Đoàn Phi Phàm không ngờ bố mình lại nói ra câu này.
Câu nói này thật đột ngột và cứng nhắc, lại còn không hợp lúc, thậm chí hoàn toàn chẳng có lý do gì để xuất hiện.
Nhưng câu nói này cũng đầy chân thành và cảm giác có lỗi.
“Bố…” Đoàn Phi Phàm đặt tay lên vai bố, định an ủi và trấn an ông thì bố cậu quay lại hỏi.
“Ô thằng bé này… sao vậy?”
Vì biết dù cho bố cậu có nói ra lời lẽ không phù hợp thế nào đi nữa thì trước mặt Giang Khoát cũng chẳng có gì đáng lo, nên nãy giờ Đoàn Phi Phàm chỉ tập trung chú ý vào bố.
Lúc này, cậu mới phát hiện ra Giang Khoát đang cúi đầu, tay che mắt.
“Giang Khoát?” Đoàn Phi Phàm giật mình, từ ghế lái nhoài xuống tới quá nửa người, đưa tay xoa xoa đầu Giang Khoát, “Sao vậy?”
“Không.” Giang Khoát đáp hết sức ngắn gọn, chắc là để che giấu giọng nói nghẹn ngào của mình, nhưng không thành công, chỉ một từ này thôi, Đoàn Phi Phàm đã nhận thấy cậu ấy đang khóc.
“Cậu đừng…” Đoàn Phi Phàm đột nhiên thấy hơi hoảng, định nói cậu đừng khóc, nhưng lại cảm thấy Giang Khoát không muốn bị người khác nhận ra là mình đang khóc, mặc dù việc cậu ấy đang khóc đã rõ mồn một như thế này rồi.
“Đừng có dụi mắt.” Mặc dù là người rất giỏi ứng biến trong các tình huống, Đoàn Phi Phàm lúc này cũng thật sự không tìm được câu nào phù hợp, đành phải nói ra câu đó.
“Thằng bé có dụi mắt đâu.” Bố cậu chắc bị phản ứng quá mức này làm cho sốc quá, tụt luôn cả EQ, chẳng hề phối hợp với cậu tí nào, lại đi chỉ ra sự nhầm lẫn của cậu.
Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, nháy mắt với bố.
Bố cậu đờ ra mấy giây rồi mới hiểu ý cậu, liền gật đầu: “Đúng thế, dụi mắt không tốt đâu, dễ nhiễm khuẩn.
Hồi Đoàn Phi Phàm còn bé, nó mà dụi mắt là chú đánh vào tay nó luôn.”
Cái câu sau có cần nói đâu chứ?
Bố định đánh vào tay Giang Khoát hay sao?
Giang Khoát che mắt bật cười, sụt sịt mũi, Đoàn Phi Phàm nhanh chóng rút khăn giấy nhét vào tay cậu ấy.
“Xin lỗi chú,” Giang Khoát lau mặt, “Cháu cũng không biết là bị làm sao nữa… Không sao đâu ạ.”
“Xuống đi!” Bên ngoài xe, chú ba đang hét lên.
“Mình xuống nhé?” Đoàn Phi Phàm vẫn ngồi bò nhoài ở ghế lái, xoay người sang nhìn bố.
“Ôi chao!” Bố cậu nghiến răng, sờ sờ trên cửa tới mấy bận, sau đó mới mở được cửa xe.
Tiếng gầm bên ngoài của chú ba bỗng rõ hẳn lên: “Anh hai!”
Giọng của thím với Đoàn Lăng cũng rối rít hòa chung:
“Anh hai ạ…”
“Bác hai nhà mình lên xe xuống ngựa kìa…”
“Bố…” Đoàn Phi Phàm vừa định nói gì đó để động viên bố, nhưng người cha quá sức căng thẳng của cậu đã vung tay mà bước đi luôn, cửa xe sập lại đánh rầm một tiếng.
“Đậu.” Đoàn Phi Phàm đờ người.
Tiếp đó, cậu nhanh chóng sờ mặt Giang Khoát: “Cậu không sao chứ?”
