Tắm xong lần thứ hai thì cũng đã khá khuya, lúc Giang Khoát nằm xuống giường, Đoàn Phi Phàm đi tới bên cửa phòng, áp tai vào cửa nghe thử.
“Làm gì vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Tôi sang phòng cho khách…” Đoàn Phi Phàm mở cửa.
“Cậu bị bệnh hả?” Giang Khoát hùng hổ nói.
“Sang làm chăn đệm bừa bộn một chút.” Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn Giang Khoát.
“… Cẩn thận vậy sao?” Giang Khoát nói.
“Cái đó đương nhiên rồi.” Đoàn Phi Phàm đi ra.
Một lát sau, Đoàn Phi Phàm rón ra rón rén quay lại, đóng cửa cẩn thận xong mới mải mốt chạy tót lên giường.
“Cậu với trộm mà cùng vào nhà, chắc chắn tên trộm sẽ bị tóm trước.” Giang Khoát nói.
“Mẹ cậu về rồi, vẫn chưa ngủ đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi nghe thấy mẹ cậu đang nói chuyện với dì Lưu.”
“Mẹ tôi cũng là cú đêm đó, sinh hoạt khác hẳn sếp Giang,” Giang Khoát nhắm mắt lại, “Sếp Giang giữ gìn sức khỏe lắm, mẹ tôi bảo ông ấy chắc sống cả vạn năm.”
Đoàn Phi Phàm cười một lúc lâu, rồi lại nằm nghiêng chống đầu, nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát mở mắt: “Không ngủ hả?”
“Đèn vẫn chưa tắt nhé,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mà cậu nhắm mắt rồi đấy thôi.”
“Đậu,” Giang Khoát bật cười, “Không phải nãy giờ cậu đợi tôi lên giường nhắm mắt đấy chứ?”
“Không phải chỉ có đợi thôi đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc cậu tắm, tôi có thử một cái, mà cái đèn này nó không thèm nghe lời tôi.”
“Nhận dạng giọng nói đó,” Giang Khoát nhướng mày, “Sếp Giang bỏ tiền lắp nó, nó còn chẳng thèm nghe sếp Giang cơ mà.”
“Không phải nhận dạng mi mắt nhắm mở sao?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.
“Nói bừa một cậu mà cậu cứ đay mãi chỗ đó thôi nhỉ.” Giang Khoát tặc lưỡi.
“Đừng có lừa bậy trẻ con,” Đoàn Phi Phàm nằm xuống, gối đầu lên tay, nhìn Giang Khoát, “Nguyên tắc này mà cũng không biết hả?”
“Cậu mấy tuổi rồi hả?” Giang Khoát quay sang, trợn mắt với Đoàn Phi Phàm.
“Mười ba tuổi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tiếp theo đây, tôi sẽ cùng chú tôi biểu diễn bài Kachiusha…”
Trước mắt Giang Khoát hiện lên cái sân khấu cũ kỹ đó, trên sân khấu là cậu bé vui vẻ vừa đi vòng quanh vừa hát.
“Đáng yêu thật đó.” Giang Khoát sờ sờ mặt Đoàn Phi Phàm, “Chú Khoát sau này sẽ không lừa cưng nữa, cái đèn này chú điều khiển bằng giọng nói được, không điều khiển bằng cách chớp mắt được đâu.”
“Vậy chú nói thử đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tắt đèn.” Giang Khoát nói.
Trong phòng từ từ tối lại, chỉ còn lại ánh trăng ngoài cửa sổ.
“Đóng hết rèm cửa.” Giang Khoát lại nói.
Rèm cửa cũng từ từ kéo kín lại.
“Có cảm giác như tướng quân thống lĩnh thiên hạ, đúng không?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi đâu có phải nhóc Phàm 13 tuổi.” Giang Khoát nói, “Mà nhóc Khoát 13 tuổi cũng không trẻ con như vậy.”
“Đúng thế,” Đoàn Phi Phàm vòng tay ôm lấy Giang Khoát, “Trưởng thành ghê ta, chú Khoát trưởng thành hôm nay nghe hát ru không nào?”
“… Nghe.” Giang Khoát nói.
Cả hai cùng im lặng một lúc, sau đó cùng cười mãi mới thôi.
*
Buổi đêm ngủ cũng không phải là muộn lắm, nhưng hôm sau, Đoàn Phi Phàm phải dậy sớm nên trông có vẻ thiếu ngủ.
“Mắt tôi sưng cả lên rồi này.” Đoàn Phi Phàm nhìn gương.
“Bị tôi làm sưng đó.” Giang Khoát đứng bên, vừa đánh răng vừa nói.
“Ồ,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Đúng là tự tin ghê, cậu chọc cả hàng lên mặt tôi rồi hay sao hả?”
“… Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát phát sặc, phun cả bọt kem đánh răng trong miệng, “Liêm sỉ chút.”
“Tôi làm gì có thứ đó.” Đoàn Phi Phàm trả lời tỉnh bơ.
Giang Khoát vừa cười vừa tiếp tục đánh răng, cái bàn chải máy va vào răng tới mấy lần, cậu bất lực đành tắt luôn bàn chải: “Cút mợ mày đi, khỏi đánh nữa.”
“Bị bàn chải bắt nạt rồi kìa,” Đoàn Phi Phàm xoa xoa lưng Giang Khoát, “Thương ghê.”
Giang Khoát thở dài.
“Lát tiễn tôi ra ra cổng tiểu khu nha,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tuy không cần đưa ra tận nhà ga, nhưng cũng không thể tiễn qua quít quá mức được.”
“Ừ.” Giang Khoát cười.
*
Dì Lưu đã làm xong bữa sáng, Bôn Bôn ngồi dưới gầm bàn, đợi mọi người ăn cơm.
Thấy Đoàn Phi Phàm, nó lại chạy tới, quanh quẩn cọ tới cọ lui vào chân cậu, Đoàn Phi Phàm nâng đầu nó lên xoa túi bụi một hồi, nó mới chịu vui vẻ chạy về dưới bàn mà nằm.
“Mẹ cháu hôm qua mấy giờ ngủ vậy?” Giang Khoát ngồi xuống, hỏi dì Lưu.
“Gần 4 giờ,” Dì Lưu nói rồi ngáp một cái, “Về đã muộn rồi, vậy mà từ bệnh viện về còn chạy qua quán café một chuyến.
Gần đây, mẹ cháu lại mở siêu thị mà, nên có qua quán café mấy đâu, vậy nên tối qua tranh thủ tiện đường sang đó.”
“Siêu thị?” Giang Khoát chép miệng, “Không thấy nói với cháu.”
“Nói với cháu cũng tác dụng gì đâu.” Dì Lưu nói.
“Ô kìa.” Giang Khoát nói.
“Mau ăn đi,” Dì Lưu cười nói, “Không lát nữa Tiểu Đoàn muộn bây giờ.”
“Không muộn đâu ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cháu đã tính sẵn thời gian tắc xe với ăn sáng dềnh dàng rồi.”
*
Ăn sáng thực ra cũng không dềnh dàng lắm, chỉ một lúc là đã ăn xong, làm cho Đoàn Phi Phàm thấy hơi không nỡ đi ngay.
Hai người dẫn Bôn Bôn cùng đi ra khỏi cửa, dạo bước theo con đường dẫn ra ngoài, nhà Giang Khoát ở vị trí chính giữa khu vườn của tiểu khu, ẩn mình rất kín đáo, đi một lúc lâu trên con đường nhỏ, giữa sắc xanh cây cối rồi mới thấy sân nhà hàng xóm.
Lúc trước toàn lái xe tới đây, lúc này tản bộ đi ra, cảm giác lại hơi khác biệt.
Giang Khoát kể.
“Trước đây, tôi ăn cơm xong thì sẽ đi dạo một vòng bên trong tiểu khu như thế này, chú bên nhà 29 có nuôi tới mấy con chó Pyrenees, đáng yêu cực kỳ, lần nào tôi cũng qua đó chơi với bọn nó một lúc.”
“Đi một mình hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Không thì sao chứ, Giang Liễu Liễu đâu có chịu đi cùng với tôi… À mà hôm nay Giang Liễu Liễu sẽ không kiếm tôi đâu nhỉ, nếu kiếm tôi mà không thấy, liệu con bé có nghĩ gì không ta?”
“Em cậu mà hỏi, cậu cứ bảo hôm nay bọn mình có chuyến đi thực nghiệm trắc địa kéo dài hai ngày, đang đứng ở giữa đồng hoang,” Đoàn Phi Phàm nói, “Rồi gửi cho em cậu mấy bức ảnh đợt đi thực nghiệm lần trước là được.
Bảo là buổi tối còn phải viết báo cáo thực nghiệm, lên bản vẽ, tuần này còn tới mấy bài tập phải nộp, bận ngập đầu, phải cố để không thi trượt.”
“Được đó,” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu kinh nghiệm đầy mình ha.”
“Mấy chuyện như kiếm cớ dối quanh, cậu chưa làm bao giờ hả?” Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi.
“Mấy chuyện đó thật sự tôi chưa làm bao giờ.” Giang Khoát nói.
“… Ngẫm lại cũng đúng,” Đoàn Phi Phàm gật gù, “Cậu đâu cần phải kiếm cớ, thường thì cậu toàn từ chối thẳng luôn.”
“Ừ.” Giang Khoát cười.
“Được lắm,” Đoàn Phi Phàm ôm lấy vai Giang Khoát, “Đúng là cực kỳ… thành thực.”
“Nhưng cậu cũng đâu phải là không thành thực lắm đâu.” Giang Khoát nói.
“Là tôi linh hoạt đúng không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Môi trường của tôi đâu có cho phép tôi quá thành thực, nếu không thì ra ngoài dễ bị đánh bại lắm.”
Giang Khoát phá lên cười ầm ĩ.
*
Đi bộ tới cổng tiểu khu thực ra cũng khá xa, lái xe chạy vào cũng mất một lúc rồi, nhưng hôm nay đi ra, cảm giác chẳng mất nhiều thời gian cho lắm.
“Gọi giúp tôi chiếc xe,” Giang Khoát nói với nhân viên bảo vệ, “Đi ra ga.”
“Được.” Bảo vệ nhấc điện thoại lên.
“Điện thoại tôi gọi cũng được mà.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Bọn họ nhanh hơn,” Giang Khoát nói, “Họ thường gọi xe cho các sếp, quen biết hết, nhiều taxi đang đợi ở gần đây luôn.”
“Lát nữa cậu tới bệnh viện hả?” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống, xoa xoa đầu Bôn Bôn.
“Ừ,” Giang Khoát cũng ngồi xuống, “Đi gặp bác sĩ hỏi xem tình hình đầu sếp Giang rút cuộc ra sao.
Hôm nay, ông ấy mà muốn về công ty thì tôi đi cùng ông ấy luôn, sau đó lại áp giải ông ấy về bệnh viện.”
“Cậu đừng có xuất hiện ở công ty, cứ đợi ở trong xe ấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trước giờ cậu cũng chẳng quan tâm đến việc công ty, nên bây giờ đừng để người ta tưởng cậu đột nhiên sắp kế nghiệp cha, lại biến cậu thành mục tiêu tiếp theo đấy.”
“Ừ.” Giang Khoát cười.
Chẳng mấy chốc, xe đã tới, dừng lại bên hai người.
Trước mặt tài xế với bảo vệ, hai người chẳng còn cách nào khác ngoài việc tạm biệt một cách đúng phép tắc, Đoàn Phi Phàm gật đầu với Giang Khoát: “Vậy tôi đi nha.”
“Đi đi,” Giang Khoát nói, “Gì nhỉ… tới nơi thì gọi cho tôi.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm mở cửa xe, “Mai gặp.”
“Mai gặp.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm giữ cửa, đưa mắt nhìn Giang Khoát.
“Mau đi đi.” Giang Khoát nghiến răng.
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Tôi đi nha.”
“Ừ.” Giang Khoát cười, đẩy cậu vào trong xe.
Đoàn Phi Phàm lại thò tay ra, vỗ vỗ đầu Bôn Bôn, sau đó mới đóng cửa xe lại.
Cửa xe vừa đóng lại, xe đã chạy luôn, Đoàn Phi Phàm vừa mới chỉnh góc độ để thấy được Giang Khoát với Bôn Bôn trong kính chiếu hậu thì xe đã rẽ vào một khúc quanh, hình ảnh trong kính chiếu hậu biến thành một đại ca cợt nhả phanh ngực lái mô tô.
Đoàn Phi Phàm thở dài, cúi xuống mở điện thoại.
Từ hôm qua tới giờ, dòng tin nhắn của cậu vẫn không hề đứt đoạn, đặc biệt là từ sau khi người phụ trách clip của nhóm Giang Liễu Liễu chuyển vào nhóm chat bạn học, đủ loại tin nhắn ập tới, có cả mấy nơi muốn nhận làm đại lý.
Cứ theo cái đà này, thực sự là nên tìm một nơi làm hàng lớn hơn, nhà bếp hiện tại với tầng hai cộng lại thì hơi vất vả.
Nhưng dù sao thì vẫn đang giai đoạn khuyến mãi, ngày kia còn chương trình truyền hình nữa, lại thêm quảng cáo đủ các loại từ khóa mua trên trang web… phải qua giai đoạn này, mới biết được lượng tiêu thụ ổn định thực sự.
Đến lúc đó, nếu thực sự cần mở rộng, bố cậu lại ngượng không muốn sang làm bên tiệm Ngưu Tam Đao thì có thể để bố lo chạy việc này.
*
Việc mà quản giáo La muốn tìm cậu nói chuyện cũng gần như là về nội dung này, liên quan đến cuộc sống của Đoàn Anh Kiệt sau khi ra tù, cần phải tránh việc vì không hòa nhập được với xã hội mà lại lầm đường lạc lối thêm lần nữa, và giúp bố cậu hiểu rõ hơn các chính sách hỗ trợ.
Đoàn Phi Phàm lắng nghe rất chăm chú, lại còn ghi chép và trình bày cả suy nghĩ của mình với quản giáo La.
“Gia đình mà hợp tác được thế này là tốt nhất đấy,” Quản giáo La nói, “Thế này là bọn chú cũng yên tâm lắm rồi.
Gần đây, tâm trạng bố cháu khá tốt, hôm nọ còn khoe với người ta là ra ngoài rồi sẽ chạy xe thể thao đấy.”
“… Vậy ạ?” Đoàn Phi Phàm tự nhiên thấy hơi buồn cười.
“Thế đâu có được, xe thể thao không được đâu,” Quản giáo La nhắc nhở cậu, “Bố cháu còn phải thi lại để lấy bằng, lái xe không có bằng cũng đâu có được.”
“Ầy, cháu biết rồi,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cháu sẽ giám sát, không để bố cháu lại phạm lỗi lầm gì.”
Lúc từ trại giam đi ra, trời bỗng nhiên đổ mưa, Đoàn Phi Phàm cũng chẳng tìm chỗ trú, mưa cũng không lớn lắm, lúc đội mưa đi ra trạm xe buýt, cậu cảm thấy có chút vui sướng khó nói thành lời.
Đoàn Phi Phàm đi mua một ít kẹo râu rồng với bánh đậu xanh, mang về Ngưu Tam Đao.
*
Trong tiệm khá đông khách, một chị gái ăn to nói lớn đang chỉ huy chú chọn thịt cho chị ta.
“Tôi mua nhiều, chú chọn miếng ngon cho tôi, sau này tôi sẽ chỉ mua ở hàng chú thôi.” Chị khách nói.
Bên khu đồ chín, cô gái trẻ được thuê tới làm đang nhanh nhẹn xếp hàng bổ sung lên kệ, nhìn mấy kệ trống trơn thế kia, xem ra hôm nay bán cũng khá đắt hàng.
“Đi rồi hả?” Chú hỏi.
“Dạ, nói chuyện xong rồi,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Thím cháu đâu ạ?”
“Trên tầng,” Chú nói, “Đang học cách dùng máy hút chân không thì phải.”
Đoàn Phi Phàm đi lên tầng hai, lúc đi ngang qua bếp, mùi bò nấu tương thơm ngào ngạt, đột nhiên cậu thấy hơi đói.
“Sắp hết tiền mua từ khóa cho shop online rồi,” Vừa thấy cậu, Dương Khoa báo cáo ngay, “Có nạp tiếp không?”
“Tuần này tạm thời dừng lại đi, đợi show TV ra xong xem kết quả thế nào, không đủ thì lại tiếp tục.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Giang Khoát đâu?” Dương Khoa hỏi.
“Đang ở trường làm gấp bài tập,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có tới mấy môn chưa làm bài.”
“Có cần…” Dương Khoa ngẫm nghĩ, “Tôi giúp một tay không?”
“Cậu học cảnh quan hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không, điện hạt nhân.” Dương Khoa nói.
Đoàn Phi Phàm nghe mà nhướng mày một cái.
“Nhưng tôi xem qua rồi tự học thử xem, chương trình năm nhất thì chắc làm được.” Dương Khoa nói tiếp.
“Coi thường ai đấy hả?” Đại Pháo nói, “Cậu coi dân cảnh quan bọn tôi…”
Dương Khoa nhìn cậu.
Đoàn Phi Phàm dừng lại, im lặng một lúc rồi gật đầu: “Lát tôi đưa sách cho, cậu giúp tôi làm bài tập bản vẽ, thứ Sáu này phải nộp.”
“Để tôi thử.” Dương Khoa rất tự tin.
Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc rồi quay người đi ra, đi được hai bước thì ngoái lại: “Cậu có nhận thi hộ không?”
“Cậu muốn bị đuổi học hả?” Dương Khoa hỏi.
“Cháu nghĩ cái gì thế hả?” Thím bước tới, đập vào lưng Đoàn Phi Phàm một cái.
Đoàn Phi Phàm cười bò.
*
Giao hàng với hậu mãi, tất cả những công việc này khá là bộn bề, nhưng Dương Khoa làm khá ổn.
Hàng ngày, buổi sáng chủ yếu là các nhân viên trực, từ chiều tới tối, tài khoản của Dương Khoa nhìn chung luôn online tới tận 12 giờ đêm, khá là mẫn cán.
Cậu ta chủ động thay hai nhân viên bán thời gian, mấy nhân viên nhận đơn hiện giờ đều là dân lành nghề, làm toàn thời gian, Đoàn Phi Phàm xem thử lịch sử chat ở hậu trường shop online, thấy khá tốt, có hai nhân viên nói chuyện với khách rất tếu.
Giang Khoát vì trước đây không hài lòng và có thành kiến mười mấy năm với Dương Khoa nên mãi không trả lương cho cậu ta, định cuối năm thưởng luôn một lần.
Nhưng Đoàn Phi Phàm vẫn chuyển cho Dương Khoa một ít tiền làm sinh hoạt phí, Dương Khoa lập tức cảm động hối thúc cậu đưa giáo trình, thề sẽ giúp cậu hoàn thành bài tập về nhà.
*
Chiều tối không có việc gì, Đoàn Phi Phàm ở luôn bên tiệm, xem Dương Khoa làm việc, tuy phần việc này hiện đã giao cho Dương Khoa, nhưng cụ thể làm như thế nào, cậu vẫn phải nắm được.
Phía bên Giang Khoát, mọi chuyện cũng vẫn bình thường, buổi sáng sếp Giang đến công ty, nghe nói được nhân viên trong công ty chào đón vô cùng nồng nhiệt, có vài thanh niên còn rơm rớm nước mắt.
Ăn trưa xong, sếp Giang lập tức bị Giang Khoát áp giải về bệnh viện, buổi chiều là thời gian của luật sư.
Luật sư Tưởng cùng các đồng sự đều đã ở trong phòng bệnh.
[JK921] Tôi đang dự thính đây
[Chỉ thị như sau] Sếp Giang cho cậu ngồi nghe hả
[JK921] Không cho, nhưng xe đón tôi nửa giờ nữa mới tới
[Chỉ thị như sau] Đại Pháo hả
[JK921] Hahaha đúng vậy
[Chỉ thị như sau] Vậy giờ cậu đang nghe trộm hả
[JK921] Nghe rất là đường hoàng luôn, dù sao thì trước mặt tôi mọi người đều đang xem tài liệu, ai cũng rất nghiêm túc
[Chỉ thị như sau] Dù sao thì cậu cũng đâu có cười hihi
[JK921] Cho cậu xem vẻ mặt nghiêm túc của tôi nha
Giang Khoát mở video call, Đoàn Phi Phàm bấm nhận thì thấy hiện ra khuôn mặt không biểu cảm lại còn nhìn từ dưới lên của Giang Khoát.
Đoàn Phi Phàm thấy không nhịn được cười, nhưng cũng phải nói rằng, ngay cả cái góc chụp siêu dìm hàng này, cái mũi cao thẳng và đường xương hàm xinh đẹp của Giang Khoát cũng gánh được hết.
Trong âm thanh nền, có thể nghe thấy giọng của người đồng sự của luật sư Tưởng đang nói gì đó với sếp Giang, Đoàn Phi Phàm đang định dùng khẩu hình bảo Giang Khoát cúp máy đi thì phía đằng kia vọng tới tiếng của luật sư Tưởng.
“Giang Khoát, tắt video call đi.”
Giọng không lớn, nhưng đầy uy lực.
Trên màn hình, Giang Khoát giật mình, mắt như to lên gấp đôi.
Đoàn Phi Phàm cũng giật bắn mình, vội định cúp máy nhưng phía bên Giang Khoát đã cúp máy trước một bước.
Mấy phút sau, Giang Khoát gửi tin nhắn.
[JK921] Tôi bị luật sư Tưởng đuổi ra rồi
[Chỉ thị như sau] Hahahahahahahaha, đường đường là đại thiếu gia mà cũng có ngày như thế này
[JK921] Tôi ra cổng bệnh viện đợi Đại Pháo đây, không video call với cậu nữa
[Chỉ thị như sau] Ừ, tôi đang học kiến thức chăm sóc khách hàng với Dương Khoa đây
[JK921] Học giỏi vào, học được rồi thì giáng chức Dương Khoa xuống làm nhân viên bình thường
Nhìn Dương Khoa đang ngồi trước máy tính, tập trung chăm chú trả lời khách hàng, Đoàn Phi Phàm không khỏi bật cười.
“Sao vậy?” Dương Khoa quay sang.
“Không,” Đoàn Phi Phàm cười, lắc đầu, “Tối đi ăn cơm chung đi.”
“Thôi,” Dương Khoa nói, “Mấy hôm nay tôi toàn ở lại tiệm ăn với chú thím, thím nấu ngon lắm.”
“Đệt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu cũng biết tiết kiệm tiền ghê, cậu không về với chị Hà à?”
“Gần đây chị ấy bận việc,” Dương Khoa nói, “Không cần tôi về với chị ấy.
Tôi cũng bận mà, ăn xong là tôi lên lầu luôn rồi làm việc tiếp.
Cậu không biết chứ, mấy hôm nay tốc độ gõ phím của tôi được nâng cao thêm mấy bậc rồi đấy.
Trước đây tôi toàn mổ cò hai ngón, giờ tôi mỏ bốn ngón rồi đấy.”
“Vất vả rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không có gì,” Dương Khoa nói, “Sau này hai cậu làm nên chuyện, đừng có một cước đá tôi ra là được.”
“Bọn tôi là người như thế sao?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu có thể không phải, nhưng Giang Khoát thì không dám chắc,” Dương Khoa nói, “Nó mãi vẫn chẳng nhắc đến chuyện cho tôi bỏ ít tiền đầu tư, nghĩa là sẵn sàng đá bay tôi bất cứ lúc nào.”
Đoàn Phi Phàm định nói cậu ấy sẽ không làm thế đâu, cậu ấy chỉ là …
“Hoặc là dùng cách này để tạo cho tôi cảm giác áp lực,” Dương Khoa nói, “Khiến tôi phải liều mạng mà làm việc, dù sao thì bây giờ, ngoài công việc này ra, tôi cũng chẳng có gì phù hợp hơn.”
Xem ra Dương Khoa cũng không ngốc, người ta dẫu sao cũng là một học sinh giỏi.
“Ai biết có phải cậu trong lúc kích động cao hứng lên thì thế, rồi chưa được mấy tháng sau lại đòi rút vốn thì sao.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không có chuyện đó,” Dương Khoa nói, “Trừ khi các cậu sập tiệm.”
“Sập cái ông chú cậu.” Đoàn Phi Phàm đạp lên ghế Dương Khoa một cái.
Chiếc ghế là loại ghế xoay, bị đạp liền quay một phát quá nửa vòng.
Lúc ghế dừng lại, Dương Khoa lập tức cúi xuống đất nhổ phì phì: “Phỉ phui cái miệng.”
Đoàn Phi Phàm thấy hơi bị cạn lời.
“Ý tôi là, Giang Khoát có mắt làm ăn, tôi có mắt nhìn người,” Dương Khoa nói, “Nó có tố chất làm ăn, vậy nên tôi sẽ vẫn tiếp tục làm, đợi tới khi có cơ hội đầu tư.”
“Nếu như sau này, bọn tôi định mở rộng quy mô,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thì sẽ cần đầu tư thật đó.”
“Nhớ kiếm tôi,” Dương Khoa nói, “Cửa tiệm này nhất định sẽ làm lớn đấy, ngày nào tôi cũng ngồi đây chat với khách hàng, theo dõi xu hướng tiêu thụ, trọng tâm cần tư vấn, thành phần khách hàng… tôi có thể cảm nhận được.”
“Mong là được như vậy.” Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ vai Dương Khoa.
*
Sếp Giang tạm thời không đòi ra viện nữa, theo đúng kế hoạch, hôm sau, Giang Khoát về tới trường, nhưng không lái chiếc 911 của cậu ấy mà lái con Bentley của sếp Giang qua.
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm vô cùng ngạc nhiên, “Sao lại lái xe này qua?”
“Bất ngờ không? Thích không?” Giang Khoát nhảy xuống xe.
“Thích lắm, cái xe này ngồi thoải mái hơn xe thể thao.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Chính là để thoải mái đó, với lại ngồi được nhiều người,” Giang Khoát nói, “Bọn mình giờ dù sao cũng cần phải làm ăn, không thể lúc nào cũng đi riêng hai người được.
Lỡ có việc làm ăn lớn gì đó, lái xe thể thao đi cũng không phù hợp.”
“Nghĩ xa tới vậy rồi cơ à?” Đoàn Phi Phàm cười.
“Chắc chắn rồi,” Giang Khoát nhướng nhướng mày, “Mà thực ra cũng đâu có xa lắm, là chuyện năm nay với năm sau thôi mà.”
“A,” Đoàn Phi Phàm đột nhiên nhớ ra lời của quản giáo La, “Hôm qua, quản giáo La kể bố tôi ở trong đó khoe với người ta, bảo khi nào ra sẽ lái xe thể thao, vậy là giờ lái không được rồi.”
“Cứ lái cái này trước đi,” Giang Khoát vỗ vỗ cửa xe, “Cái này đắt hơn 911 nhiều.”
Đoàn Phi Phàm cười, đưa tay sờ má Giang Khoát.
“Sau này cậu cũng nên mua xe đi,” Giang Khoát nói, “Mua cho bố cậu một cái xe thể thao.”
“Ầu,” Đoàn Phi Phàm nhướng muốn bay cả lông mày lên không trung, “Nghe có sức cổ vũ ghê ta.”
“Tôi chỉ nêu ra một sự thật thôi.” Giang Khoát nói.
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cậu nghĩ xem cậu thích gì, khi nào có tiền tôi sẽ mua cho cậu.”
“Ừ,” Giang Khoát đáp, rồi đột nhiên trợn mắt nhìn cậu, “Nói trước cái này luôn.”
“Gì nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Bất kể là gì đi nữa, cậu đừng có lại ngậm cành hồng xuất hiện nữa đó.” Giang Khoát nói.
“Đậu,” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Cái này không chắc.”
[HẾT CHƯƠNG 128]
- -----oOo------.