Tam Phục FULL


Giang Khoát quả thực muốn ở  lại nhà thêm một hai hôm, mặc dù từ trước tới nay, cậu chẳng quan tâm gì đến công ty của sếp Giang với mấy chuyện làm ăn đó, và bình thường cũng chẳng thể coi là gần gũi với sếp Giang cho lắm, nhưng cậu vẫn rất quan tâm đến sếp Giang.
Nhưng sếp Giang lại không cần cậu, với lại mấy hôm nay, sếp Giang cũng không định ra ngoài tiếp nữa mà sẽ ở nhà suốt, nên cũng sẽ chẳng đụng phải chuyện gì.
Giang Khoát cảm thấy sếp Giang không đi nữa, một phần là vì phải “yên lặng quan sát tình hình”, một phần nữa là do không yên tâm Giang Liễu Liễu.

Nói thẳng ra là ông ấy muốn ở nhà với Giang Liễu Liễu nhưng lại sợ con bé thêm áp lực, cảm thấy bệnh tình của mình làm khổ gia đình, vậy nên vừa khéo ông lấy chuyện này làm cái cớ ở nhà luôn.
Nếu như lúc này, Giang Khoát cũng thay đổi kế hoạch ban đầu, lùi ngày quay lại trường thì lộ liễu quá.

Vậy nên Giang Khoát chỉ còn cách chốt lại với Giang Liễu Liễu một số đầu việc cụ thể về vụ quảng cáo rồi ngày mai sẽ đi.

Cậu đã hẹn với Giang Liễu Liễu hai hôm nữa là dẫn người tới quay phim.
Buổi tối thu dọn hành lý xong, Giang Khoát lại bị Đại Pháo lôi đi một bữa tiệc nhỏ, lần này coi như toàn là mấy người mà cậu biết.

Trong tình huống quen biết nhau hết thế này, Giang Khoát sẽ khá là thoải mái.

Dù sao thì mọi người cũng đều đã biết lúc cậu tham gia tụ tập, nếu không phải là nghiêm túc chơi mấy trò gì đó, chỉ uống thôi thì cậu cũng chỉ ngồi im một chỗ, coi như là linh vật của bữa tiệc.

Nếu như có người nào không quen thì không tránh khỏi việc sẽ có người đột nhiên đi tới bắt chuyện.
Tuy vậy, lựa chọn đi vào ngày mai là chính xác, ngày mai Đại Pháo thế nào cũng sẽ tiếp tục lôi kéo cậu đi tiệc tùng.
Sếp Pháo ở trên núi nửa năm, giống như đồ tể bị nhốt trong chùa nửa năm, đợt này xuống núi, dây cót trên người cậu ta đều căng sắp đứt rồi, trên đầu cậu ta đội bốn chữ – Thoát Rồi Chơi Thôi! Chơi chưa đủ thì có khi quay về không thể cầm cự tiếp được nửa năm nữa.
Giang Khoát cùng cậu ta ra ngoài chơi là một thói quen, bao nhiêu năm nay đều một kiểu thế này, nói theo cách của Đại Pháo thì là “mở rộng quan hệ”, dù sao thì cũng khá nhiều người nhắm tới thân thế thiếu gia họ Giang của cậu, nhưng đi chơi liên tục thế này thì hơi chịu không nổi.
Bữa tiệc tối nay là ở hầm rượu nhà bạn cậu, uống rượu tán dóc, không có ai hát hò, không có nhạc nhẽo inh tai cả buổi tối, nói chung là một môi trường rất dễ ngủ.

Giang Khoát nếm qua ít rượu, sau đó đi tới thả mình trên cái sofa một người gần đó, nhắm mắt thư giãn.
Nhưng điện thoại thì cậu vẫn cầm trên tay suốt, sợ lỡ ngủ quên không trả lời tin nhắn, Đoàn Phi Phàm lại tưởng là cậu cố tình làm vậy, lại mang tiếng cậu là đồ nhỏ mọn.

Buổi tụ tập hôm nay, cậu cũng không gửi hình vào nhóm chat nữa, lỡ Đoàn Phi Phàm lại ghen tiếp thì… Tuy rằng cảm giác này rất kỳ diệu, nhưng liên tục hai ngày như vậy thì có vẻ hơi cố quá.
Có điều, cả tối nay, Đoàn Phi Phàm không hề liên lạc với cậu.
Về lý thuyết thì vậy cũng là bình thường.

Nhưng sau khi xem trang cá nhân của Đại Pháo xong, Giang Khoát lại thấy không chắc lắm.
Đại Pháo đăng liền ba post 9 ảnh trên trang của mình, chụp toàn bộ không góc chết, thể hiện quá trình chi tiết của buổi tiệc nếm rượu này, từ địa điểm tới người tham gia (đã làm mờ mặt).
Giang Khoát thở dài, tiện tay mở trang cá nhân của Đoàn Phi Phàm.
Tối nay Đoàn Phi Phàm không có hoạt động gì trên trang, ngoài quảng cáo cho cửa tiệm Ngưu Tam Đao mới thì chỉ có một bức ảnh chụp tầng ba của tiệm Ngưu Tam Đao cũ, là căn phòng nhỏ của cậu ấy.
[Chỉ thị như sau] Toàn là kỷ niệm, những ngày còn ngủ ở đây đã bắt đầu đếm ngược rồi.
Giang Khoát mở ảnh bức ra xem căn phòng nhỏ của Đoàn Phi Phàm, căn phòng chẳng hề mang sắc thái gì của con người, nhưng qua lăng kính này thì lại toàn là những vết tích của cậu ấy.  
Những mảnh giấy nhỏ để “sửa chữa” được dán lên kẽ hở chỗ giấy dán tường bong ra, những vết dao khắc ở góc bàn, mấy chữ nhỏ viết bằng bút bi trên bệ cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ – Đi tới ngày mai.

Nét bút dịu dàng và nghiêm túc.

Giang Khoát thậm chí có thể hình dung ra cảnh tượng lúc Đoàn Phi Phàm nhoài người trên bệ cửa sổ, chăm chú viết mấy chữ này.
Lại còn cả cái trần dốc bị dán kín mít phía trên cái giường của cậu ấy.

Có sticker, với mấy bức ảnh chắc là cắt từ tạp chí ra, và cả một trang gì đó từ trong sách bài tập… Chỗ này phải ngẩng đầu hoặc nằm trên giường thì mới nhìn thấy, lúc Giang Khoát tới đó lần trước, cậu không hề phát hiện ra trên đầu mình vẫn còn một thế giới khác.

Thật là quá sức bí mật.
Giang Khoát bấm thích.
Phía dưới, với sự cầm đầu của Đinh Triết, bình luận của nhóm Hình mẫu đều tăm tắp.
Đi tới ngày mai.
Giang Khoát ngập ngừng một tháng rồi bình luận theo một dòng bên dưới – Đi tới ngày mai.
*
“Mấy hôm nay tài xế đều bận lắm,” Sếp Giang đứng trong phòng khách, nhìn Giang Khoát kéo vali từ thang máy ra, “Con tự gọi xe ra ga hả?”
“Dạ,” Giang Khoát đáp, “Bố không lái xe được à?”
“Bố đưa con đi ấy à?” Sếp Giang nói, “Không đâu.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn ông, trò phụ tử tình thâm giả bộ đúng là mong manh thật.
“Em đưa anh đi nha?” Giang Liễu Liễu ngồi dựa sofa hỏi cậu.
“Đợi em đắp mặt xong rồi dưỡng da rồi trang điểm nữa… phải không?” Giang Khoát hỏi.
Giang Liễu Liễu cười rất to: “Em trang điểm nhanh lắm, chỉ tô chút son thôi.”
“Tôi gọi xe, cảm ơn các vị.” Giang Khoát nhìn quanh một vòng, “Mẹ đâu rồi?”
“Ngoài sân ấy,” Sếp Giang vỗ vỗ vai cậu, “Không tệ nhỉ, ít nhất thì cả nhà đều ra tận cổng tiễn con còn gì.”
“… Tình thương mến thương quá.” Giang Khoát kéo chiếc va li đi ra.
Mẹ cậu đang tỉa hoa ngoài sân, Bôn Bôn đang đứng bên cạnh bà, thấy Giang Khoát đi ra, mẹ cậu lập tức ra hiệu cho con chó: “Bôn Bôn, ra tạm biệt anh hai đi.”
“Mẹ không ra nói với con vài câu sao?” Giang Khoát thở dài, cúi xuống sờ sờ đầu Bôn Bôn, rồi lại lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh của nó.
Mẹ cậu tháo găng tay, đi tới trước mặt Giang Khoát, vỗ vỗ lên má cậu: “Ở nhà không sao, đừng lo, con cứ lo cái tiệm của mấy đứa cho tốt là được rồi.”
“Dạ,” Giang Khoát gật đầu, “Nhưng có việc thì vẫn phải nói với con, con… không giúp được gì nhiều, những chuyện khác đều là…”
“Chuyện này con không giúp được, hiện tại rất nhiều việc đều phải đi thuê người ngoài,” Mẹ cậu nói, “Nếu bảo con làm thì sẽ rút dây động rừng mất.”
Giang Khoát cau mày.
“Có việc sẽ báo cho con, nha.” Mẹ cậu cười rồi lại nhéo má cậu.
“Mẹ chú ý sức khỏe.” Giang Khoát nói.
“Biết rồi,” Mẹ cậu đẩy cậu một cái, “Lằng nhằng ghê, đi đi.”
*
Một mình ngồi trên xe cũng hơi thấy cô đơn, nhất là khi ở phía bên kia, khi xuống tàu sẽ chẳng có ai đón cậu.
Đoàn Phi Phàm đúng là có nói sẽ đi đón cậu, nhưng cậu biết hôm nay người ta giao kệ hàng tới, công nhân sẽ tới lắp đặt, do yêu cầu của Giang Khoát khá cầu kỳ nên Đoàn Phi Phàm sẽ phải ở đó để theo dõi công việc.
“Xuống tàu xong tôi sẽ tới thẳng bên tiệm mới.” Giang Khoát nói.
“Vác theo hành lý hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Có mỗi cái vali,” Giang Khoát nói, “Tôi làm biếng về trường rồi lại đi sang đó, lúc cậu sang tiệm thì lái xe qua nhé.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu vẫn đi hạng thương gia hả?”
“Ừ,” Giang Khoát nhìn sang bên cạnh, “Hôm nay khách cũng được, yên tĩnh lắm.”
“Vậy cậu có thể ngủ một giấc được rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi thấy mấy hôm nay cậu về…”
Nói được nửa chừng thì Đoàn Phi Phàm dừng lại.

Tối ngày ăn chơi, tận hưởng xa hoa, tiệc tùng thâu đêm, say sưa phè phỡn…
Trong đầu Giang Khoát tự động thay Đoàn Phi Phàm điền đủ thứ vào chỗ trống. 
“Hử?” Giang Khoát biết Đoàn Phi Phàm muốn nói gì, nhưng dù sao thì Đoàn Phi Phàm vẫn là Đoàn Phi Phàm, có những điều mà cậu ấy không dễ gì nói ra được.
“Ngủ một lát đi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Xuống tàu thì gọi tôi một tiếng.”
“Được.” Giang Khoát cười.
Nếu ngủ được thì một chuyến tàu cao tốc thế này đúng là khá nhanh.
Giang Khoát cảm thấy mình nhìn chung đúng là do tối ngày ăn chơi, tận hưởng xa hoa, tiệc tùng thâu đêm, say sưa phè phỡn nên mới không có thời giờ nghỉ ngơi.

Cúp máy xong, cậu kéo chăn đắp lên đùi, ngủ thẳng một mạch tới khi tiếp viên gọi cậu dậy.
[JK921] Tôi xuống tàu rồi
[Chỉ thị như sau] Ăn trưa chưa, chưa thì tôi đưa cậu đi ăn
[Chỉ thị như sau] Gần đây có quán sủi cảo ngon lắm, còn được giảm giá nữa
[JK921] Cậu lại làm thân được với bác gái nào phải không?
[Chỉ thị như sau] Ừ~ hứ~
Giang Khoát nhìn điện thoại, cười mãi không thôi.
*
Mấy hôm nay, tiệm mới của Ngưu Tam Đao nhìn chung đã có thể mở cửa luôn được rồi, cả khu vực quầy đồ ăn chín của hai người cũng vậy.
“Kệ lắp xong rồi hả?” Giang Khoát bước vào tiệm.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm kéo vali của Giang Khoát để vào sát bên tường, “Cậu xem vị trí đúng chưa, nếu đúng rồi thì lát nữa tôi lắp dây đèn vào.”
“Dây đèn tự lắp hả?” Giang Khoát nhìn cái kệ, “Trông được đấy chứ.”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm dựa vào bức tường phía sau, “Hôm nay, lúc bác thợ tới lắp kệ có bảo, bác ấy làm kệ cho cả nửa cái chợ này mà chưa có tiệm nào làm kệ kiểu như bọn mình.”
“Đây là khen hả?” Giang Khoát hỏi.
“Coi như vậy đi.

Bác thợ còn bảo, thịt bò tiệm mấy cậu có phải bán giá khá đắt không.” Đoàn Phi Phàm cười bảo.
“Ầy, vậy không được,” Giang Khoát vội quay sang nhìn, “Ngoài cửa phải có bảng giá.

Nhiều người nhìn thấy có vẻ đắt, thậm chí còn chẳng vào hỏi, cứ thế đi luôn.

Chú cậu sẽ đánh tôi mất.”
“Tôi đã viết xong rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy hôm nay tôi chỉ toàn tập trung suy nghĩ mấy chi tiết này thôi.”
“Ồ?” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Trừ buổi chiều ngày hôm kia ra.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cho tới tận tối,” Giang Khoát nói, “Tới nửa đêm luôn.”
Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi.
“Cái người tên Phạm Gia Bảo kia…” Giang Khoát do dự một thoáng, “Anh ta không có việc làm sao?”
“Đi thu tiền thuê nhà, mở quán café.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đi thu tiền không tính là công việc, mở quán café cũng không tính, quán anh ta cũng có khách đâu.” Giang Khoát nói.
“Anh ta…” Đoàn Phi Phàm cũng ngập ngừng một thoáng, “Còn bảo là đợi cậu về sẽ uống rượu với cậu.”
“Thôi khỏi đi.” Giang Khoát đáp rất dứt khoát.
Đoàn Phi Phàm hắng giọng, không nói gì.
“Anh ta là chủ nhà,” Giang Khoát nói, “Lại thân thiết với khách thuê như vậy, không sợ sau này khó tăng giá nhà sao?”
“Dù sao cũng viết hết trong hợp đồng rồi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Anh ta chắc thật sự muốn uống với cậu một ly, nếu anh ta thật sự nhắc tới chuyện này với cậu, lúc từ chối, cậu nhẹ nhàng một chút, dù sao cũng là chủ nhà…”
“Cậu đúng là vẫn còn nợ anh ta không ít ân tình,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Biết rồi.”
“Anh ta…” Đoàn Phi Phàm còn chưa kịp nói xong, từ cửa sau của tiệm vang lên tiếng động cơ xe máy.
Tiếp đó là tiếng Phạm Gia Bảo vọng vào trong tiệm: “Đoàn Phi Phàm! Có đó không? Phi Phàm! Tiểu Đoàn! Đoàn Đoàn! Tiểu Phàm! Phi Phiiiiii….”
Cùng với cả tràng hò hét, cả người lẫn tiếng cùng bước vào tiệm, Đoàn Phi Phàm mở miệng định đáp mấy lần mà không tìm được kẽ hở nào để lên tiếng.
Cuối cùng, lúc Phạm Gia Bảo đứng trước mặt hai người rồi, Đoàn Phi Phàm mới lên tiếng được: “Có đây.”
“Về rồi hả?” Phạm Gia Bảo nhìn thấy Giang Khoát, “Soạt” một tiếng, bộ dạng cà lơ phất phơ trên người anh ta lập tức biến mất.
Đoàn Phi Phàm không khỏi đưa mắt nghiêm túc nhìn Giang Khoát.
“Ừm.” Giang Khoát đáp gọn lỏn.
Phi Phàm, Tiểu Phi, Đoàn Đoàn Phi Phi, đây là cái thứ loạn xị ngậu quái quỉ gì thế này…
“Vừa hay,” Phạm Gia Bảo nói, “Uống cà phê không?”
“Thôi khỏi.” Giang Khoát nói.
Phạm Gia Bảo nhìn cậu mấy giây rồi nói: “Tối đi ăn nhá?”
Giang Khoát liếc Đoàn Phi Phàm.
“Nhìn cậu ta làm gì, cậu ta chắc chắn là đi rồi.” Phạm Gia Bảo nói.
Ồ?
Vậy sao?
Giang Khoát không nói gì, cố nén một lúc rồi mới đáp gọn lỏn: “Được.”
“Anh tới làm gì vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Tiện đường thôi, đi tuần tra địa bàn,” Phạm Gia Bảo nói, “Ngày nào cũng một chuyến, siêng năng chăm chỉ, nhân tiện xem khách thuê nhà của tôi có khó khăn gì cần tôi giúp giải quyết không.”
“Tận tụy thế cơ à?” Giang Khoát nói.
“Hiện tại tình hình kinh tế ảm đạm,” Phạm Gia Bảo nói, “Không giảm giá thuê nhà mà muốn người ta thuê lâu một chút thì phải phục vụ tốt hơn một chút chứ.”
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn điện thoại, Giang Khoát vẫn chưa ăn uống gì, cậu đang định bây giờ đi ăn sủi cảo, Phạm Gia Bảo lại chạy tới thế này, cậu không tiện nói ra, lỡ cái con người tự nhiên như ruồi này bảo cậu mời, e là Giang Khoát sẽ thật sự không giữ thể diện cho anh ta mất.
“Cái kệ này treo thế này hả?” Phạm Gia Bảo nhìn thấy cái kệ trên tường, “Tôi tưởng là đặt dưới đất chứ.”
“Kệ trưng bày.” Đoàn Phi Phàm nói, “Bên trong còn chạy đèn dây nữa.”
“Làm luôn không?” Phạm Gia Bảo hỏi, “Nhân tiện tôi đang ở đây.”
“… Lát nữa mới làm.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy giờ thì sao?” Phạm Gia Bảo nhìn hai người.
“Tôi đang định đi ăn sủi cảo với Giang Khoát.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy hai cậu đi đi,” Phạm Gia Bảo vẫy tay, “Tôi đi đánh bài.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Phạm Gia Bảo đi ra phía cửa sau được mấy bước thì quay lại nhìn Giang Khoát: “Hai cậu mà muốn kiếm chỗ nào riêng tư dính lấy nhau chút thì cứ sang uống cà phê đi, dù sao quán cũng chẳng có khách, hôm nay có cà phê hạt mới về đấy.”
Giang Khoát sững sờ, mấy giây sau mới đáp lại được một câu: “Cảm ơn.”
Phạm Gia Bảo ngừng một thoáng rồi vẫy tay đi ra cửa sau, miệng lầm bầm: “Khách sáo thế làm tôi cũng chẳng biết tiếp theo là cái gì nữa…”
“Sao anh ta biết thế?” Nghe thấy tiếng xe máy đã xa dần, Giang Khoát quay sang hỏi Đoàn Phi Phàm.
“Không biết làm sao mà anh ta biết nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Anh ta bảo từ lần cậu uống cà phê bên đó là đã nhìn ra ngay rồi.”
“Rõ ràng vậy sao?” Giang Khoát nói.
“Chắc thế.” Đoàn Phi Phàm cười, “Đi ăn sủi cảo nha?”
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.
*
Đoàn Phi Phàm dẫn Giang Khoát đi qua mấy tiệm bên cạnh, tới tiệm sủi cảo đó.
Bác gái rất nhiệt tình, có thể thấy rõ ràng đã là một thành viên trong vũ trụ giao tiếp của Đoàn Phi Phàm.
“Hai cậu giỏi thật đấy,” Lúc này trong quán không có khách, bác gái đích thân luộc sủi cảo rồi mang ra cho hai người, “Còn là hai đứa trẻ thế này mà đã mở được cái tiệm thế kia, lại còn rất ra dáng nữa.”
Giang Khoát cười không đáp, sủi cảo nhìn rất ngon, nhưng bác gái vẫn cứ đứng bên cạnh, cậu cũng không tiện ăn ngay.
“Hai cậu ăn đi,” Bác gái đứng một hồi rồi đột nhiên hiểu ra, “Ăn đi.”
“Cảm ơn dì.” Giang Khoát nói.
“Ầy đừng khách sáo.” Bác gái cười rồi quay đi.
“Cậu cũng chưa ăn trưa hả?” Giang Khoát nhìn đĩa sủi cảo trước mặt Đoàn Phi Phàm, ở giữa còn để một đống rau trộn.
“Ăn rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng vẫn ăn thêm được một chút, sợ cậu ăn một mình thì lẻ loi quá.”
Giang Khoát cười không nói gì.
Cắm cúi ăn mấy miếng liền, cảm giác trống rỗng trong bụng từ từ dịu đi một chút, Giang Khoát mới ngẩng lên nhìn Đoàn Phi Phàm trước mặt.
Đoàn Phi Phàm xem ra cũng đói, lúc này cậu ấy đang ăn khá ngon lành.

Mới ba ngày không gặp mà lúc này, Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm đã thấy một cảm giác rất mới mẻ.
Không biết phải dùng từ thế nào, chỉ là cảm giác mới tinh luôn.
“No rồi à?” Đoàn Phi Phàm ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Giang Khoát liền ngẩn người, “Một đĩa mà cũng không hết?”
“Đã no đâu.” Giang Khoát gắp miếng sủi cảo bỏ vào miệng.
“Công ty sếp Giang… không sao chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Bố mẹ tôi bảo không sao,” Giang Khoát cau mày, “Dù gì thì tôi cũng chẳng biết tình hình cụ thể, nhưng xem ra là vấn đề nội bộ phát sinh.

Nghe ý tứ mẹ tôi thì hiện tại muốn xử lý việc gì đều phải thuê người ngoài không liên quan đến công ty, chắc sợ bị quân phản tặc biết được kế hoạch.”
Đây là việc nghiêm túc, lúc nói, Giang Khoát cũng rất nghiêm túc.

Nhưng Đoàn Phi Phàm nghe thấy hai từ “phản tặc” mà cậu ấy nói thì lại thấy hơi buồn cười, thật có lỗi với sếp Giang.
“Lát lắp đèn hả?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Bao lâu thì lắp xong?” Giang Khoát lại hỏi.
“Chắc nửa tiếng, sao hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Cậu có việc gì khác à?”
“Lắp xong sang tiệm cũ xem chút,” Giang Khoát nói, “Tôi muốn xem thử hiện tại đã chuyển nhà tới đâu rồi, Giang Liễu Liễu mấy hôm nữa sẽ qua đây, tôi phải chụp trước vài bức hiện trường cho nó.”
“Được,” Đoàn Phi Phàm đáp, sau đó nghĩ một thoáng rồi hỏi, “Em cậu tới quay cái này… cậu cũng không trả tiền công hả?”
“Không trả.” Giang Khoát dừng lại rồi ghé sát lại Đoàn Phi Phàm, hạ giọng, “Nhưng tôi nói trước với cậu chuyện này.”
“Ừ?” Đoàn Phi Phàm cũng nhanh chóng ghé lại gần.
“Em tôi gần đây trạng thái cảm xúc không được tốt lắm,” Giang Khoát nói, “Nên… nó qua đây, nếu như có nói gì mà cậu thấy kỳ quái thì cũng đừng…”
“Biết rồi,” Đoàn Phi Phàm cười, Giang Liễu Liễu tạo cho người khác cảm giác rằng con bé có nói gì làm gì cũng đều không thấy kỳ quái, bản thân là một cô gái rất cá tính độc lập, Đoàn Phi Phàm cũng hạ giọng, “Cậu vẫn không yên tâm về tôi hả?”
“Người tôi yên tâm nhất chính là cậu,” Giang Khoát nói, “Nhưng tôi chỉ cảm thấy vẫn nên nói trước chuyện này với cậu một chút.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm theo thói quen đưa tay ra định nắm lấy tay Giang Khoát, đưa tay ra nửa chừng thì lại để xuống bàn.
Giang Khoát nhìn tay Đoàn Phi Phàm, rồi ngước mắt chăm chú nhìn cậu.
Trong lúc Đoàn Phi Phàm hơi ngượng nghịu định rút tay về, Giang Khoát rất nhanh đã gõ nhẹ lên mu bàn tay cậu một cái.
Tay Đoàn Phi Phàm đột nhiên đông cứng lại trên mặt bàn.
Khoảnh khắc này, cảm giác con mợ nó thật chẳng khác gì liệt nửa người.

Luồng điện từ ngón tay chạy tới tận vành tai cậu, sau đó là tê dại.

Tựa như cậu chưa từng tiếp xúc thân thể gần gũi với Giang Khoát bao giờ vậy.
Cũng may đấy là bên tay trái, nếu đưa tay phải ra, chắc lúc này cậu cũng không gắp được sủi cảo mà ăn nữa rồi.  
“Cái câu Đi tới ngày mai ấy,” Giang Khoát tiếp tục ăn sủi cảo, “Là cậu viết hồi nhỏ hả?”
“Cái…” Đoàn Phi Phàm sững người một lúc rồi mới hiểu ra, “Ừ.”
“Hồi mấy tuổi vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Hồi bố tôi mới vào tù.” Đoàn Phi Phàm nghĩ lại, “Chắc lớp 5 lớp 6.”
“Ồ,” Giang Khoát ăn nốt miếng sủi cảo cuối cùng rồi đặt đũa xuống, “Hồi nhỏ cậu như thế nào nhỉ? Có ảnh không?”
“Sao tự nhiên lại nghĩ tới chuyện đòi xem ảnh vậy?” Đoàn Phi Phàm cười.
“Tự nhiên muốn xem thôi.” Giang Khoát nói.
“Lấy ảnh hồi nhỏ của cậu ra đổi đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát ngẩn người rồi bật cười: “Tôi tưởng cậu đòi quét mã trả tiền cơ.”
“Cũng không phải là không thể,” Đoàn Phi Phàm nhanh chóng mở mã QR, “Năm trăm tệ một bức.”
“… Xem cậu ra giá kìa.” Giang Khoát vô cùng kinh ngạc.
“Hồi nhỏ tôi ít ảnh lắm,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Có mấy tấm thôi.”
“Không phải chứ.” Giang Khoát lại thêm một lần kinh ngạc.
“Trước đây còn có một ít, sau đó… phải bán nhà đền cho người ta mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc dọn nhà rất hỗn loạn, nên mất hết cả.”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, rất lâu sau mới lên tiếng: “Tôi không có tiền, lấy một ngàn tấm hồi nhỏ của tôi đổi lấy một tấm của cậu đi.”
Đoàn Phi Phàm cũng nhìn Giang Khoát, một lát sau mới không nhịn được mà cười thành tiếng: “Nhiều vậy sao?”
“Ừ hứ,” Giang Khoát gật đầu, “Toàn là sếp Giang chụp, Giang Liễu Liễu còn nhiều hơn, hồi nhỏ nó lanh lợi đáng yêu lắm, cứ giỡn là cười.

Tôi thì chụp ảnh có mỗi một biểu cảm, mẹ tôi bảo từ hồi đó, khoảng cách IQ của hai đứa tôi đã rất rõ rồi…”
Đoàn Phi Phàm cười tới phát ho: “Khi nào cậu cho tôi xem?”
“Cậu mà muốn xem thì ngay giờ cũng được, tôi lưu trong ổ cứng di động, cắm vào điện thoại là xem được,” Giang Khoát nói, “Tôi chép ảnh của sếp Giang đấy, không chép thì tôi còn chẳng biết là ông ấy lưu nhiều như vậy.”
Đoàn Phi Phàm không nói gì, im lặng nhìn Giang Khoát.
Đột nhiên cậu cảm thấy mắt mình cay xè.
Giang Khoát cố tình cất công chép ảnh để mang về cho cậu xem.
Trong khoảnh khắc, cậu thấy mình như trở lại kỳ nghỉ đông lần trước, thậm chí còn nghe thấy giọng Giang Khoát bên tai: “Cậu có muốn xem thử phòng tôi không?”
“Bây giờ xem luôn đi.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
[HẾT CHƯƠNG 110]
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui