là hai bé nhỏ nhỏ đang rãi cánh hoa.

Bọn hắn mặt lễ phục đã đứng đợi nàng ở cổng đám cưới. Hai bên là họ hàng thân thích.

Nàng vừa đi được giữa đường đã nghe thấy tiếng của Tạ miệng thối, hắn cười ha ha, “một tên mù bẩm sinh đã không nói, bây giờ còn thêm 2 tên”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận