Tam Phục FULL


“Gì vậy? Đi đâu đấy?” Đinh Triết vừa hỏi vừa chẳng cần biết là việc gì, cũng cứ thò tay sờ sờ trên quầy dưới quầy trước đã, chẳng sờ thấy gì, mà lại kiếm được một đoạn xích bị đứt, trước dùng để xích dao, dài chưa tới hai gang.
Cậu ta quấn sợi xích thành cuộn quanh bàn tay rồi bước ra cứ thế theo sau Đoàn Phi Phàm luôn.
“Đi đâu tìm vậy?” Giang Khoát nhìn tình hình này, không kịp nghĩ nhiều, cũng vội nhìn xuống dưới quầy.
Nhưng dưới này đâu phải là kho vũ khí, sau khi bị Đoàn Phi Phàm với Đinh Triết mỗi người khua khoắng một lượt thì chỉ còn lại mấy miếng khăn gấp gọn, hai con dao bị xích, với một hộp tiền lẻ.
Cậu đành phải đi theo tay không.
“Bị trộm ở đâu?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Có thấy người không?”
“Ở tiệm tôi mua nước tương,” Giang Khoát nói, “Chủ tiệm bảo mặc áo xanh lam, nói tôi đừng đuổi theo, bọn nó có một nhóm, ông ta còn định nhắc tôi vào trong tiệm, nhưng tôi không hiểu ý.”
“Vậy thì đúng rồi,” Đoàn Phi Phàm hất đầu, đi về phía khu bán gia cầm sống, “Chính là bọn đó.”
Giang Khoát chưa bị trộm bao giờ.

Đêm giao thừa trên đỉnh núi, bị người ta trộm điện thoại lại còn sẵn tiện rạch một đường trên đùi cậu – đó là lần đầu tiên, còn cái kiểu giữa chợ đông đúc bị trộm điện thoại thế này, quả thực là chuyện cậu chưa từng nghĩ tới.
“Không báo cảnh sát à?” Giang Khoát hỏi.
“Là bọn trẻ con,” Đinh Triết nói, “Cảnh sát có bắt được cũng vô ích, giáo huấn một trận rồi lại thả ra luôn, cảnh sát cũng chẳng có cách nào.

Nếu không thì sao chủ tiệm lại không dám nhắc thẳng với cậu chứ, nói ra là bọn nó ngày nào cũng đến phá rối cho một chập, chịu không nổi.”
“Báo cảnh sát rồi lại phải đợi họ tới,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc đó chẳng biết điện thoại đã lạc trôi tới đâu rồi.

Bọn nó lấy được đồ, việc đầu tiên là tắt máy, tháo thẻ rồi đem bán máy.”
“Cậu biết mấy tên trộm đó hả? Phải làm sao mới lấy lại được điện thoại?” Giang Khoát nhìn mấy món đồ trên tay Đoàn Phi Phàm và Đinh Triết.
“Đánh đến lúc tụi nó nhả ra thì thôi!” Đinh Triết nghiến răng nói.
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Đinh Triết: “Đừng có mở mồm là đòi đánh đòi giết nữa đi, làm như mày đủ trình ấy.”
Đinh Triết hứ một tiếng.
*
Thật ra, nếu không phải vì chỗ ảnh với clip kia thì cái điện thoại này có mất thì cũng coi như thôi, dù sao thì chỗ bị rơi nứt lần trước lúc nào nhìn cũng rất ngứa mắt, đổi một cái mới cũng là bình thường.
Nhưng chỗ ảnh với clip kia đều là của Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm, lại còn khá nhiều cảnh tượng thú vị mà cậu đã ghi lại kể từ khi tới học ở nơi đây, cảnh cùng nhau ăn thịt nướng quán vỉa hè, ăn malatang trong cái tiệm nhỏ xập xệ, thậm chí cả cảnh xếp hàng mua cơm ở căng tin trong trường, cậu cũng đều ghi lại.
Đây là ghi chép của cậu về cuộc sống mới, và xét theo nghĩa nào đó, đây thậm chí còn là toàn bộ quá trình phát triển mối quan hệ tình cảm này của cậu.
Tuy cậu chưa từng nghĩ mình sẽ phải tiếp xúc với lũ trộm, lại còn theo kiểu… tìm đến tận nơi thế này, nhưng thật sự, cậu rất muốn lấy lại chiếc điện thoại.
*
Chợ rất rộng, trước đây, Đoàn Phi Phàm đã dẫn Giang Khoát đi dạo quanh, nhưng nhìn chung đó mới chỉ là hai ba khu bên phía Ngưu Tam Đao.

Giờ cậu mới biết, sau khi đi xuyên qua khu bán gia cầm sống thì vẫn còn còn một khu lớn bán thủy sản, lại thêm mấy cửa tiệm bán đồ phục vụ cho các quầy trong chợ, với đủ loại rổ đựng rau củ, bao bì, dây thừng, dao với xích…
Nhưng phía bên này chợ, cấu trúc hoàn toàn khác với phía chợ bên kia, không có những cửa tiệm dọc theo phố, cũng không có cổng chợ, mà cứ thế nhìn thẳng ra một bãi đất hoang.
Gọi là đất hoang thì cũng không đúng, nơi này giống như một công trường xây dựng đã ngừng thi công, đậu rất nhiều xe, xe tải lớn nhỏ đủ loại, xe ba gác, lại còn có rất nhiều căn lán nhỏ, lán thu gom phế liệu cũng có tới mấy cái.
“Hồi nhỏ tôi toàn ra đây chơi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hồi đó ở đây lộn xộn hơn nhiều, giống như đi thám hiểm ấy.”
Giang Khoát không biết phải nói gì, cậu thấy trên đống gạch gần đó có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, quần áo toàn bụi đất, mặt với tay đỏ ứng vì lạnh.
“Như thế kia hả?” Đinh Triết hỏi thay cho Giang Khoát.
“Không thảm đến vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn trẻ đó là bên khu thu gom phế liệu, bình thường nhìn chung chẳng ai quan tâm đến chúng.”
Giang Khoát không nói gì, đột nhiên phần nào hiểu ra vì sao Đoàn Phi Phàm lại không muốn để cậu tiếp xúc với cuộc sống của cậu ấy như vậy, ngoài cuộc sống hàng ngày vụn vặt tầm thường ở Ngưu Tam Đao, có lẽ còn là vì những phần mà đi sâu vào là sẽ có thể đụng phải như thế này.
Đoàn Phi Phàm đi vòng ra phía sau mấy cái lán được dựng lên, một con hẻm nằm giữa bức tường gạch xây dở với một ngôi nhà cũ, phía cuối cũng vẫn lại là một ngôi nhà nhỏ thu mua phế liệu. 
“Đệt,” Đinh Triết dẫm phải một cục gạch, trượt chân một cái, “Tao chưa tới chỗ này bao giờ.”
“Thuộc địa phận trong làng trước đây,” Đoàn Phi Phàm đi về phía ngôi nhà nhỏ đằng trước.
Từ bên ngoài bức tường thấp bên cạnh, đột nhiên có người trèo vào.
Là một thằng nhóc choai choai gày loắt choắt, nhìn chiều cao thì chắc còn tiểu học, nhìn mặt mới phát hiện ra hơi lớn hơn một chút.
Sau khi trèo vào, thằng bé quay lại nhìn thấy ba người, không biết có phải do kinh nghiệm làm việc phong phú hay không, mà vừa thấy có người, nó đã lập tức bám trở lại bức tường, định nhảy lại ra ngoài.
Đoàn Phi Phàm vội xông tới, chộp vai nó kéo xuống đất.
Thằng bé vùng vẫy định bỏ chạy, Đoàn Phi Phàm cầm thanh mài dao đánh vào chân nó một cái.
“Á…” Thằng bé hét lên.
Từ trong khu phế liệu, lập tức chạy ra mấy đứa trẻ suýt soát tuổi thằng bé kia, cũng gầy nhẳng y như thằng bé, chiều cao có chút không đồng đều, từ ngang ngực Giang Khoát cho tới cao bằng thằng bé kia đều có.
Giang Khoát vừa nhìn đã thấy trong số đó có một thằng bé mặc áo khoác màu xanh lam.
Nhưng đồng thời, cậu cũng không biết phải làm sao, đám trẻ con này trông như dân tị nạn.
Có điều bọn trẻ rõ ràng không ngập ngừng như Giang Khoát, có thể là do cậy đông, lại đang ở trên địa bàn của mình, lúc thấy ba người, bọn trẻ nhìn chung chẳng hề có chút sợ hãi nào của kẻ đi ăn trộm bị người ta tìm đến tận nơi, ngược lại, bọn chúng còn chạy tới nghênh đón, xem điệu bộ còn muốn giải cứu thằng bé gầy nhom đang bị Đoàn Phi Phàm tóm trong tay.
“Cái điện thoại hồi nãy, mang ra đây.” Đoàn Phi Phàm nhìn bọn trẻ, giọng điệu rõ ràng khác hẳn thường ngày, mang vẻ ngạo mạn và lãnh đạm.
“Điện thoại nào?” Một thằng bé đứng ở giữa, dáng người bình thường không gầy lắm, lên tiếng, “Không biết! Thả nó ra! Không là ông đừng hòng ra về!”
“Mày có xin anh về, anh cũng không về,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không đưa điện thoại cho anh, hôm nay anh phá cái lán luôn cho mày xem, bọn mày còn ở đây ngày nào, anh còn nện cho ngày đấy.”
“Ông ở đâu ra thế hả?” Thằng bé đứng giữa gườm gườm nhìn Đoàn Phi Phàm một lúc lâu rồi mới nói.
“Điện thoại!” Đoàn Phi Phàm thình lình hét lên.
Mấy đứa trẻ giật bắn mình, tất cả vội ra vẻ thủ thế phòng vệ, chỉ có thằng bé đứng giữa là khá là bình tĩnh, chỉ trợn mắt lên.
“Tao biết rồi!” Thằng bé gầy số 2 đứng cạnh thằng bé ở giữa giơ tay chỉ Đoàn Phi Phàm, “Ông anh này là cháu của lão ba Đoàn, bên Ngưu Tam Đao đấy.”
“Ồ, đồ du côn đó ấy hả.” Thằng bé ở giữa nói.
Giang Khoát vô cùng kinh ngạc, một tên nhóc trùm trộm vặt mà lại nói Đoàn Phi Phàm Anh hùng bảo vệ trường là du côn.
“Tôi quan tâm ông là ai chứ!” Thằng bé ở giữa đột nhiên gào lên.
Tiếng cuối cùng còn chưa kịp gào xong, thằng bé này đã xông ra, mấy thằng bé gầy gò cũng lao ra theo.
Đoàn Phi Phàm dường như cũng di chuyển cùng lúc với thằng bé ở giữa, thằng bé gầy đang túm trong tay bị cậu xách cổ lẳng ra đằng trước, loạng choạng va vào đứa bên cạnh thằng bé ở giữa.  
Lúc thằng bé ở giữa nghiêng người né, Đoàn Phi Phàm đã xông tới trước mặt nó, vung tay nện xuống một cú.
Chỉ nghe cốp một tiếng, miếng sắt nhọn hoắt trên tay thằng bé đã bị thanh gậy mài dao đập rơi xuống đất.
“Điện thoại đâu?” Đoàn Phi Phàm túm lấy thằng bé, quất một roi lên chân nó.
Đinh Triết cũng phi tới không nói nửa lời, thằng bé gầy đã xông tới trước mặt cậu ta, Đinh Triết vung bàn tay quấn dây xích, bốp bốp hai tiếng, đập vào vai thằng bé.
Giang Khoát vốn cũng định nhặt một cục gạch, nhưng có một tên nhóc đã xông tới đằng sau Đoàn Phi Phàm, cậu vội bỏ vũ khí, phi tới đá cho tên kia một cú, tên nhóc bị đá ngã sõng soài qua một bên.
“Lấy điện thoại ra đây,” Đoàn Phi Phàm túm thằng bé ở giữa quăng xuống đất, rồi lại quất một roi vào cái chân đang định đá cậu, “Còn bướng hả?”
“Không xứng…” Đoàn Phi Phàm lại đánh một roi vào bàn tay thằng bé, tiếp đó thêm một roi lên cái chân kia, “…đánh nhau với anh đâu!”
“Độc ác này!” Động tác của Đoàn Phi Phàm rất nhanh, lực quất xuống của thanh mài dao không mạnh lắm, nhưng đủ để thân hình không bao nhiêu thịt của người gầy phải đau tới co quắp tay chân, lăn lộn trên mặt đất mà né.
Một đứa nhóc cầm cục gạch xông tới, Giang Khoát vung một chưởng chặt rơi cục gạch, tiện tay túm vai nó lôi qua một bên, tiếp đó đã thấy một đứa trẻ khác vung tay ném nửa viên gạch vào đầu Đinh Triết, nhưng cậu hoàn toàn không kịp cản.
Cậu thật sự không ngờ một đứa trẻ con lại có thể ra tay ác thế này.
May mà nhắm không chuẩn, viên gạch rơi xuống đất cách Đinh Triết nửa cánh tay, nhưng Giang Khoát vẫn hết hồn toát mồ hôi lạnh.
“Ông bà ông vải!” Đinh Triết cũng giật bắn mình, co chân nhảy tránh qua một bên.
Phía bên kia, Đoàn Phi Phàm cúi xuống túm ngực áo thằng bé đứng giữa, lôi tới cái lán gom phế liệu phía trước, thằng bé vùng vẫy muốn đứng thẳng dậy, nhưng Đoàn Phi Phàm đi rất nhanh, mấy bước đã qua tới đó rồi vung tay một cái, quẳng thằng bé vào trong lán.
“Người đâu!” Đoàn Phi Phàm hét vào trong lán, “Giao điện thoại ra đây cho ông.”
Giang Khoát không biết cậu ấy đang hét lên với ai, nhưng vẫn vội vã cùng Đinh Triết chạy tới yểm trợ cho Đoàn Phi Phàm, mấy đứa bé vây lấy họ, lúc này, sự chênh lệch về lực lượng đã hiện rõ, bọn trẻ không xông lên nữa, chỉ có chốc chốc lại nhảy tới định đá một cú, đấm một cái.
Giang Khoát đã phải quăng ba thằng nhóc ra, cậu thấy tay mình đã dinh dính hết cả, toàn là từ vết bẩn trên quần áo của mấy thằng bé.
“Mang ra đây!” Đoàn Phi Phàm đạp một cú lên khung cửa cái lán bên cạnh, cả cái lán lắc lư theo cú đá của cậu.
“Trả người ta đi.” Bên trong có người lên tiếng.
Giọng người kia không lớn, nhưng Giang Khoát vẫn nhận ra đây là giọng của một người đàn ông trung niên.
Thằng bé hồi nãy ôm cánh tay từ từ đi ra, ánh mắt đầy vẻ bất mãn và tức giận, trừng trừng nhìn Đoàn Phi Phàm, rồi chậm chạp đưa cái điện thoại cầm trên tay cho Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại nhìn lướt một cái, rồi chăm chú nhìn nó: “Thẻ.”
Thằng bé từ từ quay người đi vào, lúc đi ra vung tay một cái, ném cái thẻ bé tí về phía Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm bắt lấy cái thẻ, sau đó đưa điện thoại với thẻ cho Giang Khoát: “Xem thử đi.”
Giang Khoát cầm lấy điện thoại, đúng là của cậu không sai: “Đúng rồi.”
“Mợ nó chứ đừng để anh đây thấy bọn mày lảng vảng bên khu Ngưu Tam Đao lần nữa đấy,” Đoàn Phi Phàm gằn giọng, “Cứ thấy mặt là cho ăn đòn, không nói nhiều.”
“Thằng bán thịt bò như ông là cái quái gì chứ!” Thằng bé kia hung hãn nói.
“Là tía mày đó.” Đoàn Phi Phàm nhìn nó, “Mày thử láo với anh câu nữa xem.”
Bên trong nhà có tiếng người đá đồ đạc.
Thằng bé không nói nữa, mắt cụp xuống.
“Đi.” Đoàn Phi Phàm quay đi, khẽ huých vai vào Giang Khoát.
Giang Khoát với Đinh Triết cũng quay đi, theo lối cũ mà ra.
“Liệu có đánh lén không?” Đinh Triết hỏi, “Đệt, lũ nhóc này cũng hiểm thật!”
“Sợ đánh lén thì quay lại nhìn đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát đang định quay lại nhìn thử thì Đinh Triết huých cậu một cái, hạ giọng bảo: “Lúc này mà quay lại thì mất hình tượng lắm!”
“Bị người ta tương cho cục gạch vào gáy thì hình tượng đẹp long lanh đúng không?” Giang Khoát nói xong liền quay đầu lại nhìn.
Mấy đứa trẻ kia đều đang đứng im tại chỗ, nhìn về phía này.
“Bọn nó không đi theo đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không đáng phải thế vì một chiếc điện thoại, bọn trẻ con không hiểu, nhưng ông trùm tụi nó sẽ không chuốc lấy rắc rối này đâu.”
“Bên trong hồi nãy là ai vậy?” Đinh Triết hỏi.
“Người gom phế liệu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Một chú rất thật thà chất phác, có khi mày cũng từng thấy rồi đấy, thường thu gom thùng carton bên chỗ bãi đậu xe.”
“Đệt.” Đinh Triết vô cùng kinh ngạc.
Giang Khoát cũng rất kinh ngạc, tới mức trong đầu cứ ù ù ong ong.
Kiểu đánh nhau thế này, cậu chưa bao giờ trải qua, thậm chí còn chưa từng tưởng tượng ra – một đám trẻ choai choai, lấy trộm đồ xong lại còn dám tiện tay vớ miếng sắt cục gạch mà tấn công người khác.
Sức chiến đấu của bọn nhỏ không mạnh, nhìn chung đá cho một cái là bay, vung tay một cái là văng.
Nhưng kiểu đánh nhau này thật sự rất… gớm ghiếc.
Trong lòng cậu vô cùng khó chịu.
Về đến Ngưu Tam Đao, việc đầu tiên Giang Khoát làm là đi rửa tay.
Dùng nước rửa chén chà xát suốt một lúc lâu.
*
“Đi đâu về đấy?” Thím đi theo vào hỏi.
“Đi lấy điện thoại ạ.” Đoàn Phi Phàm trả lời rất ngắn gọn.
“Điện thoại của ai?” Chú cậu cũng đi tới, “Đi đâu lấy?”
“Điện thoại của Giang Khoát, vừa rồi bị móc lúc đi mua nước tương,” Đinh Triết nói, “Bọn cháu ra khu gom phế liệu đòi về.”
Chú Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc, không nói gì.
“Có đánh nhau không?” Thím cau mày, “Mấy người đó không được chọc vào đâu.”
“Chỉ hét bừa vài tiếng thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lão Bí ngô ở trong nhà, bảo bọn nhỏ mang điện thoại ra.”
“Lấy được về là tốt rồi,” Chú nói, “Người đó nên hạn chế tiếp xúc.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm nói.
Chú cậu nhìn mặt Đoàn Phi Phàm: “Vết thương này của cháu, thím cháu bảo là đi xe đạp bị ngã hả?”
Giang Khoát vừa nghe câu này là đột nhiên thấy căng thẳng.
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Cháu đang chạy xe trên vỉa hè, có băng trơn nên trượt một cái, té sấp mặt luôn.”
Đinh Triết đứng bên cạnh cười hô hố.
“Cháu thật là…” Chú nói nửa chừng thì dừng lại, rồi cũng thở dài, “Có mấy ngày nghỉ đông thôi mà cũng bị thương tới mấy lần, lại còn chạy ra chỗ lão Bí ngô nữa…”
Chú Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Đinh Triết, rồi lại nhìn Giang Khoát: “Có chuyện gì phải nói với gia đình…”
“Làm gì có chuyện gì đâu ạ.” Đinh Triết hờ hững xua tay.
Giang Khoát thấy hơi xấu hổ: “Hôm nay, chuyện cái điện thoại của cháu…”
“Ấy, chuyện này không ai trách cháu cả, chú không có ý đó,” Chú vỗ vỗ vai cậu, “Đám trẻ đó chẳng ai làm gì được bọn nó đâu, cứ bắt rồi thả, thả rồi lại ăn trộm, trộm rồi lại bắt, điện thoại đừng để ở túi ngoài, cho vào túi trong ấy, nhớ chưa?”
“Dạ.” Giang Khoát gật đầu.
“Được rồi được rồi,” Thím xua mấy người ra ngoài, “Đừng đứng đực ra ở đây nữa, không định nướng thịt hả, thím lấy lò nướng cho mấy đứa nhá.”
“Nước tương…” Giang Khoát nhớ ra vẫn chưa mua nước tương.
“Thím mới xin hàng xóm một ít rồi, không lo, lát nữa tính sau đi.” Thím bảo.
“Giờ tôi đi mua luôn nha,” Giang Khoát khẽ nói với Đoàn Phi Phàm, “Vẫn chưa ăn cơm phải không?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Đinh Triết, mày trông hàng giúp tao tí, tao đi mua rượu!”
“Làm ít rượu hoàng tửu đi,” Đinh Triết đứng ngoài quầy hét lên, “Chú ơi, hoàng tửu thế nào chú?”
“Được,” Chú nói, “Lâu rồi không uống, để chú tìm cái bình hâm rượu của chú.”
“Đi.” Đoàn Phi Phàm vỗ nhẹ vào lưng Giang Khoát.
Sau khi rời khỏi Ngưu Tam Đao, Đoàn Phi Phàm không đi mua nước tương với rượu luôn, mà dẫn Giang Khoát đi ra khỏi chợ, đứng bên đường.
“Không sao chứ?” Cậu hỏi.
“Không sao,” Giang Khoát thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Chỉ là hơi giật mình, thằng bé đó nhằm đầu Đinh Triết mà ném gạch, nếu mà ném trúng là xỉu luôn đó.”
“Xem thử ảnh với clip còn đủ không.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đủ cả, tôi mới xem qua rồi,” Giang Khoát nói, “Chắc là trộm xong tắt máy luôn, chưa động chạm gì bên trong.”
“Ảnh với clip gì mà quan trọng vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Giờ mới nhớ ra việc hỏi hả?” Giang Khoát cười.
“Vừa rồi chưa kịp hỏi, không nhanh chút, lão Bí ngô rẽ sang phố đồ công nghệ một cái là điện thoại không tìm lại được đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Thì là…” Giang Khoát cầm điện thoại mở album, từ từ lướt xuống, “Chủ yếu là ảnh nửa năm nay, trước đây tôi cũng không mấy khi chụp ảnh, vậy nên cũng không quen sao lưu.”
“Là vì chỗ ảnh này hả?” Đoàn Phi Phàm ghé lại xem, rồi bật cười, “Chẳng phải toàn là chụp bừa cảnh thường ngày sao?”
“Ừ, chỉ là chụp bừa cảnh thường ngày,” Giang Khoát nói, “Tôi ghi lại nửa năm nay, có lúc ngồi xem lại, cảm giác giống như xem nhật ký.”
Đoàn Phi Phàm im lặng nhìn Giang Khoát.
“Cậu viết nhật ký không?” Giang Khoát hỏi.
“Không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Người bình thường ai mà viết nhật ký chứ.”
Giang Khoát cười một hồi lâu rồi mới gật đầu: “Tôi cũng không viết, cái chính là dường như cũng chẳng có gì cần phải ghi lại.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Nhưng thực tế, chúng ta sẽ quên rất nhiều thứ, đôi khi nhìn thấy một thứ gì đó thì lại sẽ nhớ ra, à, có một câu chuyện như thế.

Nếu như không có thứ đó, thì câu chuyện kia cũng sẽ không nhớ ra được nữa,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Trước đây, tôi thấy không nhớ ra thì không nhớ ra thôi, cũng có gì đặc biệt quan trọng đâu.”
“Giờ thì không muốn quên nữa.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đúng vậy,” Giang Khoát nói, “Tôi vô cùng sợ mình sẽ quên một số chuyện, mà cũng chẳng có thứ gì có thể nhắc tôi nhớ lại những chuyện đó.

Chỗ ảnh với clip này chính là thứ nhắc tôi nhớ lại.”
Đoàn Phi Phàm đưa tay ôm lấy Giang Khoát: “Tôi hiểu rồi.”
“Có phải trước giờ cậu vẫn thích chụp ảnh không?” Giang Khoát hỏi, “Lúc đi chơi, tôi thấy cậu chụp rất nhiều.”
“Trước đây thì cũng bình thường thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bò nấu tương xong rồi, thịt bò thượng hạng tới rồi đây, chụp một tấm nào.”
Giang Khoát cười, không nói gì.
“Lúc đi chơi đúng là tôi chụp rất nhiều,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lần đầu tiên tôi đi chơi như vậy đấy.”
“Ừ.” Giang Khoát đáp.
“Vẫn còn có cậu mà.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tối nay phải sao lưu chỗ ảnh này mới được, trên máy tính một bản, đám mây một bản.” Giang Khoát nói.
“Được, giao hết cho cậu, sao lưu luôn cả ảnh của tôi đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu thì sao?” Giang Khoát hỏi.
“Tôi phải đi mua ván gỗ sửa giường.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đệt.” Giang Khoát phì cười.
*
Mua rượu hoàng tửu ở tiệm rượu thuốc lá xong, hai người lại quay về chợ, bây giờ, nhìn người đi qua đi lại, Giang Khoát cảm giác không còn như trước.
Nước tương thì vẫn mua ở cửa tiệm hồi nãy, Đoàn Phi Phàm đi vào trong tiệm, ông chủ chào cậu, lúc nhìn thấy Giang Khoát thì sửng sốt: “Phi Phàm, đây là bạn cháu hả?”
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Vừa rồi cảm ơn chú nha.”
“Ầy, ơn huệ gì, chú cũng đâu dám nhắc quá rõ đâu, sợ thằng bé đó phát hiện ra,” Chủ tiệm nhìn hai người, “Vậy điện thoại…”
“Lấy lại được rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Phải thế chứ,” Ông chủ đập lên quầy một cái, tặc lưỡi bảo Giang Khoát, “Trong cái chợ này, người bị trộm đồ mà lấy lại được cũng chỉ có lão ba Đoàn với Đoàn Phi Phàm thôi, đúng rồi, cả lão hai Đoàn cũng sẽ lấy lại được, lão hai còn ghê gớm hơn ấy chứ, Đoàn Phi Phàm giống bố nó.”
Giang Khoát cười: “Ngầu vậy cơ ạ?”
“Thằng bé này mấy năm nay đột nhiên đổi tính đổi nết,” Ông chủ chỉ Đoàn Phi Phàm mà cười bảo, “Trước đây nó không thế này đâu, từ bé đã giỏi dùng dao.”
“Bao nhiêu tiền đây ạ?” Đoàn Phi Phàm đặt chai nước tương trước mặt ông chủ.
“Cho cháu đấy,” Ông chủ xua tay, “Hôm nay coi như cháu giúp chú giữ thể diện.”
“Vậy cháu không khách sáo nha.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Khách sáo cái gì,” Ông chủ nói, vẻ mặt đột nhiên rầu rĩ, “Chỗ này cũng chẳng biết khi nào thì phá dỡ, mấy nhà hàng xóm thân quen sau này cũng chưa chắc đã gặp được nhau, chai nước tương đã là cái gì chứ, cháu còn thiếu món nào thì cứ lấy đi hết đi.”
*
Trên đường về, Đoàn Phi Phàm khoác vai Giang Khoát, nói nhỏ vào tai cậu: “Không phải chợ nào cũng thế này đâu, chợ này cũ quá rồi, vị trí lại tương đối khuất nên mới hơi phức tạp một chút.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Đừng sợ.” Đoàn Phi Phàm lại nói.
“Đệt,” Giang Khoát cười, “Đang an ủi tôi đấy hả?”
“Sợ cậu hiểu lầm về chợ nói chung,” Đoàn Phi Phàm nói, “Dù sao thì cũng định mở tiệm rồi, lỡ cậu sợ chạy mất thì làm sao?”
Giang Khoát không nói gì, vòng tay ôm xiết lấy eo Đoàn Phi Phàm.
[HẾT CHƯƠNG 81]
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui