Tam Phục FULL


Thực ra chú Hồ đã biết chuyện này rồi thì nhìn chung sếp Giang cũng sẽ biết.

Dù sao thì Đại Pháo đụng phải chuyện thế này, Giang Khoát cũng không thể làm ngơ.

Nhưng việc sếp Giang biết, với việc ông ấy ở ngay trước mặt, cảm giác vẫn rất khác.

Giang Khoát không mấy bận tâm chuyện sếp Giang biết cậu cũng đang ở đây, cậu ở đây có thể là đến hóng chuyện cho vui, cũng có thể là đứng từ xa mà cho lời khuyên.

Nhưng cậu lại thấy bận tâm khi ông ấy tận mắt nhìn thấy cậu ở đây, vì từ trước tới nay, cậu vẫn không chịu dính vào công việc làm ăn hay dự án nào của sếp Giang.

Giờ thì hay rồi.

Sếp Giang đã tận mắt nhìn thấy cậu không chỉ tự mình dẫn xác tới, mà lại còn dẫn theo cả người, mức độ tham gia vừa nhìn đã thấy là không hề nhẹ.
Mà nghe chừng Đại Mao đã hoàn toàn phản bội cậu, ngay cả cái danh xưng “Giám đốc Giang” mà anh ta tiện thể đặt bừa cũng đã bị xướng lên, thật xấu hổ hết sức.
“Bố đến lúc nào vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Đến từ sớm, bố ngủ một giấc trên xe luôn.” Sếp Giang mở cửa định xuống xe thì phát hiện ra cửa xe bị vướng xe máy.
“Bố vào nhà ngủ đi.” Giang Khoát đưa mắt nhìn cái xe máy, đứng im không nhúc nhích.
Đoàn Phi Phàm đi tới, đẩy cái xe máy ra.
Giang Khoát nhìn sau gáy Đoàn Phi Phàm.

Cậu đứng về phía ai vậy!
“Cái nhà xập xệ này,” Sếp Giang xuống xe, “Bố ở trên xe còn thoải mái hơn, lão Hồ thì ở trong nhà ngủ một giấc ngon lành, dù sao cũng là giường của con trai ông ấy mà.”
“Hai người không phải vừa gọi điện cho Đại Mao sao?” Giang Khoát nhìn bố, “Giờ lại bảo ngủ một giấc rồi là sao?”
“Thẩm vấn bố đấy hả?” Sếp Giang nhìn cậu.
Giang Khoát im lặng.
“Cứ tưởng mấy đứa ăn cơm xong là về được ngay, hóa ra cơm trưa lại kéo sang cả trà chiều, lão Hồ ngủ dậy rồi mới gọi điện,” Sếp Giang nói xong lại cười, lùi lại nửa bước, ngắm nghía Giang Khoát một lúc, “Nghe nói bàn việc cũng không tệ? Bàn thế nào rồi?”
“Ai báo với bố thì bố đi mà hỏi người ấy.” Giang Khoát quay mặt đi.
Sếp Giang bật cười vui vẻ, rồi nhìn Đoàn Phi Phàm đang ngồi trên xe máy lướt điện thoại: “Tự mình trốn học lại còn kéo theo Đoàn Phi Phàm?”
“Con xin nghỉ rồi,” Giang Khoát nói, “Con đau bụng.”
“Còn cậu ấy đưa con đi bệnh viện?” Sếp Giang hỏi.
“Dạ.” Giang Khoát đáp.
Sếp Hồ ở trong sân lại gọi điện không biết là cho ai, gọi xong mới đi ra: “Tiểu Khoát hôm nay ngầu thật nha, cậu bạn học kia của cháu…”
Sếp Hồ nhìn quanh rồi chỉ Đoàn Phi Phàm: “Là cậu kia phải không, cũng ngầu ghê đó, cậu ấy dẫn tới hai xe chở người hả?”
Sếp Giang nhướng mày: “Hai xe chở người gì?”
Giang Khoát chưa kịp trả lời, sếp Giang đã hét sang phía bên kia: “Đoàn Phi Phàm!”
“Dạ!” Đoàn Phi Phàm ngẩng lên đáp, nhét điện thoại vào túi rồi chạy qua, “Sếp Giang, sếp Hồ.”
“Cháu dẫn người tới hả?” Sếp Giang rất hứng thú, “Người đâu?”
“Ở đằng sau ạ,” Đoàn Phi Phàm cười, “Đại Pháo đi cùng họ, chắc giờ cũng sắp về tới rồi.”
“Gọi người ở đâu vậy?” Sếp Giang hỏi, “Sao lại nghĩ tới chuyện dẫn người tới?”
“Toàn là người trong khu chợ cháu,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Đều là người cháu quen biết từ nhỏ.

Sang thôn này lạ nước lạ cái, chỉ có cháu với Giang Khoát hai người đi thì sợ không an toàn.”
“Ừ,” Sếp Giang gật gù, “Ra là như vậy.”
Đang nói chuyện thì Đại Pháo đưa hai xe van chở người về tới nơi.
Tuy Đại Pháo không muốn để bố cậu ta với sếp Giang biết chuyện lần này, nhưng nguyên nhân chính lại hoàn toàn khác với Giang Khoát.

Vì vậy khi nhìn thấy bố mình đang đứng ở cổng sân, cậu ta tự hào ngẩng cao đầu.
“Bố! Sếp Giang! Hai người sao lại tới đây!” Cậu ta vẫy tay, “Mấy người anh em, trước tiên vào sân nghỉ ngơi chút đã!”
Nhóm người ở chợ lũ lượt xuống xe, chào hỏi hai ông bố một cách vô cùng ồn ào huyên náo, sau đó thì tràn vào trong sân.
“Nhìn khí thế kiểu này, đàm phán có vẻ khá suôn sẻ nhỉ?” Sếp Hồ nhìn Đại Pháo.
“Có thể không suôn sẻ sao,” Đại Pháo nói xong lại vỗ vỗ vai Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm, “Có hai cậu này mà không suôn sẻ được sao!”
“Nói chú nghe đi.” Sếp Hồ cười, vẫy vẫy tay.
Giang Khoát tuy khá là bất đắc dĩ nhưng vẫn phải giữ thể diện cho chú Hồ, cậu quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm một cái, rồi chậm chạp đi tới.
Đoàn Phi Phàm thấy Giang Khoát không muốn mở miệng, đang định đi qua theo nói giúp cậu ấy thì sếp Giang dựa ở đầu xe lên tiếng gọi cậu: “Tiểu Đoàn à.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm vội dừng bước, đi tới trước mặt sếp Giang.
“Cháu vất vả rồi.” Sếp Giang nhìn đám người huyên náo trong sân.
“Đây là chuyện thường ngày thôi ạ,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cùng nhau lớn lên, có việc gì thì xúm lại giúp nhau một tay.”
“Vậy sao, vì Giang Khoát mà huy động lực lượng thế này.” Sếp Giang mỉm cười nửa miệng.
Động tác này vừa nhìn đã thấy đúng là bố đẻ của Giang Khoát, giống Giang Khoát y như đúc, chỉ là cái nhếch mép này của sếp Giang khiến cho người ta có cảm giác áp chế mạnh mẽ.
“Bạn bè mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hồi nghỉ đông, Giang Khoát còn dẫn cả đám bọn cháu đi ăn uống vui chơi, cả đám coi như là được mở mang tầm mắt.

Bây giờ gặp chuyện này, cháu cũng chẳng giúp được gì, nhưng gọi thêm vài người tới thì không thành vấn đề.”
“Giang Khoát nó không giỏi xử lý mấy chuyện này đâu, bình thường mẹ nó chiều quá nên nó đâm ra yếu ớt,” Sếp Giang đưa ngón tay vạch lên không khí, “Mấy việc ở khu công trường dự án, nó ít tiếp xúc, đặc biệt là chuyện giao tiếp với dân làng, tính cách nó thế kia, không có ai ở cạnh xoa dịu tình hình thì đúng là không ổn.”
… Ai chiều ai cơ?
“Nếu chỉ xoa dịu thì cũng không ổn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chú mà ở đó là chú sẽ thấy ngay, vẫn phải có chút uy thế mạnh mẽ của Giang Khoát thì mới có tiến triển.”
Sếp Giang bật cười, nhìn Đoàn Phi Phàm: “Lại còn khen nó với chú hả?”
“Không có,” Đoàn Phi Phàm dụi dụi mũi, “Cháu có sao nói vậy, kỳ thực đây là lần đầu tiên cháu thấy Giang Khoát như thế, cháu khá là ngạc nhiên đấy ạ.”
“Vậy là tính cách thì phải rèn giũa lại, còn đầu óc thì vẫn dùng rất ổn,” Sếp Giang nói, “Cái thằng này nó là do cứng đầu với chú, cứ nhất quyết đòi học cái trường nát…”
Nói nửa chừng thì sếp Giang dừng lại, vỗ vỗ vai Đoàn Phi Phàm: “Cháu học cái trường nát đó cũng rất là lãng phí đấy.”
Đoàn Phi Phàm cười, đổi chủ đề: “Sếp Giang lần này tới đây, định ở lại mấy ngày?”
“Sáng ngày mai là đi luôn rồi,” Sếp Giang nói, “Công ty còn một đống việc, thực ra hôm nay chú cũng không định tới đâu, nhưng lão Hồ không yên cái bụng.

Nếu mà biết mấy đứa cùng tham gia đánh trận này, có khi lão ấy cũng chẳng tới.”
“Không ăn với Giang Khoát bữa cơm rồi hẵng đi ạ?” Đoàn Phi Phàm thuận miệng hỏi một câu.
“Ăn với nó chán lắm,” Sếp Giang nhìn cậu, “Có dịp thì hai chúng ta uống với nhau một bữa.”
“Dạ được,” Đoàn Phi Phàm đành phải gật đầu, “Sếp Giang, lần sau chú tới, nhất định phải bảo Giang Khoát báo cho cháu, cháu sẽ uống với chú một bữa ra trò.”
“Báo với Giang Khoát thì khỏi uống rượu luôn,” Sếp Giang cười, cúi xuống nhìn chân, có một con gà nãy giờ cứ luẩn quẩn quanh chân ông, lúc này đã bắt đầu mổ lên giày ông, sếp Giang lấy chân gạt con gà sang một bên, “Nó mà lại để chú đến gọi cháu đi uống sao?”
Đoàn Phi Phàm không biết phải trả lời câu này như thế nào, đành cúi xuống, tiếp sức sếp Giang, đưa chân gạt con gà ra lần nữa.
Cũng may là bên kia, Giang Khoát đã nói chuyện với sếp Hồ xong, cả hai đang cùng đi tới, Giang Khoát sờ bụng thở dài: “Con đói gần chết rồi.”
“Đi ăn đi.” Sếp Giang vội nói, cũng chẳng cảm thấy lạ khi bọn trẻ vừa đi ăn trên trấn xong về mà lại có thể đói gần chết như vậy.
“Không cần đâu, lát con ăn bánh mì,” Giang Khoát nói, “Bọn con phải về trường rồi.”
“Về trường làm gì,” Sếp Giang nói, “Tối ăn cơm đi, rồi bố lái xe đưa mấy đứa về…”
“Không cần.” Giang Khoát vội nói.
“Chuyện này con xử lý nửa chừng rồi bỏ đó hả?” Sếp Giang hỏi, “Chẳng phải tối nay còn phải gặp bên Thượng Gia hay sao?”
“Có bố rồi đấy thôi?” Giang Khoát nói.
“Bố?” Sếp Giang cười tự chỉ vào mình, chống tay lên đầu xe, ngón tay gõ lên mui xe mấy cái, “Nguyên một vệt mấy cái thôn này đều đã bán cho bố hết rồi, bố còn có thể đi gặp người ta sao?”
“Lại còn làm bộ, lần trước chẳng phải bố cùng Tiểu Tần tới đó sao?” Giang Khoát tặc lưỡi.
“Lần trước bố ngủ trong khách sạn trên trấn nha.” Sếp Giang nói.
“… Vậy hôm nay bố làm trợ lý cho Đại Pháo đi.” Giang Khoát nói.
“Trợ lý của nó ở kia kìa.” Sếp Giang hất cằm về phía sếp Hồ.
Theo kế hoạch ban đầu của Giang Khoát thì nhất định phải ăn tối xong mới đi, cậu đã bảo Đại Pháo hẹn với người ta là nói chuyện với phía Đại Tân xong thì sẽ uống với nhau một bữa.
Nhưng bây giờ, sếp Giang đột nhiên tới thế này, cậu lại thấy hơi gượng gạo, nhưng đã chủ động hẹn với bên Thượng Gia rồi giờ lại sai hẹn thì chắc chắn cũng không phải đạo.
“Hay là sếp Giang,” Đoàn Phi Phàm lên tiếng, “Chú với sếp Hồ… cứ về trước đi.”
Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, sếp Giang với sếp Hồ cũng sững người, cùng nhìn Đoàn Phi Phàm.
Phàm đại ca, hơi bị được đó!
“Vốn dĩ các chú cũng là do không yên tâm nên tới xem thế nào,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ cũng không có chuyện gì, xử lý cũng ổn cả, lát nữa nhóm Giang Khoát sẽ qua gặp bên thôn Thượng Gia, nhất định sẽ phải ăn một bữa với họ.

Nếu các chú ở đây, chắc chắn là không đi cùng được, cơm tối trên trấn thì cũng chẳng ngon lành gì, mấy cậu ấy sẽ lo cho hai chú.”
Sếp Giang nhìn Đoàn Phi Phàm, cười lớn: “Cái thằng bé này… Hai đứa nó mà thèm lo cho bọn ta ấy à!”
“Hay là chúng ta đi đi?” Sếp Hồ nói.
“Đi,” Sếp Giang vỗ vỗ đầu xe, đưa mắt nhìn Giang Khoát, “Còn phái cả người đuổi chúng ta rồi còn gì.”
Giang Khoát thở dài.
“Đi,” Sếp Giang vẫy sếp Hồ, “Chúng ta về thành phố thả lỏng chút.”
Giang Khoát vội quay sang nhìn bố.
“Thả lỏng nào,” Sếp Giang tự vỗ một vòng tới lui trên người mình, rồi lại bóp bóp một lượt cánh tay với hai chân mình, “Thư giãn chút nào.”
“Con biết rồi.” Giang Khoát nói.
“Đi thôi.” Sếp Giang mở cửa lên xe, cài dây an toàn xong thì từ trong cửa sổ xe, đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm bước tới bên cửa sổ xe.
“Có dịp lại nói chuyện nhé.” Sếp Giang nói.
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm cười, “Sếp Giang lái xe cẩn thận.”
Sếp Hồ dặn dò Đại Pháo mấy câu xong liền lên xe, sếp Giang cho xe lùi ra rồi lại hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với bọn họ.
Giang Khoát quay mặt đi luôn, còn Đoàn Phi Phàm thì vẫy tay lại với sếp Giang.
Sau khi xe rẽ vào khúc quanh, Đoàn Phi Phàm cúi đầu đá một cục gạch nhỏ tới vị trí trước bánh trước của xe, sau đó chầm chậm đi tới ngã tư.
“Đi đâu đấy,” Giang Khoát hỏi với theo, “Vào phòng ăn chút gì đi, tôi đói chết đi được rồi đây.”
“Mấy người kia ăn như hoẵng ấy, giờ họ đã vào dạo được một vòng trong đó rồi, sao còn thứ gì cho cậu ăn được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu muốn uống gì không? Bên kia ngã tư có một cửa tiệm nhỏ, tôi đi xem có gì ăn không, bên đó cũng có bán đồ uống nữa.”
“… Mua đồ ăn thức uống ở đây sao?” Giang Khoát hạ giọng hỏi.
“Chỗ này cách thị trấn đâu có xa,” Đoàn Phi Phàm cười, rồi cũng hạ giọng bảo, “Cậu lo hạn sử dụng hả? Chỗ đồ ăn trong phòng Đại Pháo có khi cũng là mua từ cửa hàng đó đó.”
“Sữa đi,” Giang Khoát nói, “Mua hũ sữa chua cũng được.”
“Đợi nhé.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát vào trong vườn, Đoàn Phi Phàm đi tới ngã tư, lúc rẽ sang phía cửa tiệm, cậu đứng ở giữa ngã tư, ngoái lại nhìn vị trí của viên gạch kia.
Cửa tiệm ở trong làng thường không hay có sữa chua hũ, vì thời hạn sử dụng ngắn, lại còn đắt, Đoàn Phi Phàm mua cho Giang Khoát hai hộp sữa chua uống, rồi lại lấy thêm một lon cola.
Lúc về, cậu thấy Giang Khoát đang lững thững đi tới.

Bánh kẹo đồ ăn vặt trong phòng sếp Hồ nhỏ không phải là bị mấy người ở chợ lột sạch, mà hóa ra là bị sếp Hồ lớn ăn hết khá nhiều, Đại Pháo nhìn đống vỏ bao bì trong thùng rác, bảo ít nhất phải hết một nửa.
Giang Khoát muốn ăn chút gì lấp bụng, nhưng chỉ còn thừa lại một cái bánh mì nhỏ, những thứ khác đều là những đồ ăn vặt càng ăn càng đói.
“Sữa chua uống?” Giang Khoát nhận lấy hai hộp đồ uống mà Đoàn Phi Phàm đưa cậu.
“Không có sữa chua kia,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái này cũng chua chua ngọt ngọt, uống tạm chút đi.”
“Cái này thậm chí còn chẳng phải là sữa…” Giang Khoát cười, rồi thở dài: “Cũng được.”
“Tối nay ăn nhiều thêm chút vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
*
Thôn Thượng Gia với bọn họ là “người mình”, hơn nữa việc của Đại Pháo lần này, bọn họ cũng không đứng ra can thiệp nên thấy hơi áy náy, vì vậy mà bữa tối hôm nay là do trong thôn mời.

Không lên nhà hàng trên trấn mà trưởng thôn cho bày luôn mấy bàn ở nhà mình để thết đãi bọn họ.

Dọn lên toàn món ngon dân dã, cả bàn đầy những thịt.
So với bữa cơm hồi trưa, bữa này hết sức thư giãn.
Chỉ đến lúc ăn gần xong, Giang Khoát mới đưa ra yêu cầu cứng rắn, rằng thôn này cần phải thu xếp lại một khoảng đất để làm kho chứa thiết bị vật liệu với đặt ban quản lý công trường, đồng thời phải chi tiền làm đường dẫn qua thôn Đại Tân, nếu không thì theo thỏa thuận, mảnh đất đang tranh chấp sẽ phải đưa ra pháp luật.
Yêu cầu này thực ra cũng là hợp lý, thôn Thượng Gia cũng không muốn rắc rối nên mấy lãnh đạo trong thôn bàn với nhau một lúc rồi đồng ý luôn, không mấy khó khăn.

Chỉ cần danh lam thắng cảnh với vườn sinh thái làm xong là sẽ có thể nhanh chóng thu hồi chút vốn đầu tư này.
Nói chuyện này xong, Giang Khoát đã bắt đầu ngáp, hoàn toàn không còn khí thế của “Giám đốc Giang” trước đó nữa.
“Buồn ngủ hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Thực ra không phải buồn ngủ, chỉ mệt thôi,” Giang Khoát nói, “Ôn thi cấp tốc cuối kỳ, tôi cũng không dùng nhiều nơ ron thần kinh tế này, mệt đừ luôn, đám lửa này lại còn hun tôi nữa chứ, vừa mệt vừa nóng, oải dễ sợ.”
Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn cái bếp lò đốt củi phía sau, bật cười: “Về tới trường chắc cũng 12 giờ rồi.”
“Còn về trường nữa hả?” Giang Khoát hỏi.
“Đợt này toàn ở ký túc nên quen rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Về thẳng khu 10 cửa 2.”
Giang Khoát xem điện thoại: “Đường Lực bảo hôm nay Lư Hạo Ba đi đấy.”
“Đường Lực vẫn ôm mộng giành giải phòng ký túc xuất sắc hả, bảo cậu ta bỏ cái hy vọng hão huyền đó đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không đuổi cậu ra khỏi 119 là coi như bọn nó đã nhịn nhục lắm rồi đấy, Lư Hạo Ba cũng không đời nào để phòng cậu được bình chọn đâu.”
Giang Khoát bật cười: “Tôi thật có lỗi với Đường Lực quá rồi.”
Mọi người vẫn còn đang ăn, Giang Khoát đã ra khỏi nhà, cùng Đoàn Phi Phàm đi dạo trên con đường trong thôn.
Vẫn chưa tới 10 giờ mà trong thôn đã hoàn toàn tĩnh lặng, mà kiểu tĩnh lặng này mới là tĩnh lặng thực sự, nhuốm chút lặng yên trống rỗng.
Rất nhiều nhà đã tắt đèn, cách khá xa mới có một ngọn đèn đường, từ phía xa xa có tiếng chó sủa.
“Sếp Giang cực kỳ thích những nơi thế này,” Giang Khoát nói, “Tôi thì không quen lắm, cảm giác không ở được.”
Mặc dù Giang Khoát theo thói quen hay bất mãn với sếp Giang, nhưng cậu ấy cũng khá hiểu bố mình.

Mà sếp Giang thì không hề giấu giếm tình yêu với cậu con trai vàng bạc này, sẵn sàng thể hiện tình cảm đó với mọi người.
“Ông ấy thích phát triển mấy dự án danh lam thắng cảnh là vì vậy hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Hôm nay ông ấy nói chuyện với cậu à?” Giang Khoát hỏi.
“Không có, hôm nay ông ấy cùng tôi khen cậu ngầu lòi đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đệt, đúng bệnh,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Ông ấy thích thác nước, đây là dự án thác nước thứ tư trong tay ông ấy rồi, ông ấy để tâm hơn các dự án khác, cứ rảnh là lại tới khách sạn khu thác nước ở mấy ngày.”        
“Ra là vậy.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Vậy nên lần này Giang Khoát muốn qua đây, ngoài việc Đại Pháo đang cần giúp đỡ ra, có lẽ cũng là vì nguyên nhân này, vì đây là dự án thác nước mà sếp Giang đặc biệt quan tâm.

Bản thân Giang Khoát có lẽ cũng không tự ý thức được điều đó.

Có lẽ cậu ấy cũng không mong dự án này nảy sinh vấn đề gì.
Đoàn Phi Phàm vòng tay ôm lấy vai Giang Khoát, ngẩng đầu nhìn trăng và nền trời đầy sao.
Sau khi về ký túc, cuộc sống dường như đã trở về với sự lặp lại nào đó mà cậu đã quen.
Rõ ràng là cuộc sống kiểu này mới trôi qua được một học kỳ, nhưng khi ký túc, giảng đường, căng tin… mấy địa điểm này đan xen nhau xuất hiện trong cuộc sống, thì ai nấy đều tỏ ra vô cùng quen thuộc.
[HẾT CHƯƠNG 86]
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui