Đoàn Phi Phàm quả thực không phải không vui, chỉ là cậu chưa kịp cho Giang Khoát biết, rằng cậu không hề mong Giang Khoát hao tâm tổn trí quá mức vào việc của nhà mình.
Tình cảm thì cũng không thể chỉ là tình cảm đơn thuần mãi được, không thể mãi mãi không gánh thêm những việc khác, nhưng cậu vẫn mong rằng ở giai đoạn này, vào cái thuở mới chớm ban đầu này, những chuyện đó sẽ không biến thành thứ mà cả hai bên cùng phải gánh vác.
Nếu gánh lấy những dữ kiện bất thường đó của cuộc sống, hành trình của hai người sẽ đầy những biến số.
Cậu có thể chấp nhận, có thể thay đổi, nhưng chỉ cậu mà thôi; Giang Khoát không cần phải thay đổi, Giang Khoát không được thay đổi.
“Cậu cũng không ghen chứ?” Giang Khoát hỏi.
“Cái gì…” Đoàn Phi Phàm nhanh chóng gạt bỏ dòng suy nghĩ, “Tôi ghen với Dương Khoa ấy hả?”
Giang Khoát không nói gì.
“Không phải chứ,” Đoàn Phi Phàm hơi ngả người ra sau, nhìn mặt Giang Khoát, “Cậu có phải hơi xem thường tôi quá không đó?”
Giang Khoát tặc lưỡi: “Không phải thế, tưởng cậu muốn phải theo đúng trình tự cơ.”
“Ghen với Dương Khoa thì thà tôi ghen với Đổng Côn còn hơn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Dương Khoa thấy tôi một cái liền gọi luôn là Đổng Côn kìa.”
Giang Khoát bật cười: “Đúng là thất sách, ai mà ngờ được nó đi tung tin đồn nhảm mới được một nửa thì đã thành nhà tiên tri luôn rồi chứ?”
“Cậu định…” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Bảo Dương Khoa cùng làm gì hả?”
“Chạy việc vặt thôi.” Giang Khoát nói, “Ý định của tôi là mở tiệm online, vốn dĩ cậu cũng đã nhận đơn hàng trên Wechat rồi đó thôi, nhân tiện chính thức hóa việc này trước đã, bao bì đóng gói, nhãn hiệu, mấy thứ này làm trước, thủ tục với chạy việc vặt thì có thể bảo Dương Khoa làm, tụi mình dù sao cũng còn phải đi học nữa.”
“Cậu muốn khi nào thì bắt đầu?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không phải là tôi muốn,” Giang Khoát nói, “Mà là cậu muốn, cậu định khi nào bắt đầu thì khi đó sẽ bắt đầu.”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Trước hết để tôi… bàn với chú tôi một chút.”
Hai người chậm rãi đi dạo trong chợ, Giang Khoát cảm giác Đoàn Phi Phàm dường như vẫn chưa định thần lại.
Trước đây, lúc nói chuyện mở chi nhánh, cảm giác là do tương đối khó khăn, dù gì cũng là mở một cửa hàng khác, có nhiều vấn đề, còn tiệm online dựa trên phương thức buôn bán hiện có của Ngưu Tam Đao, chắc hẳn không có khó khăn lớn trong việc trao đổi thương lượng.
“Nếu làm thế này, chú cậu chắc sẽ không có ý kiến gì phải không?” Giang Khoát hỏi.
“Phải nói chuyện trước thì mới biết được.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Khó xác định vậy sao?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu cũng đâu có cướp mối làm ăn của chú cậu, đây chẳng phải là việc tốt sao?”
“Không phải chuyện này,” Đoàn Phi Phàm thở dài, đưa tay ôm Giang Khoát sát lại bên mình, “Bao nhiêu năm qua, chú tôi cho bố tôi tiền, chăm sóc tôi, đóng học phí cho tôi, cho tôi tiền sinh hoạt phí với tiền tiêu vặt, nghĩa là có chuyện gì chú ấy cũng đều lo được, chú lo được cho bố cháu, thì chú cũng lo được cho cháu…”
“Giờ cậu đột nhiên đòi tự mình làm việc, chú ấy sẽ cảm thấy cậu không tin tưởng chú ấy?” Giang Khoát hỏi.
“Học hành còn chưa xong, đã tính tới chuyện kiếm tiền,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vớ va vớ vẩn, là chú mày không lo nổi hay sao.
Kiểu vậy đó.”
Giang Khoát không nói gì, một lúc sau mới nhíu mày: “Cứ hỏi trước đi, không được thì tính tiếp.”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm buông tay ra, “Để hết Tết đi, chẳng phải cậu quay lại sớm để chơi sao? Trước hết cứ chơi đã, khi nào thì đi cưỡi ngựa?”
“Phải là khi nào dạy cậu cưỡi ngựa chứ.” Giang Khoát chỉnh lại.
“Khi nào thì cậu dạy tôi cưỡi ngựa?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.
“Ưu đãi đặc biệt cho cậu đó,” Giang Khoát vỗ tay, “Thời gian cậu tự chọn.”
“Trường đua phải sau mồng 6 mới mở cửa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tới lúc đó tôi gọi điện đặt trước.”
Giang Khoát vươn vai: “Ăn Tết ấy mà, nói chơi vui thì cũng vui, cả nhà quây quần sum họp, lại được nghỉ, mà nói chán thì cũng chán thật, muốn chơi cũng chẳng có chỗ nào mà chơi.”
“Nghiên cứu một chút xem có chỗ chơi nào không nghỉ Tết không.” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra.
“Không vấn đề,” Giang Khoát nói, “Trước đây Tết tôi cũng chỉ đi bar, rồi ở nhà ngủ, cũng chẳng có gì làm, tôi quay lại đây sớm cũng chỉ là vì muốn ở bên cậu, những chuyện khác không quan trọng.”
“Vậy bọn mình đi bar đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không đi.” Giang Khoát nói.
“Sao hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Đi bar với tôi chán lắm hả?”
“Trước đây cậu ăn Tết thế nào?” Giang Khoát hỏi.
“Ngủ hai ngày, tụ tập với bạn học một tí, đi Tết họ hàng hai ngày,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sau đó là Ngưu Tam Đao bắt đầu nhập hàng rồi.”
“Đệt,” Giang Khoát cười, “Cũng chẳng vui hơn tôi là mấy, lại còn mệt nữa.”
“Vậy nên tôi cùng cậu đi bar nhé.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không, bar chán lắm,” Giang Khoát nói, “Tôi sẽ ăn Tết theo kiểu của cậu, chú cậu bảo qua ăn cơm, tôi sẽ qua ăn cơm, có phải Đinh Triết cũng sẽ qua giúp không?”
“Ừ, thỉnh thoảng, những lúc nó không muốn ở nhà.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy tôi cũng qua.” Giang Khoát nói, “Qua làm bò nấu tương.”
“Được, cậu tới làm phiền đi.” Đoàn Phi Phàm cười nói.
*
Đinh Triết cầm con dao, nhìn Giang Khoát đang đứng trước quầy, trên mặt đầy vẻ “Mị không hiểu.”
“Nhà cậu ăn Tết chán vậy cơ à,” Đinh Triết nói, “Chán tới mức cậu phải quay về trường sớm đi giúp người ta thái thịt bò luôn?”
“Tươi ghê.” Giang Khoát thái thịt bò thành sợi dài theo cách chú đã dạy lúc trước.
Một miếng thịt bò, cậu thái đã được mấy phút.
“Cậu đừng nói chuyện với tôi,” Giang Khoát nói, “Tôi sợ tôi phân tâm lại thái vào tay.”
“Tôi đệt.” Đinh Triết giật mình vội tránh xa Giang Khoát hai mét.
“Đi đun nước đi.” Đoàn Phi Phàm chỉ huy Đinh Triết.
“Để lát nữa,” Đinh Triết nói, “Cậu ta mà thái xong chỗ kia thì nước cũng sôi cạn luôn rồi.”
“Miếng này thái xong chưa?” Đoàn Phi Phàm bước tới bên Giang Khoát, hỏi.
“Nhát dao cuối cùng đây,” Giang Khoát nói đoạn dùng dao lướt xuống một đường, “Nhìn này.”
“Giỏi thật,” Đoàn Phi Phàm nói, “Loay hoay một trận thế này mà ngón tay vẫn còn đầy đủ.”
“Cậu làm đi.” Giang Khoát bỏ dao xuống, “Ngón tay tôi ê ẩm hết rồi, con dao này cũng đâu có nặng, sao thế nhỉ.”
“Cầm chặt quá đó, không cần dùng nhiều lực vậy, có phải chặt xương đâu,” Đoàn Phi Phàm cầm lấy một miếng thịt bò trải lên mặt thớt, bắt đầu thái, “Con dao này cực kỳ dễ dùng luôn.”
Đúng là cực kỳ dễ dùng thật, nhìn động tác của Đoàn Phi Phàm là biết đây là con dao dễ dùng, có thể chữa khỏi chứng ám ảnh cưỡng chế.
“Hôm nay thịt nấu xong có lấy một ít đem đi không?” Chú hỏi Đinh Triết.
“Nhà cháu vẫn còn, cháu cạp mấy miếng ở đây là được rồi, không mang về nhà đâu,” Đinh Triết nói, “Bà dì cháu tới rồi, hai hôm nay không được ăn món này, tại bà ấy chỉ thích ăn món cay thôi.”
“Chấm nước chấm cay mà ăn là được rồi mà.” Thím đứng cạnh nói.
“Bò nấu tương không có loại cay ạ?” Giang Khoát hỏi.
“Chưa làm thử vị cay bao giờ.” Thím nói, “Chỗ khác thì có làm đấy, chú thím ở đây bao năm qua chỉ làm kiểu này thôi.”
“Sao không làm loại cay nữa chứ?” Giang Khoát hỏi.
“Vì muốn ăn cay thì chấm nước chấm cay là được rồi còn gì,” Thím cười, “Cái thằng bé này.”
“Nhưng mùi vị sẽ khác đó ạ,” Giang Khoát nói, “Vị ớt xào này, vị sa tế này, vị tiêu Tứ Xuyên này…”
Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát cũng đưa mắt nhìn lại, nuốt nước miếng một cái: “Chắc vị nào cũng ngon lắm.”
Đoàn Phi Phàm vốn tưởng Giang Khoát lại nghĩ ngợi mấy chuyện làm ăn, cậu thấy hơi không thoải mái, nhưng quay lại nhìn thấy Giang Khoát thế này, cậu lại thấy thật buồn cười.
Vốn định mấy ngày sẽ nhắc đến chuyện kia với chú, nhưng Giang Khoát mấy hôm nay đều ở Ngưu Tam Đao, giúp làm bò nấu tương, thỉnh thoảng cũng tán gẫu mấy câu với chú.
Đoàn Phi Phàm định phải kiếm cơ hội nói trước, cậu lo liệu xong việc này rồi, Giang Khoát sẽ không cần phải cứ bận tâm thay cậu nữa.
Hôm nay Đại Pháo đi công trường ngang qua khu này, liền gọi Giang Khoát ra ngoài đi ăn.
“Cậu thật sự không đi sao?” Giang Khoát hỏi.
“Tôi không đi đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ông chủ Tống sáng nay vẫn chưa gửi thịt qua, tới tối mới tới, mà chợ sắp mở rồi, thịt nhiều, mình chú tôi lo không xuể.”
“Được,” Giang Khoát gật đầu, “Vậy khi nào về, tôi kiếm cậu nhé.”
“Để xem giờ giấc thế nào, nếu muộn quá thì cứ về thẳng bên chung cư đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Xong việc, tôi qua chỗ cậu.”
“Ừ.” Giang Khoát cúi xuống nhắn tin cho Đại Pháo, “Đại Pháo vẫn chăm chỉ lắm, nó bảo sau Tết là lại bận luôn, giờ vẫn chưa ăn Tết xong mà đã bắt đầu bận rồi.”
“Nếu cậu không tới báo danh nhập học ở trường mình,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thì có phải sẽ theo sếp Giang làm việc không?”
“Chắc là vậy,” Giang Khoát nói, “Tôi chỉ thấy chẳng có gì thú vị, rất mệt đầu, sếp Giang cũng chẳng phải làm không hết việc, nhân tài đắc lực của ông ấy có tới mấy người, làm không xuể thì giao cho ai cũng được, sao cứ nhất định phải lôi tôi vào làm gì.”
“Đi ăn đi.” Đoàn Phi Phàm vỗ mông Giang Khoát một cái.
“Đừng có động chân tay chứ.” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi sẽ trả thù đó.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm nhướng mày.
Giang Khoát rất nhanh luồn tay vào trong áo Đoàn Phi Phàm, sờ soạng điên cuồng.
“Đệt,” Đoàn Phi Phàm tự xoa khắp người một trận, “Cậu vầy vò rớt hết cả thịt tôi rồi!”
*
Bữa tối hôm nay là bữa cơm yên tĩnh nhất từ Tết tới giờ, Đoàn Lăng đi làm, không có thời gian về ăn, Giang Khoát thì đi vắng, Đinh Triết cũng không sang ăn chực.
Chỉ có ba người, chú thím với Đoàn Phi Phàm.
“Hôm nay ăn đồ còn thừa nhé,” Thím nói, “Chỉ có mấy chúng ta.”
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm dựa vào lưng ghế, “Thực ra cháu không ăn cũng được, đợt này ngày nào cũng thịt cá ê hề, sáu múi sắp thành một múi rồi.”
“Thì cứ thành một múi đi.” Chú nói, “Làm sao mà không ăn được, còn chỗ đồ thừa này thì sao.”
“Ăn.” Đoàn Phi Phàm cười.
Chú cậu ăn được mấy miếng, ngẫm nghĩ rồi lấy rượu ra rót: “Hôm trước gọi điện cho bố cháu, cái thực đơn mà bố cháu báo ấy, có phải là cơm giao thừa thịnh soạn lắm không?”
“Dạ, có cả khâu nhục với thịt kho tàu luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đúng kiểu đồ ăn không cho uống rượu đây mà.” Chú cậu uống một hớp rượu, mắt lim dim, mặt đầy vẻ hưởng thụ.
“Đợi ra ngoài là được uống rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cũng chỉ nửa năm nữa,” Chú cậu nói, “Cuối đợt nghỉ hè của cháu là ra rồi.”
Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc rồi nói: “Chú.”
“Hử?” Chú nhìn cậu.
“Ngưu Tam Đao nhà mình…” Đoàn Phi Phàm do dự không biết mào đầu thế nào, nhưng cảm giác có nói gì cũng thấy hơi ngượng, “Có cần mở tiệm online không ạ?”
“Cái gì?” Chú cậu sửng sốt.
Thím cũng sửng sốt nhìn cậu.
“Chỉ là…” Đoàn Phi Phàm ăn một miếng thức ăn, “Chẳng phải chợ sắp bị phá dỡ sao, trong giai đoạn chuyển tiếp, việc làm ăn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, bây giờ mà mở một tiệm bán online, tới lúc đó có thể bù đắp lại được đôi chút.”
Chú cậu không nói gì, nhưng vẫn nhìn cậu, trên mặt đã không còn nét vui vẻ hài lòng khi uống rượu, lúc này, trông chú vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Phản ứng này của chú thực ra không nằm ngoài dự liệu của Đoàn Phi Phàm.
Chú vốn nóng nảy, thẳng tính, nhưng chú lại cho thấy mình khá là ổn định ở khía cạnh bằng lòng với hiện trạng.
Điều này giống với đặc điểm của phần lớn người buôn bán trong chợ, làm ăn không dễ, duy trì hiện trạng là lựa chọn tốt nhất, chưa đến mức vạn bất đắc dĩ thì sẽ không tìm kiếm sự thay đổi.
Đương nhiên cũng có người thay đổi xong thì khá hơn, nhưng những năm qua, những câu chuyện thay đổi xong rồi đi tong luôn lưu truyền khắp khu chợ lại còn nhiều hơn.
“Cháu cũng đã đang bán hàng trên điện thoại rồi đó thôi?” Thím cậu nói.
“Kiểu này quy mô khá nhỏ, toàn là khách quen, thỉnh thoảng mới có người do khách cũ giới thiệu hỏi mua,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu như làm bài bản một chút, có thể mở rộng nguồn khách, mà cũng chuẩn bị được cho sau này nữa.”
“Cháu thế này…” Chú cậu cuối cùng cũng định thần lại, “Cháu còn đang đi học mà, lo mấy chuyện này làm gì? Cái gì mà phá dỡ, rồi lại còn chuyển tiếp… Chú không lo được cho cháu đi học hay sao?”
Đúng như Đoàn Phi Phàm đã dự liệu, chú đã nói ra đúng câu thoại đó.
“Không phải là vì lý do này,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Với lại…”
“Chính là vì lý do này đấy!” Chú đặt cộp ly rượu trên tay xuống bàn, “Còn gì nữa nào, còn vì bố cháu sắp ra rồi! Chú không nuôi nổi bố cháu sao? Cái tiệm này, chú không cho bố cháu cùng làm sao? Là anh ruột của chú, mới ra còn lóng ngóng chưa biết đâu vào đâu mà đã bảo bố cháu ra ngoài tự làm ăn thì chú thành ra người thế nào hả? Cháu cũng vậy, học hành không lo học đi, lo mấy cái chuyện này làm gì! Bao nhiêu năm qua chú đã lo cháu nghĩ ngợi, sợ cháu lo chuyện tiền nong rồi!”
“Cháu không có ý như vậy, chú với thím, với Đoàn Lăng bao năm qua đã coi cháu không khác gì người một nhà, chuyện này tự cháu còn không rõ sao?” Đoàn Phi Phàm nhìn thím, “Thím à, thím biết là cháu không có ý đó mà.”
“Có phải cháu lo bố cháu ra rồi không có công ăn việc làm không?” Thím nói, “Tiệm này rồi sẽ chia ra, giờ cũng chưa gấp, đợi bố cháu ra…”
“Không không không không…” Đoàn Phi Phàm vội xua tay, “Không cần chia tiệm, không chia tiệm!”
Chú thím trước đây đã luôn không mặn mà với chuyện mở chi nhánh, xuất phát từ góc nhìn ổn định, mở một tiệm mới cũng chưa chắc đã đảm bảo nhất định làm ăn sẽ tốt, lại còn phải bỏ tiền vào duy trì, bây giờ đột nhiên lại nhắc chuyện mở tiệm trên mạng, hai người lại càng thấy rối, cứ mãi mắc kẹt ở góc nhìn này không vượt qua được.
“Chú, thím,” Đoàn Phi Phàm đặt đũa xuống, “Chuyện này không hề liên quan đến chuyện chia tiệm, đây chỉ là nghĩ thêm một cách bán hàng, mở rộng thêm một chút quy mô bán hàng qua điện thoại hiện nay của chúng ta thôi, không phải là vì bố cháu, cũng không phải là vì cháu có ý định gì khác.”
Chú cậu không nói gì, lại uống một hớp rượu, cau mày như thể đang nghĩ ngợi.
Một lúc sau, chú mới nặng nề thở ra một cái: “Ý tưởng này là ai đưa ra cho cháu vậy? Trước đây cháu lúc nào cũng vui vẻ vô tư, sao đột nhiên… Có phải là thằng nhãi Giang Khoát đó?”
Đoàn Phi Phàm sửng sốt: “Không, không phải cậu ấy, không liên quan gì đến cậu ấy cả, chẳng phải trước đây cháu cũng đã nhắc tới chuyện có thể mở chi nhánh hay không đó thôi.”
“Chuyện này cháu không giấu chú được đâu, mấy chục năm nay chú lăn lộn ở cái chợ này chẳng lẽ chú lại không nhìn ra.
Chú đã quá rành rồi.
Trước đây cháu đề cập chuyện đó cũng không giống với lần này…” Chú cậu xua tay, “Lần này cháu nghiêm túc lắm… Chú thấy Giang Khoát mấy hôm nay rất để ý đến món bò nấu tương, nó vẫn nói thích ăn bò nấu tương, giờ còn nghĩ cả tới chuyện cái gì cay với không cay nữa.”
“Thật sự không phải cậu ấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cháu chỉ vì chuyện chợ sắp bị phá dỡ gần đây nên mới lại nghĩ tới việc mở chi nhánh, nhưng nghĩ kỹ lại thì cháu thấy trước tiên mở bán online sẽ phù hợp hơn, đầu tư cũng ít, cơ bản vẫn là quy trình hiện có của tiệm chúng ta, cũng không tạo thêm gánh nặng gì cả.”
“Cần bao nhiêu tiền?” Thím cậu hỏi.
Chú đưa mắt nhìn thím.
Thím xua tay ra hiệu cho chú im lặng.
“Cháu vẫn chưa tính, mới chỉ có ý định vậy thôi, cụ thể vẫn chưa rõ ràng.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Thằng bé muốn làm thì để nó làm đi, chuyện này e là nó nghĩ ngợi không phải mới ngày một ngày hai, khuyên không được đâu,” Thím nói, “Đưa nó ít tiền đi.”
Đoàn Phi Phàm lúc này mới hiểu ra ý thím, cậu vội kéo tay thím lại: “Không phải, không cần, không đáng bao nhiêu tiền cả, cháu có mà, khoản tiền này không cần chú thím phải bỏ ra.”
“Cháu thì có được bao nhiêu tiền?” Chú trừng mắt nhìn cậu, “Cháu có bao nhiêu tiền mà chú còn không biết sao, tiền lì xì, tiền tiêu vặt thường ngày cho cháu, rồi tiền chia cho cháu lúc cháu bán hết đợt hàng kia, có được bao nhiêu hả!”
“Đủ ạ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ông lấy đưa nó hai ba chục ngàn đi.” Thím nói.
“Ừ.” Chú đáp.
“Thật sự không cần,” Đoàn Phi Phàm thực sự không định hỏi xin tiền chú, “Thế này đi, nếu cháu làm thật thì sẽ tính toán rõ ràng, không đủ tiền, cháu sẽ nói, nếu không đủ, chú bù cho cháu một ít.”
Hiện tại trong tay cậu có khoảng 50 ngàn tệ, tìm người chung vốn một ít thì vẫn có thể gom góp được, tuy cảm thấy chưa chắc đã đủ, nhưng bao nhiêu năm qua, cậu với bố hoàn toàn sống dựa vào nhà chú, giờ bảo chú chi tiền cho việc mà chú không đồng ý, thực sự cậu không muốn mở miệng nhờ vả chút nào.
Chú Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, mãi lâu sau mới quay đi, rồi lại thở dài.
“Không biết cháu nghĩ thế nào, nhưng có những chuyện chú không rõ lắm, không cho cháu làm, rồi lại sợ lỡ đâu vì chú không rõ nên làm hỏng việc của cháu,” Chú cậu nói, “Để cháu làm thì lại sợ cháu phải chịu thua thiệt.”
“Cháu cũng lớn rồi mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cháu mà là kiểu người cứ thế mà dễ dàng chịu thua thiệt sao?”
“Còn phải xem là đối với ai nữa,” Chú cậu nói, “Giang Khoát ấy mà, chú thấy thằng bé đó cũng là đứa thành thực, nhưng mà… Dù sao thì nó cũng xuất thân nhà giàu, người ta coi 50 ngàn 100 ngàn tệ chẳng đáng là bao, chưa chắc đã để tâm nhiều, dù lời dù lỗ thì cũng chỉ là thêm kinh nghiệm, còn cháu chơi với nó, nếu như thua lỗ thật thì lại không phải là chuyện nhỏ.”
Chú cậu đã tin chắc rằng việc này là cậu cùng làm với Giang Khoát, Đoàn Phi Phàm cũng không cách nào giải thích, đành phải coi như ngầm thừa nhận.
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cháu sẽ cẩn thận.”
“Phi Phàm à,” Thím cậu nhìn cậu, “Cháu nói thật với thím đi, có phải cháu lo bố cháu ra rồi không biết trông cậy vào đâu không?”
“Cũng không phải là không lo,” Đoàn Phi Phàm xoa xoa mặt, “Nhưng bố cháu ra rồi, chắc chắn sẽ không chịu ở đây, sợ làm liên lụy mọi người, cũng sẽ không chịu dùng tên hiệu Ngưu Tam Đao để làm ăn, dù gì thì bao nhiêu năm qua, bố cháu đã không chăm lo cho cửa tiệm rồi.”
Chú cậu ngửa đầu uống cạn ly rượu.
“Nói tới anh Hai,” Thím thở dài, “Anh ấy…”
“Anh ấy chính là cái đồ như vậy đó,” Chú cậu nói, “Bà tin hay không, tới lúc khu phố giúp anh ấy công việc để tái hòa nhập, anh ấy cũng sẽ không làm đâu! Anh ấy thà chạy đi nơi khác ăn xin còn hơn!”
“Ôi chao…” Thím ôm trán thở dài.
Bữa cơm này thật là dài, nửa sau bữa cơm, chú thím đều không nói gì, Đoàn Phi Phàm cũng im lặng ngồi ăn vội cho xong bữa.
Sau khi ăn xong, như phản xạ đã quen, mấy người đứng dậy, cứ tuần tự từng bước mà bắt đầu công việc.
Dù cho hôm nay có nói gì, nói chuyện có suôn sẻ hay không, thì ngày mai vẫn là ngày chợ mở cửa trở lại, cả tối nay vẫn sẽ phải chuẩn bị như mọi khi.
*
Xe của ông chủ Tống dừng ở lối đi phía sau, Đoàn Phi Phàm đi ra sau xe.
Phía bên này lối đi đèn đuốc sáng choang, một dãy cửa tiệm đã bắt đầu quay trở lại cuộc sống thường ngày, quét tước, dọn dẹp, lên hàng, khá là ồn ã.
Vừa mang không khí Tết, lại vừa mang không khí Tết đã qua.
“Phi Phàm, đen đi chút nhỉ, có phải phơi nắng hồi đi trượt tuyết không đó?” Tiểu Lý mở thùng xe phía sau.
“Tổng cộng trượt có hai ba tiếng thôi mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Rõ tới mức độ này sao?”
“Anh vốn trắng bóc mà.” Tiểu Lý nói.
“Không hiểu anh đang khen hay đang chửi tôi đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Là khen anh đấy!” Tiểu Lý nói, “Mẹ nó chứ có phải anh chỉ nghe hiểu khi người ta khen anh đẹp trai thôi hả!”
“Làm gì đến nỗi ấy, nói tôi đẹp trai tôi cũng chẳng coi đấy là khen,” Đoàn Phi Phàm dựa cửa xe bật cười, “Thịt ngon không?”
“Lấy dao ra đây,” Tiểu Lý nói, “Cho anh thử luôn!”
“Thôi khỏi cần, tôi vừa mới ăn cơm xong, bụng đầy anh ách, giờ đang làm người văn minh, không ăn thịt sống,” Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ cửa xe, “Dỡ hàng.”
Hôm nay chú đặt thịt khá nhiều, Đoàn Phi Phàm cùng Tiểu Lý cùng nhau chuyển hàng vào.
Chú như thường lệ vẫn đứng một bên hút thuốc với ông chủ Tống, giao lưu tình cảm một chút, một thông lệ nhằm đảm bảo việc cung cấp thịt bò chất lượng cao sau này.
Đoàn Phi Phàm chuyển một kiện thịt bò vào trong tiệm, thím cậu đang đứng đếm.
“Trên xe còn bao nhiêu?” Thím hỏi.
“Hai ba thùng nữa, gần xong rồi ạ.” Đoàn Phi Phàm vừa nói vừa quay người đi ra đằng sau.
Vừa mới đi tới cửa thì nghe thấy Tiểu Lý trong xe lên tiếng: “Này! Anh là ai mà lại lấy thế hả?”
Đoàn Phi Phàm vội nhanh chóng rảo bước đi ra, nếu như đây là người bên nhà lão Trương năm mới năm me muốn kiếm chuyện thì…
Có người đang chuyển một kiện thịt bò từ sau xe đi tới.
Đoàn Phi Phàm vừa nhìn thấy liền sững lại.
“Gì vậy trời?”
“Cho tiêu cơm.” Giang Khoát nói.
“Đưa tôi,” Đoàn Phi Phàm vội đi tới đón lấy, “Cọ vào người là bẩn đó! Cậu không thấy bọn tôi đều đang mặc dầu hào Hải Thiên sao?”
“Bắt nạt bảo tôi không biết chữ hả?” Giang Khoát nhìn cái tạp dề trên người Đoàn Phi Phàm, “Chẳng lẽ đây không phải là hạt nêm Totole sao?”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm cúi xuống nhìn, rồi tặc lưỡi, “Hãng này làm ăn lớn thật, đồ nhiều quá, dễ mặc nhầm.”
“Ai đó?” Tiểu Lý bưng nốt kiện cuối cùng xuống xe, đi tới ngó thử.
“Bạn học của tôi.” Đoàn Phi Phàm đón lấy kiện thịt trên tay Giang Khoát.
“Tôi tưởng nhà lão Trương sang cướp thịt, sợ hú hồn,” Tiểu Lý đi tới cửa sau, “Tôi còn đang nghĩ hôm nay mình cũng đâu có đi qua lối nhà họ đâu.”
“Nhà lão Trương tới cướp thịt hả?” Giang Khoát hạ giọng hỏi.
“Sao cậu lại chạy tới đây?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, tuy hôm nay tâm trạng thật sự hơi buồn bã bức bối, nhưng lúc thấy Giang Khoát đột nhiên xuất hiện, khóe miệng cậu bất giác cứ cong lên mỉm cười.
“Tôi thấy vẫn chưa muộn nên qua đây,” Giang Khoát nói, “Nhắn tin cậu cũng không trả lời.”
“Tôi không nghe thấy.” Đoàn Phi Phàm vẫn mủm mỉm cười.
“Gì vậy trời?” Giang Khoát bắt chước câu vừa nãy của cậu.
“Không,” Đoàn Phi Phàm nói khẽ, “Chỉ là vừa rồi nhìn thấy cậu, tôi bỗng thấy nhớ cậu vô cùng.”
[HẾT CHƯƠNG 74]
- -----oOo------.