“Ừ.” Giang Khoát cười, “Mất mặt ghê.”
“Sao lại mất mặt, có gì mà mất mặt?” Đoàn Phi Phàm vươn cổ tới, hôn lên mặt Giang Khoát một cái, “Tôi…”
“Mau xuống xe!” Giang Khoát nói, “Lúc này mà còn tranh thủ.”
“Vậy tôi xuống trước,” Đoàn Phi Phàm nói xong lại nhanh chóng ngồi trở lại ghế, “Tôi còn chưa đậu xe xong.”
“Để tôi để tôi để tôi…” Giang Khoát nói một tràng rồi xuống xe, “Cậu mang theo quần áo đi, tôi thấy chú cậu định tạt nước thật đấy.”3
Đoàn Phi Phàm luống cuống xuống xe, lấy túi quần áo ở băng ghế sau rồi chạy về phía cửa tiệm.
Mới chạy được hai bước đã thấy chú cậu gầm lên: “Anh hai nhà tôi về rồi!”
Tiếp đó, chú ba liền xách xô nước đang bốc khói bên cạnh.
Nhìn chú ba xách xô nước vung một cái quá đầu mà Đoàn Phi Phàm thấy căng thẳng, vết thương ở lưng chú ba mãi vẫn chưa khỏi hẳn, làm việc một tí là lại phải đeo cái đai lưng, xô nước này vung lên, tư thế mà chệch một cái là lại phải vào viện mất thôi.
Nhưng cậu còn chưa kịp lo xong thì xô nước nóng của chú cậu đã hắt thẳng vào người bố cậu.
Bố cậu chắc cũng không ngờ là chú lại hắt nước thật, còn chưa kịp tránh thì cả người đã ướt sũng, chiếc kính mát của Giang Khoát đeo trên mặt cũng suýt nữa đã bị dội bay luôn.
Tay giữ cái kính treo trên chóp mũi, bố cậu gầm lên giận dữ: “Đệt ông chú mày!”
Chú cậu quăng cái xô đi và cũng gầm lên: “Nhất trí luôn!”
Tiếng ầm ĩ này thu hút người ở mấy tiệm gần đó, mọi người kéo nhau đến hóng chuyện.
Xét thấy trước đây Ngưu Tam Đao đã từng quay một bộ phim quảng cáo ảo diệu và mọi người đều đã được xem, lúc này, vừa nhìn thấy tình hình, lập tức có một chị gái giới thiệu với người bên cạnh: “Đang quay phim đấy, bọn trẻ bên tiệm này giỏi xoay xở cực kỳ, quay phim cũng đẹp lắm…”
“Máy quay đặt ở đâu ấy nhể? Chẳng thấy đâu cả.” Có người hỏi.
“Chắc để ẩn đi rồi,” Chị gái nói, “Giấu máy đi mà quay, tạo hiệu ứng quay lén đấy mà.”
“Mau lên,” Đoàn Phi Phàm vừa ngạc nhiên trước kiến thức uyên thâm của chị gái kia, vừa xách túi quần áo phi tới đẩy bố với chú và trong tiệm, “Bố đi thay quần áo trước đi.”
“Thằng chó kia, mày dám tạt nước sôi anh mày thật hả!” Bố cậu hét lên.
“Mợ nó chứ nước sôi ở đâu ra?” Chú ba không chịu thua, “Da anh làm bằng giấy à? Nước năm chục độ để đây đợi anh tám kiếp rồi, vậy mà vẫn làm bỏng anh được hả?”
“Con mợ nó chứ…” Bố cậu lại gân cổ lên.
“Thay đồ!” Đoàn Phi Phàm cắt ngang cuộc cãi nhau như học sinh tiểu học của hai người, “Thay quần áo đã!”
Bố cậu cuối cùng cũng không nói tiếp nữa, bị Đoàn Phi Phàm đẩy lên tầng hai.
Dương Khoa với hai nhân viên đang đứng nhìn ở cửa.
“Mượn văn phòng của cậu chút nhé.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Được.” Dương Khoa gật đầu, rồi cất tiếng chào bố Đoàn Phi Phàm, “Chú về rồi ạ.”
“Ô, ừ,” bố cậu đáp, “Chú về rồi.”
“Đây là Dương Khoa, bạn Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm tranh thủ giới thiệu, “Hiện đang một tay lo bên dịch vụ khách hàng.”
Bố cậu chưa kịp nói gì, cậu đã đẩy bố vào trong văn phòng.
“Được rồi,” Bố cậu cầm lấy túi quần áo trên tay cậu, “Con xuống đi, bố vẫn tự thay đồ được, thay xong bố tự xuống.”
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Bố Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, trông bố cậu chẳng còn lại chút khí thế nào như lúc cãi nhau với chú ba vừa rồi.
Khí thế vừa rồi rõ ràng là vì hai anh em vừa ngượng nghịu lại vừa căng thẳng, chẳng biết thể hiện thế nào nên mới bị kích động thành ra như vậy, lúc này không còn hằm hè đối đầu nữa, đột nhiên yên tĩnh trở lại, nên bố cậu cũng trở lại trạng thái lặng im.
“Con xuống lầu đợi bố.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Chuyện là…” Bố cậu cầm quần áo, nghĩ một thoáng rồi hạ giọng, “Lát con nói lại với Giang Khoát, bảo thằng bé đừng vì bố nói gì mà nghĩ ngợi, thằng bé này thật sự dễ mủi lòng quá.”
“Con biết rồi.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Bố cậu đóng cửa văn phòng lại, Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Dương Khoa: “Hôm nay thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Dương Khoa ngẩn người.
“Buôn bán đó, đơn hàng đó, hôm nay ông chủ Tống có thịt gửi qua mà, khác với mọi lần,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu đã xem thử chất lượng thế nào chưa?”
“… Giờ cậu lại còn lo cả chuyện này nữa hả?” Dương Khoa sửng sốt.
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu ta, không nói gì.
“Đều tốt cả, không vấn đề.
Phản hồi nổi bật nhất mấy hôm nay là bao bì khó xé, máy đóng bao bì bọn tôi mới đổi, phải bảo bọn họ sang chỉnh lại mới được,” Dương Khoa vừa nhìn Đoàn Phi Phàm vừa báo cáo, “Thịt bò rất ngon, tôi nếm rồi, theo cách mà cậu dạy tôi, thử một miếng…”
“Một miếng?” Đoàn Phi Phàm không nhịn được, trợn mắt nhìn cậu ta, “Tôi chỉ xẻo mỗi một mẩu bé tí để thử thôi.”
“Ít quá, tôi nếm không ra.” Dương Khoa nói.
“Sao cậu không lão Tống cắt luôn cho cậu nửa ký mà nhậu luôn đi.” Đoàn Phi Phàm nói rồi chạy xuống lầu.
*
Giang Khoát đã đậu xe xong và vào trong tiệm, thím với Đoàn Lăng đang dùng cây lau nhà dọn nước ngoài cửa.
Chú ba ngậm điếu thuốc đứng trước cửa tiệm, thần người nhìn xe chạy trên đường.
“Bố cậu không sao chứ?” Giang Khoát hỏi.
“Không sao, hai người họ lâu quá rồi không ở với nhau thế này, chắc còn hơi rối trí không biết phải làm sao,” Đoàn Phi Phàm nhìn khuôn mặt Giang Khoát, “Bố tôi bảo tôi nói cậu đừng để ý những gì ông ấy nói, đừng nghĩ ngợi.”
“Không có,” Giang Khoát cười, “Vừa rồi tôi cũng chẳng biết phải làm sao, chắc là cả đường về, tôi luôn… cảm nhận được bố cậu có chút chưa quen, nhưng vẫn liên tục cố gắng để bọn mình thấy thoải mái, vậy nên tôi mới đột nhiên…”
Đoàn Phi Phàm im lặng ôm lấy Giang Khoát, nhè nhẹ vỗ lưng cậu ấy.
“Buông ra,” Giang Khoát nói, “Giữa chỗ đông người, không thấy sến à?”
“Cậu đúng là làm bằng thủy tinh.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ôi đệt,” Giang Khoát đẩy cậu ra, kinh ngạc nhìn cậu, “Cậu tém lại chút đi, càng ngày cậu càng lộ liễu đấy, sớm muộn cũng có ngày tôi nện cậu một trận vì cái tội sến rện đó.”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Cậu thì hiểu quái gì.”
*
“Bố cháu trông gầy hơn đợt trước chú đi thăm đấy.” Chú đã hút xong thuốc và quay vào trong tiệm, nói với Đoàn Phi Phàm.
“Cháu cũng thấy ông ấy hơi gầy đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tháng trước còn chưa rõ, chắc là do sắp ra nên nghĩ ngợi nhiều.”
“Ông ấy phải cái cả nghĩ,” Chú cậu đưa mắt nhìn về phía cầu thang lên lầu, “Mãi mà vẫn chưa thấy xuống thế này, có phải quần áo Giang Khoát mua cho ông ấy sang quá nên không biết đường mà mặc không đấy?”
“Hay chú lên dạy bố cháu đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Chú cậu chép miệng.
“Đoàn Phi Phàm mới xuống chưa được một phút,” Đoàn Lăng đứng bên nói, “Buổi sáng bố ngủ dậy, không tính lúc cởi, chỉ mặc đồ vào thôi đã phải mất một phút rồi phải không? Bác hai trước tiên còn phải lau khô chỗ nước bố hắt, rồi xem quần áo thế nào, sau đó mới mặc đồ chứ.”
“Con bé này đúng là cứ nhem nhẻm.” Chú nói.
“Con đang vui mà,” Đoàn Lăng nói, “Con nói trước rồi đấy nhá, lát ăn cơm là con phải uống mấy chén đấy.”
“Rượu ngon vô tư đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Bố cậu chắc thay đồ cũng phải một lúc mới xong.
Từ lúc bị cậu với Giang Khoát tới đón, suốt cả chặng đường loay hoay bận rộn bị hai người thu xếp đủ thứ, lại chứng kiến trước mắt là cả một thế giới đã không còn quen thuộc, mãi đến lúc này, cuối cùng mới có thời gian được ở một mình để ông ấy có thể trấn tĩnh lại một chút.
*
Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát qua khu đồ chín xem thử, Giang Khoát hỏi mấy câu về tình hình bán hàng của mấy món này, sau đó, hai người ra ghế ngồi xuống.
“Chắc phải một lúc nữa ông ấy mới xuống, còn phải lấy lại tinh thần đã.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Thực ra nếu như tiệm cũ vẫn còn, bố cậu chắc sẽ về bên tiệm cũ, như thế chắc sẽ thoải mái hơn được một chút.”
“Đúng vậy,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Vốn dĩ mọi thứ đều đã thay đổi, giờ thì ngay cả cái nơi quen thuộc nhất cũng không còn nữa, không biết lúc này, trong lòng ông ấy thấy thế nào nữa.”
“Cuối cùng thì cũng gặp lại con trai cưng rồi,” Giang Khoát dựa vào ghế, ngả đầu ra sau, “Chính là cảm giác này, chứ còn cảm giác gì được nữa.”
“Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Cậu đúng là…”
“Biết ăn nói, đúng không?” Giang Khoát nghiêng đầu qua cười với cậu, “Tôi ở bên cậu lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng phải học hỏi được một ít chứ.”
“Cậu vốn dĩ đã rất ổn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngay từ đầu, tôi đã nhận ra rồi.”
“Ngay từ đầu là ngay từ khi nào?” Giang Khoát hỏi, “Từ lúc cậu lừa tiền của tôi là cậu nhận ra rồi hả?”
“Đệt,” Đoàn Phi Phàm phì cười, “Sao mà thù dai thế nhỉ.”
“Tôi thù hơi bị dai đấy, sau này, trước mặt tôi, cậu liệu mà nói năng cư xử.” Giang Khoát nói.
“Thật ra,” Đoàn Phi Phàm trầm tư, “Hồi đó, tôi cũng cảm thấy cậu không phải là người đáng ghét.
Cậu thấy tôi có thèm lừa Lư Hạo Ba thế không…”
“Đây là cái logic gì vậy trời?” Giang Khoát cười.
“Người mà cậu thấy đáng ghét thật sự, nhìn chung là cậu sẽ chẳng muốn dính líu gì tới đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hồi đầu, tôi thấy cậu khá là ngứa mắt, sinh viên lưu ban, lại còn ở phòng đơn,” Giang Khoát nói, “Đã thế lại còn ta đây kiêu ngạo.”
“Ai kiêu ngạo, sao cậu không nhìn lại bên cạnh mình xem,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái bộ dạng ngông cuồng của sếp Pháo, ai thấy mà chẳng muốn đánh nhau với cậu ta một trận.”
Giang Khoát cười thích chí: “Chính nó bảo cậu là sinh viên lưu ban đấy.”
“Thù cũ đã hóa giải giữa tôi với sếp Pháo giờ coi như lại tiếp tục rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát càng cười thích chí hơn.
“Cười gì đấy?” Đoàn Lăng kéo một thùng nước sốt tới, xếp thêm hàng lên giá bên này, “Giang Khoát lại cười được thành tiếng thế này, thật đúng là chuyện lạ.
Hồi đầu còn là thằng bé cun ngầu biết bao nhiêu, chơi với Đoàn Phi Phàm cho lắm vào, thành ra đồ ngốc luôn rồi.”
“Cứ nhất định phải tranh thủ dìm hàng em một cái mới chịu phải không,” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, bê thùng nước sốt đặt lên bàn, xếp mấy hũ nước sốt lên kệ, “Em sẽ phản kháng đấy.”
“Đúng là khác ngay được,” Đoàn Lăng cười, đập lưng cậu một cái, “Giờ có bố che chở rồi chứ gì.”
Đoàn Phi Phàm cười, không nói gì.
“Hôm nay sang ở bên căn hộ em thuê luôn hả?” Đoàn Lăng hỏi.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Dọn dẹp xong hết rồi.”
“Em thì sao?” Đoàn Lăng lại hỏi.
“Em…” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát.
Đoàn Lăng cũng theo ánh mắt cậu, ngoái lại nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát hơi ngượng nghịu, không biết phải phản ứng thế nào.
“Hai đứa cứ ở đây đi,” Đoàn Lăng nói, “Để bố em ở một mình nửa buổi cũng được, ít nhiều ông ấy vẫn còn chưa quen.
Với lại bữa trưa nay, ăn uống vui quá có khi ăn luôn sang bữa tối, chắc uống cũng nhiều nữa, có muốn tâm sự bố con cũng khó mà tâm sự được.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Đang nói chuyện thì đằng kia có tiếng chú ba hét lên: “Được đấy chứ, vẫn đẹp trai như xưa!”
Giang Khoát lập tức đứng dậy, nhìn ra phía đó, chú Đoàn vừa từ tầng hai đi xuống, trên người mặc bộ quần áo mà cậu với Đoàn Phi Phàm mua cho ông.
Trong chiếc quần âu với áo thun giản dị, chú Đoàn trông đã khác hẳn với khi vừa mới bước ra khỏi cổng trại giam.
“Cái này kích cỡ vừa vặn ra phết,” Chú Đoàn cúi xuống nhìn đồ trên người, có vẻ lúng túng trước mấy người đang xúm lại nhìn, “Thời trang lắm, ai chọn đấy?”
“Kiểu của Giang Khoát chọn đấy ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mặc vào trông phong độ lắm.”
“Cái này mà bảo chú tự chọn, có khi chú cũng chẳng biết chọn thế nào,” Chú Đoàn cười với Giang Khoát, “Có mắt chọn đấy.”
“Đoàn Phi Phàm mặc thử đấy ạ, nhìn rất đẹp, cháu cảm thấy chú mặc thì cũng sẽ rất đẹp,” Giang Khoát nói, “Dù gì thì cũng là cha con mà.”
“Chí phải!” Chú Đoàn đáp một tiếng rõ to.
Mấy người trong phòng ngẩn ra một hồi, rồi chú ba lên tiếng: “Tham quan tiệm mới của nhà mình một chút nhá?”
“Được được,” Chú Đoàn nhìn quanh, “Tiệm này to ít ra phải gấp đôi tiệm trước ấy nhỉ, trên lầu cũng vậy.”
“Đúng thế,” Chú ba khoác vai anh trai, dẫn tới khu bếp, “Em nói cho anh biết, chỗ này quá nửa là hai đứa nó làm đó, thằng bé Giang Khoát kia chi bạo lắm, Phi Phàm mà không cản lại, có khi đại thiếu gia nhà người ta đã mua luôn con phố này rồi…”
“… Làm gì có ạ.” Giang Khoát phản đối yếu ớt.
Thím ôm bụng cười: “Lại bốc phét rồi, y như xưa vậy, hai anh em này mà tụ lại một chỗ là thế nào cũng nổ tung trời.”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, nghiêng đầu về phía bếp ra hiệu.
“Cậu đi cùng họ đi,” Giang Khoát nói, “Tôi mà cứ đi theo suốt thì hơi…”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Với lại,” Giang Khoát thì thầm, “Tôi thật sự… đến giới hạn rồi, trước giờ tôi chưa gặp tình huống xã giao kiểu này bao giờ.”
Đoàn Phi Phàm lập tức ôm vai Giang Khoát kéo sang một bên: “Vậy cậu cứ ngồi đây nghỉ đi, khỏi lo, cậu muốn đi ăn trước cũng được, hoặc cậu…”
“Không cần phải căng thẳng vậy,” Giang Khoát nói, “Ý tôi là tôi…”
“Tôi biết,” Đoàn Phi Phàm nhìn quanh, cả nhà chú ba đang đưa bố đi tham quan, nhân viên bán hàng bên khu đồ chín đã vào kho, lúc này xung quanh không có ai cả, Đoàn Phi Phàm bèn ôm lấy Giang Khoát, nghiêng đầu hôn lên cổ cậu, “Hôm nay cậu đi theo cả buổi, vất vả cho cậu rồi.”
“Vẫn ổn.” Giang Khoát cười, dựa vào người Đoàn Phi Phàm, cúi đầu dựa cằm lên vai cậu, “Hôm nay dù sao cũng là một ngày đặc biệt mà, ngày mà bé Đoàn đã đợi cả mười năm trời.”
“Bé Giang,” Đoàn Phi Phàm ôm ghì lấy Giang Khoát, khẽ thì thầm bên tai cậu, “Cảm ơn cậu.”
“Khách sáo vậy bé Đoàn.” Giang Khoát nói.
“Cũng không…” Đoàn Phi Phàm mới nói tới đây thì cô bé bán hàng từ trong kho bưng một chồng túi giấy đi ra.
Đoàn Phi Phàm không kịp buông Giang Khoát ra, đành cứ thế cùng Giang Khoát bất động tiếp tục ôm nhau đứng đờ tại chỗ.
Cô bé vẻ mặt bình thản đi ngang qua chỗ hai người, ánh mắt nhìn thẳng, cứ thế đi tới quầy thu ngân.
“Cô ấy tên gì vậy?” hỏi.
“Từ Nam Nam,” Đoàn Phi Phàm buông Giang Khoát ra, khẽ nói, “Tiểu Từ, cảm giác… rất tinh ý.”
“Đừng thử việc nữa, nhận luôn đi.” Giang Khoát nói.
“Được.” Đoàn Phi Phàm bật cười.
*
Sau khi Đoàn Phi Phàm đi theo bố tham quan tiệm mới, Giang Khoát ngồi dựa ở ghế, nhắm mắt lại, thở ra một hơi rõ dài, đúng là thấy hơi mệt mỏi, nếu như đây không phải là bố Đoàn Phi Phàm thì chắc chắn cậu đã sớm bỏ cuộc giữa chừng rồi.
Tuy vậy, chú Đoàn dù vẫn còn hoang mang nhưng có thể thấy, chú ấy đang ở trong trạng thái rất vui, điều này cũng khiến cậu thấy vui.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại kêu.
Cậu thở dài, lấy điện thoại ra nhìn, hóa ra lại là sếp Giang gọi tới.
Đúng là hiếm có.
“A lô?” Giang Khoát nghe điện.
“Dạo này sao rồi?” Sếp Giang vui vẻ hỏi.
“Gì mà dạo này chứ,” Giang Khoát nói, “Con vừa về thăm bố mới đây thôi mà.”
“Hôm nay không nói chuyện bình thường được hả?”
“Vẫn ổn mà,” Giang Khoát nói, “Chỉ là con về muộn mấy hôm thôi.”
“Mẹ con bảo con phải thi lại,” Sếp Giang nói, “Không còn mặt mũi nào về nhà.”
“Sao vợ bố lại thế nhỉ?” Giang Khoát vô cùng sốc, “Đây là tung tin đồn nhảm rồi đó!”
“Vậy tóm lại khi nào con về để đập tan tin đồn này?” Sếp Giang hỏi.
“… Ừm, cuối tháng đi,” Giang Khoát nói, “Có việc gì ạ?”
“Chẳng có việc gì,” Giang Khoát nói, “Việc ở đây tạm thời xử lý xong một giai đoạn rồi, bố thư thả hơn nhiều rồi nên mới có thời gian mà quan tâm đến con một chút chứ.”
“Trước đây chẳng có việc gì thì bố cũng đâu quan tâm đến con thế này đâu?” Giang Khoát hỏi.
“Thì đấy là vì có Đại Pháo rồi còn gì,” Sếp Giang nói.
“Sếp Giang, có gì cứ nói thẳng, thoải mái cho cả hai bên.” Giang Khoát nói.
“Ồ, thái độ này hợp với phong cách của bố đấy,” Sếp Giang bật cười, “Cuối tháng con về thì được rồi, vẫn kịp ăn bữa cơm với nhóm luật sư Tưởng.
Xong việc giai đoạn này rồi, bọn họ sẽ về nhà một chuyến, mấy bữa sau lại qua.”
“Không phải chứ.” Giang Khoát sửng sốt, “Việc này mà cần con phải xuất hiện sao?”
“Tiệc gia đình,” Sếp Giang nói, “Tiệc gia đình mới cần con.”
Giang Khoát im lặng.
“Nhân tiện giúp bố thăm dò ý tứ luật sư Tưởng xem sao,” Sếp Giang nói, “Xem cậu ấy sau này liệu có thể giúp bố lâu dài…”
“Bố,” Giang Khoát không nhịn được nữa, cậu hét lên cái biệt hiệu tối cao của sếp Giang, “Con dựa vào đâu mà thăm dò ý tứ của người ta chứ? Với lại con thân quen với anh ta lắm hả? Mà cứ coi như là thân quen đi nữa, bố cảm thấy luật sư Tưởng là kiểu người để con thăm dò được ý tứ của anh ta sao?”
“Tất nhiên là không,” Sếp Giang nói, “Bình thường chẳng ai làm vậy, nhưng kiểu quan hệ thông qua công ty thế này quá hình thức, mà cũng quá cứng nhắc, chỉ có thể dựa vào cái chiêu vòng vo mà chỉ có bố mới nghĩ được này thôi.”
“Đây mà cũng gọi là chiêu sao?” Giang Khoát vặn hỏi.
“Bố nhìn người chuẩn lắm,” Sếp Giang nói, “Con với cậu ta có điểm gì đó… cũng không thể nói là giống được, nhưng cậu ta sẽ thích con, với lại hai đứa cũng trạc tuổi…”
“Bố?” Giang Khoát thấy hơi bó tay.
“Nhớ về nhà ăn cơm,” Sếp Giang nói, “Tốt nhất là dẫn theo Đoàn Phi Phàm.”
“Thực ra bố chỉ muốn gặp Đoàn Phi Phàm thôi, đúng không?” Giang Khoát nói.
[HẾT CHƯƠNG 132]
- -----oOo------.