Tam Phục FULL


Logic hoàn hảo này của Đoàn Phi Phàm khiến Giang Khoát cực kỳ bái phục.
Hơn nữa, cái cảm giác hơi buồn cười này có tác dụng hòa hoãn khá hiệu quả, Giang Khoát khựng lại mấy giây, sau đó bỏ điện thoại vào túi.
“Có phải Dương Khoa cũng đã nói với bố nó như vậy không?” Giang Khoát nhìn Hà Chí Cảm.
“Gần đây cậu ấy đang chịu áp lực rất lớn,” Hà Chí Cảm nói, “Lời nói hành động không được chín chắn cho lắm.

Tôi sẽ theo sát việc cậu ấy cải chính lại chuyện này, cậu đừng lo.”
Giang Khoát không nói gì, Hà Chí Cảm nói chuyện thật khéo, như vậy có nghĩa là đã nói rồi, chú Dương thân với sếp Giang như vậy, chắc chắn sẽ không đợi đến lúc Dương Khoa cải chính lại.
“Cũng tại tôi không xem xét kỹ càng những lời cậu ấy nói là thật hay giả…” Hà Chí Cảm nhíu mày.
“Chị là mẹ nó hay sao, nó còn dám bảo lưu để yêu đương, vậy thì mấy lời nhảm nhí có thể nói ra được không, nó lại cần chị giúp xem xét hay sao?”
Hà Chí Cảm khựng lại, cười ngượng nghịu.
“Hiện tại cậu ấy đang ở đâu ạ?” Đoàn Phi Phàm nói tiếp câu chuyện.
“Cả đêm qua không thấy đâu, điện thoại cũng không nghe,” Hà Chí Cảm nói, “Khi nào liên lạc được với cậu ấy, tôi sẽ bảo cậu ấy xin lỗi mấy bạn ngay.”
“Chẳng phải chị vẫn lo Giang Khoát sẽ cùng nó hùn vốn mở cái tiệm kia sao?” Đại Pháo đứng bên nói, “Giờ thì khỏi cần lo nữa rồi, chỉ cần bắt nó làm rõ chuyện này.

Giang Khoát vẫn còn có thể nghe điện thoại của nó cũng chỉ là vì nể mặt chú Dương thôi.”
“Nhân dịp này cho cậu ấy nhận ra kết cục của việc hành động mà không  nghĩ tới hậu quả.” Hà Chí Cảm nói.
Sau khi Đoàn Phi Phàm ngắt lời, Giang Khoát vốn dĩ đã không muốn nói thêm nữa, qua quít vài câu là có thể đi rồi, nhưng ngẫm nghĩ một chút lại thấy phải nói thêm mấy câu.
Cái tin sếp Giang bảo Đại Pháo kiếm phòng thuê cho Dương Khoa, bất kể đây là ý của chú Dương hay của bản thân sếp Giang, thì cũng đều cho thấy không phải họ sẽ thực sự mặc kệ Dương Khoa.
Tốt xấu gì cũng nói thêm vài câu đã.
“Việc mở tiệm là ý của Dương Khoa ạ?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ,” Hà Chí Cảm gật đầu, “Tôi cũng không rõ cậu ấy nghĩ gì.

Chuyện của chúng tôi… nhà cậu ấy phản đối, nói sau này không quan tâm cậu ấy sống chết thế nào, kinh tế cũng cắt rồi.

Tôi thì mong cậu ấy có thể về nhà nói chuyện ổn thỏa với gia đình… Nhưng cậu ấy nói cậu ấy cực kỳ vui sướng, tôi cũng không biết là vui sướng cái gì.”
“Tự mình làm chủ đời mình chăng,” Giang Khoát nhíu mày, “Vậy mà cần phải bảo lưu? Chẳng phải mẹ cậu ta vẫn cho cậu ta tiền sao.”
“Chuyên ngành đó là do gia đình yêu cầu từ đầu, cậu ấy chưa bao giờ thích cả, vốn dĩ cậu ấy đã muốn bỏ học luôn rồi,” Hà Chí Cảm thở dài, “Thực sự tôi không khuyên nổi cậu ấy, nên mới bàn bạc bảo cậu ấy bảo lưu, nếu mở tiệm thất bại, bình tâm lại vẫn có thể quay về trường học tiếp.”
“Vậy là cậu ấy vốn dĩ muốn bỏ học đi mở quán trà sữa ạ?” Đoàn Phi Phàm cảm thấy hơi cạn lời.
“Hay là chị nói với nó, với cái đầu óc thế này, nó nên quay về học tiếp thì hơn, trừ việc học ra, nó làm cái gì cũng sẽ lỗ vốn hết,” Đại Pháo nói, “Đây chẳng phải là bị bệnh sao?”
“Mới đầu, cậu ấy muốn làm một tiệm gì đó cao cấp, nhưng trong tay không có đủ tiền,” Hà Chí Cảm nói, “Tôi cũng không chịu cho cậu ấy vay…”
“Nó hỏi vay tiền chị?” Giang Khoát hơi kinh ngạc.
Có thể là do định kiến chăng, Giang Khoát trước đây luôn mặc nhiên là chị này để ý đến tiền của gia đình Dương Khoa, nhưng nếu như Dương Khoa hỏi vay tiền chị ấy là có thể mở được một cửa tiệm hơi “cao cấp” một chút, thì điều này cho thấy, chị này trong tay ít nhiều cũng có tiền tích góp, chưa chắc đã là toan tính chuyện tiền nong với cậu ta.
“Chuyện này tôi vốn dĩ không muốn nói ra.

Lúc tôi mới biết cậu ấy, cậu ấy cũng không bốc đồng như vậy, nhưng lần này thật sự cản không nổi…” Hà Chí Cảm nói, “Tôi mong mấy bạn có thể nói chuyện khuyên nhủ cậu ấy một chút.”
“Vậy chị trông mong gì ở nó chứ?” Đại Pháo nhịn không được liền hỏi, “Nó bốc đồng, không nghe khuyên nhủ, không có đầu óc làm ăn mà vẫn nhất quyết đòi mở tiệm, không có tiền phải vay chị… Nếu bất chấp những điểm này, thì thể lực của nó… cũng chỉ được như thế thôi mà.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đại Pháo.
Giữ thể diện chút đi!
Bạ cái gì cũng nói được!
“Mấy bạn vẫn chưa từng vất vả,” Hà Chí Cảm cười cười, “Còn rất nhiều chuyện các bạn chưa hiểu.”
“Đây là chuyện của bản thân hai người,” Giang Khoát nói, “Chị không cho nó vay tiền cũng được, hiện tại nó muốn kiếm tiền mở tiệm, nhìn chung chỉ có thể tìm tôi.

Tôi cũng chưa chắc đã không hùn vốn với nó, để xem nó có đạt được yêu cầu đồng ý hùn vốn của tôi không đã.”
Hà Chí Cảm hơi do dự.
“Chuyện học hành Giang Khoát có thể không bằng Dương Khoa, nhưng nói riêng chuyện mở một cửa tiệm nhỏ,” Đại Pháo nói, “Giang Khoát chắc chắn dùng cái đầu tốt hơn Dương Khoa.

Chị cũng đừng cảm thấy đây là chặn họng nó.

Không phải là tôi coi thường nó, tôi chỉ nói một sự thật, nó về căn bản không thể đạt được yêu cầu của Giang Khoát.”
Chuyện nói cũng đã gần xong.

Trực giác mách bảo Giang Khoát rằng chị này không nói dối về việc Dương Khoa nghỉ học mở tiệm, còn về chuyện tình cảm kia thì không phải thứ cậu cần phải hiểu.
Đang định nói vài câu kết thúc rồi đi thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Lấy ra nhìn thì hóa ra lại là Đổng Côn đang gọi điện tới.
“Sao cậu ta không gọi điện cho cậu mà lại gọi cho tôi?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, không hiểu gì cả.
“Ai thế?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Đúng vậy, ai thế?
Đổng Côn.
Là cậu đó đại ca, chính cậu đang gọi điện tới đó.
Trong tình huống Đoàn Phi Phàm đã hỏi ra miệng thế này, dù Giang Khoát có im lặng hay cho Đoàn Phi Phàm nhìn màn hình thì đều sẽ hơi khó xử, đặc biệt là Đại Pháo và Hà Chí Cảm vừa rồi đang nói chuyện nên đều đứng rất gần, lúc này theo phản xạ đang quay sang nhìn cậu.
“Là… Đoàn Phi Phàm.” Giang Khoát nói.
“Cái ông chú cậu.” Đại Pháo chịu không nổi nữa.
“Ô, chắc là giục cậu đó.” Đoàn Phi Phàm trả lời rất bình thản.
“A lô?” Giang Khoát nghe điện.
“Mấy cậu đang ở đâu đó?” Đổng Côn nói, “Tôi gọi cho Đoàn Phi Phàm thì thấy ngoài vùng phủ sóng.”
“Đang ở chỗ Đại Pháo,” Giang Khoát nói, “Đón Bôn Bôn xong là quay về trường ngay.”
“Xe Đinh Triết đậu ở ngay bãi đỗ xe đối diện cổng trường rồi,” Đổng Côn nói, “Bọn tôi đi ăn sáng, lát nữa mấy cậu về thì gặp nhau luôn ở chỗ cái xe đi.”
“Được.” Giang Khoát cúp máy, nhìn Đại Pháo, “Tao đón Bôn Bôn đi chơi.”
“Vậy mấy bạn đi chơi đi, không làm mất thời gian của các bạn nữa,” Hà Chí Cảm nói, “Tôi cứ về trước đã, thật vô cùng xin lỗi, làm phiền các bạn quá.”
“Chuyện nhỏ thôi,” Giang Khoát nói, “Chị đi cẩn thận.”
Hà Chí Cảm đi rồi, ba người vẫn đứng bất động tại chỗ.
Đại Pháo đợi mãi cho đến khi Hà Chí Cảm rẽ vào góc cua ở ngã tư phía trước rồi mới trừng mắt với hai người: “Tôi đệt, hai người làm cái trò gì vậy? Đổng Côn? Ai là Đổng Côn?”
“Lúc trước Dương Khoa tới trường kiếm Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Tôi bảo cậu ta tôi tên là Đổng Côn.”
“Bị thần kinh phải không!” Đại Pháo nói, “Tự nhiên bịa tên giả làm gì!”
Vì Giang Khoát dường như không muốn để tôi nói.
“Cho biết tên thật của cậu ấy làm gì,” Giang Khoát lên tiếng, “Ai mà biết được nó có chơi tao hay không, hiện tại nó đang chơi tao đấy thôi, có thể đề phòng thì cứ đề phòng một chút.”
“Thằng này đúng thật là…” Đại Pháo phẩy tay, quay người đi vào trong tòa nhà, “Chẳng việc gì làm nên hồn, không có bước nào đáng tin cả.”
“Chị kia làm nghề gì vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Hình như trước kia có một cửa hàng vật liệu xây dựng, sau đó không làm nữa, hiện tại đang buôn bán bất động sản.” Đại Pháo nói, “Xem ra không giống người không biết gì, thật sự không hiểu chị ta nghĩ gì nữa.”
“Mày báo cáo chuyện này với sếp Giang chưa?” Giang Khoát lại hỏi.
“… Không phải,” Đại Pháo quay sang liếc nhìn Giang Khoát, “Tao cũng chẳng còn cách nào khác, mày nghĩ xem, sếp Giang kiếm tao, tao phải làm sao đây, bố tao kiếm tao, tao còn có thể mặc kệ, sếp Giang kiếm tao, tao làm sao từ chối được!”
“Giá tiền cũng không tệ phải không.” Giang Khoát nói.
“Tao giận rồi đó nha!” Đại Pháo hét.
“Cứ giận đi.” Giang Khoát nói, nhưng vẫn đổi đề tài, “Bôn Bôn có còn đồ hộp không?”
“Mấy hôm trước tao có mua một thùng.” Đại Pháo bước vào thang máy.
“Lát nữa lấy hai hộp mang đi cho nó ăn.” Giang Khoát cũng bước vào theo.
“Nó mà cũng dã ngoại sao?” Đại Pháo nói.
“Không chịu thì mày cũng đi đi.” Đại Pháo tặc lưỡi một tiếng.
Bôn Bôn thay đổi rất lớn, ngoại trừ việc mập lên khá nhiều và đầu cũng to hơn, ánh mắt nó cũng đã khác.
Trước đây, tuy mỗi ngày đều hăng hái chạy theo Đoàn Phi Phàm, thức ăn cũng không thiếu, nhưng khi nhìn người, ánh mắt nó luôn mang vẻ tha thiết và khẩn cầu đầy dè dặt và thận trọng.
Còn hiện tại, ánh mắt nó thật sáng, lấp lánh long lanh.
Lúc Đại Pháo mở cửa, Bôn Bôn mặc áo choàng siêu nhân lao từ chuồng chó ra, nhảy bổ lên chân Đoàn Phi Phàm, điên cuồng vẫy đuôi, vẫy đến mức toàn thân vặn vẹo, lại còn phát ra tiếng rên ư ử khe khẽ.
“Mày vẫn nhận ra tao nhỉ,” Đoàn Phi Phàm ngồi xổm xuống, gãi gãi lên cái bụng đang phơi ra của nó, “Tao tưởng mày sống sung sướng nên quên tao rồi.”
“Quên không nổi, ngay cái vòng cổ mà cậu đeo cho nó trước đây cũng vậy,” Đại Pháo lấy cái túi, bỏ đồ hộp cho chó vào, “Nó không chịu thay, cứ đòi dùng cái đó, đồ Giang Khoát mua rồi gửi tới chỗ tôi đều chưa dùng lần nào, cứ định đeo vào là nó lại không chịu nghe tôi.”
“Cậu thử thay cho nó xem?” Giang Khoát nói, “Cái vòng cũ của nó tôi thấy hơi nhỏ rồi.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm sờ sờ cổ Bôn Bôn, Đại Pháo nuôi con chó này đúng là tốt thật, cổ nó dày lên cả nấc.
Giang Khoát cũng sờ sờ bên mình Bôn Bôn, hồi trước, lúc cậu “nhặt được” Bôn Bôn, lông trên người Bôn Bôn không bóng mượt cho lắm, nhưng bây giờ sờ vào đã rất mượt mà.
Cậu đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, Đoàn Phi Phàm đang chăm chú nhìn Bôn Bôn.
Trước đây, cậu chưa từng nhìn thấy vẻ dịu dàng như vậy trong mắt Đoàn Phi Phàm.
Thật ấm áp, thật mềm mại.
Cái vòng cổ và dây xích mà Giang Khoát mới mua là một bộ, là loại có dạ quang rất đẹp.
Lúc Đoàn Phi Phàm đeo vào cho Bôn Bôn, nó rất nghe lời, đuôi hơi vẫy vẫy, không hề kháng cự.
“Vẫn trung thành lắm.” Đại Pháo nói.
“Đi, dẫn mày đi chơi.” Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ đầu Bôn Bôn.
Bôn Bôn sủa lên với cậu mấy tiếng.
Lúc dắt Bôn Bôn chuẩn bị đi, Giang Khoát bị Đại Pháo gọi lại.
“Chuyện là, nếu như chú Dương nói với sếp Giang rồi, tao nghĩ ông ấy sẽ không hỏi thẳng mày,” Đại Pháo nói nhỏ, “Mà sẽ hỏi tao, tao phải nói sao?”
“Nói sao cái gì?” Giang Khoát nói, “Bảo ông ấy là thằng Dương Khoa nó dựng chuyện cho tao chứ sao! Cái này mà còn phải hỏi tao à?”
“Chắc chắn là phải hỏi mày rồi,” Đại Pháo nói, “Chuyện này cũng đã có gì rõ ràng đâu, mày có làm trò gì thì tao cũng chẳng ngạc nhiên.”
“Cút xéo.” Giang Khoát nói.
“Được, tao biết rồi,” Đại Pháo nói, “Tao phải rửa mắt cho Dương Khoa một chút mới được, cái đồ chó mở mồm ra là bịa chuyện, không cho nó nhớ lâu một chút, nó lại không biết chọc phải những ai.”
“Hơi bị nhiều đấy.” Giang Khoát nói.
“Yên tâm.” Đại Pháo nói.
Bôn Bôn rất phấn khích, cứ liên tục chạy, Đoàn Phi Phàm cũng chiều nó mà chạy theo.
Giang Khoát tuy đã thích nghi với tư thế đi thẳng đứng, hôm nay cũng đột phá lần đầu tiên cùng Đoàn Phi Phàm cuốc bộ vào trong tiểu khu của Đại Pháo, nhưng cậu thực sự không muốn cả đường lại phải chạy về thế này.
“Mẹ nó chứ cậu đừng có chạy theo nó nữa!” Giang Khoát nói.
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm quay đầu nhìn cậu.
“Hai thầy trò cậu hôm nay cũng đừng lên xe nữa, chạy qua đó luôn đi!” Giang Khoát dừng lại.
Đoàn Phi Phàm cười một trận đau cả bụng, kéo Bôn Bôn đang chạy điên cuồng lại: “Không chạy nữa, đi chầm chậm thôi, Giang Khoát ca ca không ổn rồi, chúng ta cùng anh ấy đi chầm chậm thôi.”
Về đến trường, hai người quay về phòng lấy máy quay thể thao của Giang Khoát.
“Quay vlog về chuyến đi chơi hôm nay nào,” Giang Khoát giơ máy ảnh về phía Đoàn Phi Phàm, “Bắt đầu.”
“Hi, tôi là Đoàn Anh Tuấn,” Đoàn Phi Phàm nhập vai tức thì, “Hôm nay tôi với Giang Nhiều Tiền sẽ cùng một người bạn đi tới một nơi.”
“Đó là một sân golf chưa xây dựng,” Giang Khoát đưa máy quay ra xa, đối diện với mình, “được chuyển thành đường đua.”
“Chúng ta ra chỗ xe đua đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu đua hả?” Giang Khoát hỏi.
“Tôi quay cho cậu một clip xe đua.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hôm nay chúng tôi còn dẫn theo…” Giang Khoát đưa máy quay về phía Bôn Bôn, “Chú chó của của Đoàn Phi Phàm, nó tên là Bôn Bôn, là một con chó hoang được nhận nuôi.”
“Cả hai chúng tôi cùng nhận nuôi nó.” Đoàn Phi Phàm bổ sung.
“Ừm.” Giang Khoát gật đầu.
Hai người quay suốt dọc đường từ ký túc ra bãi đậu xe, lại còn chụp cho Đoàn Phi Phàm mấy bức ở bãi đậu xe.
“Tôi cảm giác món đồ chơi này của cậu chưa kịp tới nơi thì đã hết pin rồi.” Đoàn Phi Phàm lên xe, ôm Bôn Bôn trên đùi rồi đón lấy cái máy quay của Giang Khoát.
“Thẻ nhớ với cục sạc tôi đều đem theo sẵn rồi,” Giang Khoát khởi động xe, “Chuyện này mà còn không chuẩn bị nổi một chút sao, với lại Đinh… Đinh gì ấy  nhỉ?”
“Đinh Uy Vũ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Chẳng phải Đinh Uy Vũ cũng mang theo máy ảnh sao.” Giang Khoát nói, “Mà cậu để Bôn Bôn xuống đi.”
“Đây là 911, tôi sợi móng nó cào hỏng miếng lót chân của cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Miếng lót mua 35 tệ.” Giang Khoát nói, “Cào mạnh dạn đi.”
Xe của Đinh Uy Vũ đậu ngay bên kia đường, mấy người đó đã tới đủ, Giang Khoát lái xe qua rồi hạ cửa sổ xuống: “Tôi phải đi trước đổ xăng!”
“Cần gọi vốn không?” Đinh Triết nói, “Cậu đổ đầy một bình xăng này, qua bên kia chơi một ngày về lại đổ thêm một bình, ba ngàn rưỡi tháng này chắc cũng ngót đi một nửa đấy.”
“Đang quay clip đó nha,” Giang Khoát nói, “Cậu nói gì nghe khá khẩm chút đi.”
“Đi đi, đổ đầy vào!” Đinh Triết nói, “Đừng có lát nữa lại không đủ xăng chạy về đó!”
Đổ xăng xong, hai chiếc xe một trước một sau lên đường.
Đinh Triết đầy vênh váo lái chiếc xe của nhà chạy trước dẫn đường cho Giang Khoát.
“Đinh Uy Vũ có phải hơi bị ngạo mạn quá không,” Đoàn Phi Phàm chĩa máy quay về phía Giang Khoát, “Chạy ép chúng ta như thế.”
“Nhường cậu ta một đoạn,” Giang Khoát cười, “Lát nữa ra khỏi thành phố cho cậu ta hít khói luôn.”
Đoàn Phi Phàm tủm tỉm không nói gì.
Chiếc máy quay thể thao màn hình rất nhỏ nhưng lại rất nét, dưới ánh mặt trời vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt Giang Khoát.
Giang Khoát rất ăn ảnh, đeo kính đen vào một cái là đầy vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, trạng thái ngầu khí ngút trời khi lái xe đã trở lại, thậm chí nhìn còn có chút cảm giác không thực.
“Giang Khoát.” Đoàn Phi Phàm dừng quay, nhìn Giang Khoát.
“Hử?” Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu.
“Không có gì.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Bôn Bôn, Phi Phàm ca ca của mày có phải bị bệnh rồi không.” Giang Khoát nói.
Bôn Bôn sủa lên một tiếng.
Nơi mà Đại Pháo tìm được khá xa, Đoàn Phi Phàm nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe thì thấy nơi đây đã nằm ở vị trí chéo góc với khu chợ mà cậu quen thuộc nhất, cậu chưa từng tới đầu này của thành phố bao giờ.
“Khu này hơi hoang vắng nhỉ.” Giang Khoát nói.
“Hay là cậu bảo cho sếp Giang mở vài dự án phát triển bên này đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Khu này tách rời khỏi trung tâm thành phố,” Giang Khoát nói, “Nếu bên thành phố không rót tiền nối liền đoạn giữa, bên này dự án gì cũng rất khó thực hiện.”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
Rồi lại chạy thêm một lúc thì Đinh Triết gọi điện tới, bảo cứ chạy thẳng một lúc nữa là tới rồi, còn dặn hai người chú ý biển báo trên đường, đừng chạy quá.
Định vị ở đây không chính xác lắm, nếu không có Đinh Triết là thổ địa ở đây thì hai người có khi đã đi quá mất rồi.
Cuối cùng, chiếc xe cũng rẽ vào một con đường nhỏ, rồi lại chạy tiếp một đoạn, sau đó thấy một vùng rừng cây và đồng cỏ rộng lớn.
“Đây rồi.” Giang Khoát xuống xe, “Quay trước một đoạn đã.”
Đoàn Phi Phàm mở cửa xe, Bôn Bôn nhảy xuống phi về phía đồng cỏ bên cạnh rồi bắt đầu lăn lộn.

Đoàn Phi Phàm mở máy ảnh, quay một vòng xung quanh, sau đó hướng về phía Giang Khoát.
Giang Khoát đứng đối diện cậu, tay gác nóc xe cười: “Chính là nơi đây, chỗ này khá được, lại không có người.”
Đoàn Phi Phàm lại xoay ống kính một chút, hướng về phía chiếc xe của Đinh Triết đang từ giao lộ rẽ vào: “Biệt đội chơi ké cũng đã tới, tốc độ cũng được đấy chứ.”
Sau khi Giang Khoát gọi điện cho Đại Pháo, hỏi địa điểm cụ thể, cả bọn cho xe chạy dọc theo con đường rồi rẽ vào trong một đoạn thì nhìn thấy một bức tường bằng lốp xe bên đường.
“Cậu cho Bôn Bôn xuống xe chơi một lát đi, tôi đưa cậu đi một vòng xem tình hình đường xá.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm giao Bôn Bôn cho Đổng Côn, sau đó quay lại lên xe: “Hình như chỉ có mỗi xe cậu.”
“Có xe khác nữa, trên mặt đất ở đây có dấu xe vừa mới chạy qua.” Giang Khoát đạp ga, chiếc xe lao đi.
Con đường này không quá phức tạp, có mấy khúc cua chữ U với vài con dốc thoai thoải.
Vận tốc xe Giang Khoát không nhanh lắm, lúc ôm cua vẫn cảm thấy lực li tâm khá mạnh.
“Đã cơn ghiền chưa?” Giang Khoát hỏi.
Đoàn Phi Phàm nhìn vẻ mặt hơi có chút đắc ý của Giang Khoát, khẽ cười gật đầu.
Chạy được nửa vòng, hai người thấy trước mặt có chiếc xe đậu bên đường, là một chiếc Panamera, bên cạnh có mấy thanh niên đang đứng.
Giang Khoát giảm tốc, chạy sát vào, hạ kính cửa sổ xuống.
Một thanh niên bước tới, gật đầu chào hai người: “Từ nơi khác tới hả?”
“Phải,” Giang Khoát đáp, “Lần đầu tới.”
“Đằng trước hơi bị thú vị.” Người thanh niên chỉ phía trước.
“Chạy mấy vòng rồi?” Giang Khoát hỏi.
“Hai vòng,” Thanh niên kia cười, “Vừa mới tới thôi.”
“Được.” Giang Khoát gật đầu, chiếc xe lại phóng đi.
Cái sự “khá thú vị” mà người kia nói là con dốc trước mặt.
Những con dốc trước đều uốn lượn, không thể tăng tốc được, còn con dốc này thì thẳng lên một đường thật dài.
“Chú Khoát cho cháu bay một chuyến đây.” Giang Khoát hét lên.
“Được.” Đoàn Phi Phàm sờ bốn phía xung quanh nhưng không tìm được chỗ nào bám được, “Trước đây cậu chạy thế này bao giờ chưa?”
“Toàn chạy đường đua tiêu chuẩn thôi,” Giang Khoát hét lên nói, “Trước tiên chia đoạn luyện tập, sau đó thì chạy chính thức.”
“Vậy đây là loại không tiêu chuẩn phải không?” Đoàn Phi Phàm cũng hét lên hỏi.
Giang Khoát cười cực kỳ vui sướng đáp lại: “Đoàn Cực kỳ Bình thường! Tôi nhận ra cậu hơi bị nhát gan đó! Bây giờ vận tốc xe mới là 90 thôi!”
“… Vậy sao?” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn đồng hồ tốc độ trên bảng điều khiển, “Vậy làm sao cậu bay.”
“Có dốc là bay được thôi à,” Giang Khoát đột nhiên huýt sáo một tiếng, “Bay nào!”
Đoàn Phi Phàm không để ý chiếc xe lên dốc từ lúc nào, lúc này đột nhiên thấy bay vọt lên.
Con dốc này kỳ thực khá nhỏ, thời gian bay vọt lên cũng không dài, lúc cậu đi xe buýt, thỉnh thoảng lúc tài xế lên cơn tăng tốc giật cục, hiệu ứng cũng gần như thế này.
Nhưng điểm khác biệt là khoảnh khắc đầu xe nhấc bổng lên.
Cảm giác thật vô cùng kích thích.
Lúc tiếp đất, cậu hét lên một tiếng: “Yahooo….”
“Đoàn Nhát Gan,” Giang Khoát giảm dần tốc độ xe, kéo kính mát xuống chóp mũi, quay sang nhìn cậu, “Cho tôi xem sắc mặt cậu nào.”
“Làm gì đến nỗi,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Lần trước dẫn cậu đi xe buýt, lúc qua cầu cũng có hiệu ứng này mà.”
“Vậy qua cầu xong cậu cũng hét lên hả?” Giang Khoát tặc lưỡi.
“Không hét,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tài xế xe buýt cũng đâu phải là cậu.”
“Ra vậy.” Giang Khoát gật gù, đẩy kính lên, “Một lát tôi dừng xe, cậu lái xe chút đi.”
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm.
Điện thoại trên xe của Giang Khoát đổ chuông, do phải lái xe, Giang Khoát kết nối bluetooth, lúc thấy người gọi tới là Giang Liễu Liễu, cậu thở dài.
“Em cậu hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát bấm nghe, “Chắc chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
“Có thể có chuyện gì không hay chứ?” Tiếng Giang Liễu Liễu vang lên, “Anh chột dạ phải không?”
“Khí thế quá nhỉ.” Giang Khoát nói.
“Sếp Giang gọi cho anh chưa?” Giang Liễu Liễu hỏi.
“Chưa.” Giang Khoát gần như có thể đoán được lý do vì sao Giang Liễu Liễu lại gọi điện cho mình, tốc độ lan truyền của tin vịt đúng là kinh người.
“Đang ở đâu đó?” Giang Liễu Liễu hỏi, “Có tiện nói chuyện không?”
“Đang lái xe đi chơi với bạn trai,” Giang Khoát nói, “Cậu ấy đang ở ngay cạnh đây.”
“Cái quỷ gì vậy,” Giang Liễu Liễu bật cười, “Là Đoàn Phi Phàm phải không?”
… Sao lại thành ra Đoàn Phi Phàm chứ?
“Không,” Giang Khoát nói, “Là Đổng Côn.”
Đoàn Phi Phàm ngồi cạnh cười sặc.
“Đổng Côn?” Giang Liễu Liễu chìm vào hồi tưởng, “Là cái người cùng ăn tối lần trước hả?”
“Thông tin tình báo của em không đầy đủ rồi,” Giang Khoát nói, “Ngay cả tên cũng chưa rõ sao?”
“Mẹ Dương Khoa bảo là tên có hai chữ, mẹ cũng không hỏi kỹ,” Giang Liễu Liễu nói, “Nghe đã thấy hơi bị giả trân nên cũng không hỏi nhiều.”
“Không tin hả?” Giang Khoát đột nhiên thấy hơi thất vọng, tuy cậu không muốn sếp Giang hiểu lầm mình vừa vào học đã yêu đương, nhưng nếu như thật sự bị sếp Giang hiểu lầm, cậu sẽ lại có một khoái cảm đi khiêu khích ông ấy.
Vậy mà đừng nói tới sếp Giang, ngay cả mẹ cậu cũng không tin, cơ hội khiêu khích đột nhiên đi tong, cậu thấy thất vọng một cách không thể giải thích được.
“Em bảo với mẹ, nếu cứ nhất định cho là có chuyện này, thì có khả năng là tên ba chữ,” Giang Liễu Liễu nói, “Tên hai chữ chắc chắn là giả.”
Đinh Triết, Tôn Quý, Đổng Côn, Lưu Bàn.
Đoàn Phi Phàm.
“Có chuyện này là chuyện gì?” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm tủm tỉm cười, quay đầu đi chỗ khác.
[HẾT CHƯƠNG 38]
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui