“Hai bên quen nhau hả?” Dương Khoa hơi bất ngờ.
“Cũng không hẳn là quen.” Giang Khoát nói.
“Từng uống café ở tiệm của tôi, ngày nào cũng chỉ có vài khách, vậy nên tôi quen mặt,” Chủ nhà cười, “Tôi họ Phạm, cứ gọi tôi là Lão Phạm là được.”
“Vậy cứ gọi tôi là Lão Phàm.” Đoàn Phi Phàm nói.
Gọi như vậy nghe có vẻ khá thoải mái, nhưng người này cũng chỉ ngoài 20, chưa quen biết gì mấy mà lại đòi người ta gọi bằng Lão như vậy cũng không thích hợp lắm, Đoàn Phi Phàm đành tự đem mình ra mà gọi thành Lão như vậy cho cân.
“Tôi là Lão Giang.” Giang Khoát nói theo.
“Hay lắm, thành hàng lão hết luôn,” Dương Khoa nói, “Mấy vị lão ca, trước tiên xem tình hình trong tiệm đi.”
“Bỏ không hơn nửa năm rồi,” Lão Phạm đi vào trong tiệm, giới thiệu cho mọi người, “Trước đây là quán ăn, phía trên còn có lầu hai nữa, có thể ra vào bằng lối cửa sau với cầu thang, nếu mọi người không thuê phía trên thì cứ khóa cửa lại, trên đó tôi sẽ làm nhà kho.”
“Ở trên diện tích bao nhiêu?” Giang Khoát hỏi.
“Bằng khoảng một nửa bên dưới.” Lão Phạm đáp.
“Không tính chính xác được sao?”
“Tôi không nhớ, vốn dĩ cũng không phải tự tôi đo đạc,” Lão Phạm nói, “Phải xem giấy tờ bên nhà đất.”
“Chỉ mấy chữ số thôi mà không nhớ sao?” Giang Khoát có chút hoài nghi.
“Tám căn quanh đây đều là của tôi, diện tích gần như nhau,” Lão Phạm làm cử chỉ, “Dù sao thì đều là giá tính theo nguyên căn, không tính theo diện tích, hai người nếu muốn thì có thể tự đo, hoặc sau này xem giấy tờ bên nhà đất.”
“Ồ.” Giang Khoát đáp.
Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm vào trong bếp, bếp đã được sửa sang lại, các loại bếp với máy hút mùi đều có cả, nhìn khá đẹp, không gian rất rộng rãi, khu vô trùng tách riêng cũng phù hợp.
“Cậu ấm nhà giàu mới nổi nhờ đền bù đất”, Dương Khoa đi tới, bổ sung cho hai người một thông tin về xuất thân của Lão Phạm, “Tiệm café kia của anh ta nằm không xa khu chợ bên Ngưu Tam Đao phải không?”
“Ừ, cách hai con phố.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy đúng rồi, một vệt phố bên đó cũng là của anh ta.” Dương Khoa nói.
“Nghe ngóng được nhiều nhỉ?” Giang Khoát liếc nhìn cậu ta.
“Cái đó đương nhiên phải hỏi rõ, dù người ta giận cũng phải hỏi.” Dương Khoa nói.
“Nghe ngóng mấy chuyện này mà cũng làm người ta giận được hả?” Đoàn Phi Phàm không nhịn được, đưa mắt nhìn Dương Khoa.
“Tính tao nói thẳng.” Dương Khoa nói.
“Mày làm người ta thấy phiền thì có.” Giang Khoát nói.
Xem xong tầng một, các khu làm đồ sống đồ chín cho Ngưu Tam Đao đều đủ cả, nhưng cả nhóm vẫn lên tầng hai xem thử.
Tầng hai trước đây là khu phòng riêng của quán ăn, giờ các vách ngăn đều đã bị phá bỏ, toàn bộ là một không gian khá rộng.
“Làm nhà kho thực ra cũng khá tốt,” Giang Khoát nói, “Mà ở luôn cũng được.”
“Cậu thấy sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Có thể thuê hết luôn,” Giang Khoát nói, “Thương lượng giá thuê một chút, bọn mình trả tiền thuê tầng trên, góp vào cùng với chú cậu, chỗ này thích hợp làm khu giao hàng trả hàng.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp, hiện tại hàng gửi đi ở Ngưu Tam Đao đều phải để ở lối đi phía sau với trên tầng hai, nếu shop online bán được nhiều hàng, chỉ dùng khu bếp phía sau thì rõ ràng là không đủ, mà chất đống ở đằng trước thì nhìn cũng không đẹp mắt.
Giang Khoát đợi một lúc rồi nhìn Đoàn Phi Phàm: “Ừ?”
“Tôi đang tính xem tiền thuê nhà, bọn mình có thể gánh được khoảng bao nhiêu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Để tôi đi ép giá.” Dương Khoa nói.
“Từ tốn chút đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đừng để người ta nện cho.”
“Không có đâu, tôi cảm thấy anh ta giống như Giang Khoát, khá dễ nói chuyện, mà cũng không nặng về tiền bạc.
Ban đầu nói định bán, giờ cũng chịu cho thuê đấy thôi.” Dương Khoa nói.
“Vậy mày đi đi.” Giang Khoát nói.
Dương Khoa xuống lầu rồi, Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát cười: “Tôi tưởng trong mắt Dương Khoa, cậu là người không dễ nói chuyện cơ đấy.”
Giang Khoát tặc lưỡi: “Dễ với nó thôi, dù sao thì cũng coi như quen biết nhau từ nhỏ, cậu mà đi hỏi Đại Pháo, chắc chắn nó sẽ nói tôi là người cực kỳ ổn.”
“Có dịp tôi sẽ hỏi thử.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Cái này mà cũng phải đi hỏi sao?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Không cần,” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn về phía cầu thang, rồi nhanh chóng ghé lại hôn Giang Khoát một cái, “Chỉ là tôi muốn nghe người khác nói cậu là người cực kỳ ổn thôi.”
“Cậu bị ngốc hả?” Giang Khoát bật cười, “Tôi đâu để tâm người khác nghĩ gì về tôi.”
“Cái đó thì rõ rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng tôi vẫn muốn nghe.”
“Mau đi xuống hỏi Dương Khoa đi,” Giang Khoát nói, “Giờ nó đang nhờ vả tôi, chắc nó có thể gào lên cho cậu nghe cả tiếng đồng hồ về việc tôi cực kỳ ổn như thế nào.”
Đoàn Phi Phàm cười đi về phía cầu thang: “OK.”
Lão Phạm quả thật là một người dễ nói chuyện.
Lúc hai người xuống lầu, Lão Phạm đang ngồi trên chiếc xe mô tô trước cửa, mặt đầy vẻ bực bội nhìn Dương Khoa, Dương Khoa thì vẫn đang hoa chân múa tay nói suốt, Lão Phạm cũng vẫn kiên trì nghe.
Thấy hai người đi ra, Lão Phạm xua tay: “Được rồi, bảo cậu bạn này của mấy cậu đừng nói nữa.”
“Chuyện gì cần nói thì vẫn phải nói rõ…” Dương Khoa vẫn không bỏ cuộc.
Giang Khoát vỗ vai Dương Khoa.
Dương Khoa miễn cưỡng dừng lại, không nói nữa.
“Năm năm, đóng tiền thuê theo năm, 120 ngàn tệ một năm,” Lão Phạm nói, “Sau 5 năm sẽ ưu tiên cho các cậu thuê tiếp, nhưng tiền thuê sẽ tăng.
Nếu ký hợp đồng thì ngày mai mang chứng minh thư tới, không tự đi thì phải có giấy ủy quyền… Như vậy đi, quyết định rồi gọi điện cho tôi.”
“Đóng cả năm thì có thể giảm một chút không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Tiệm cũ bên tôi giá thấp hơn thế này nhiều.”
“Là khu chợ bên kia hả? Tiệm nào?” Lão Phạm hỏi.
“Ngưu Tam Đao.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ngưu Tam Đao tôi biết,” Lão Phạm gật đầu, “Thịt bò của Ngưu Tam Đao với lão Trương, hai tiệm này là nổi tiếng nhất, nhưng thịt bò nhà cậu ngon hơn thịt bò nhà lão Trương.”
“Chuyện đó đương nhiên rồi, toàn là chú tôi đích thân chuyến nào cũng tự đi chọn thịt, cùng một giá thì thịt bên Ngưu Tam Đao chắc chắn ngon nhất,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi…”
“Anh mà tới mua thịt sẽ giảm giá cho anh,” Giang Khoát nói, “Giảm giá thuê nhà chút đi.”
Giá này thực ra cũng ổn, chợ mới, mặt bằng lại rộng, cái chính là rất phù hợp với nhu cầu sử dụng.
Đợt này, bọn họ gần như đã chạy một lượt khắp các khu trong thành phố, chỗ này điều kiện tòa diện về mọi mặt là tốt nhất.
Nhưng Đoàn Phi Phàm vẫn chuẩn bị nói chuyện một hồi cho thành thân quen rồi giảm giá thêm chút nữa theo kiểu chỗ quen biết.
Giang Khoát đưa ra một câu rất vô cùng thẳng thắn thế này, không chỉ Lão Phạm sửng sốt, mà ngay cả Đoàn Phi Phàm cũng ngẩn ra một thoáng, rồi lại thấy hơi buồn cười.
“Một năm tôi có thể ăn được bao nhiêu thịt bò chứ?” Câu trả lời của Lão Phạm cũng rất thành thực.
“Số tiền này không nhỏ, bên chợ hiện tại giờ sắp phá dỡ, đổi chỗ rồi cũng không biết làm ăn có được không, mấy năm nay làm ăn không được như trước, cũng không kiếm được bao nhiêu,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Giờ phá dỡ rồi một đống việc loạn xì ngầu, đụng đâu cũng phải chi tiền…”
“Thế này đi, anh đẹp trai,” Lão Phạm cũng thở dài, “Giảm thì không giảm được, mấy căn này đều cùng một giá đó, căn của mấy cậu là rộng nhất, điện nước tường vách đều không phải làm lại, như vậy đã tiết kiệm được kha khá rồi.
Tôi thấy mấy cậu vẫn còn là trẻ con, mở một cửa tiệm không phải dễ dàng gì, nên nếu như mấy cậu cần tủ đông tủ lạnh gì đó, bên tôi có đồ cũ, các cậu có thể lấy mà dùng.”
Lão Phạm còn có hai gian hàng trên tầng hai khu chợ, một gian còn bỏ trống, anh ta dùng làm nhà kho, bên trong để một ít đồ điện do người thuê trước để lại.
Lúc nhìn thấy chỗ đồ này, mắt Đoàn Phi Phàm sáng lên, tủ đông tủ lạnh có tới mấy cái, đều còn khá mới, lại còn có cả bếp với máy hút mùi, trong góc còn có tủ hấp với tủ tiệt trùng…
Đồ điện mà bọn họ cần gần như đều có đủ ở đây cả.
“Tất cả chỗ này cộng lại cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu.” Giang Khoát nói, “Vậy là cũng chẳng giảm giá được bao nhiêu…”
“Lại còn đi bảo cậu kia nói chuyện với tôi làm gì,” Lão Phạm chỉ Dương Khoa, “Cậu còn khó ưa hơn cậu ta đấy.”
“Sau này bọn tôi tự chuyển tới hả?” Đoàn Phi Phàm cười cười, chuyển đề tài.
“Vậy cũng được,” Lão Phạm nói, “Tới lúc đó nói với tôi một tiếng, rồi qua văn phòng quản lý lấy chìa khóa là được.”
“Cảm ơn huynh.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Mấy cậu vẫn là sinh viên hả?” Lão Phạm hỏi.
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Cậu ấm nhà giàu khởi nghiệp cho vui?” Lão Phạm liếc Giang Khoát.
“Anh mua mặt bằng rồi cho thuê mặt bằng, cũng là cho vui hả?” Giang Khoát hỏi.
“Chúng ta khác nhau chứ,” Lão Phạm cười nói, “Tôi đâu phải cậu ấm nhà giàu, tôi là con nhà giàu mới nổi.”
Ngoài cửa có một bác gái thò đầu nhìn vào trong: “Gia Bảo?”
“Ầy đừng có gọi tôi như vậy…” Lão Phạm quay đầu ra, “Là tôi đây.”
“Tôi tưởng có trộm vào cơ đấy.” Bác gái nói.
“Trộm nào mà giữa ban ngày ban mặt vác cả đống người vào thế này,” Lão Phạm nói, “Tôi đưa người tới xem chỗ đồ điện cũ này có dùng được không thôi.”
Bác gái gật đầu rồi quay đi.
Phạm Gia Bảo – cái tên này đúng là hơi gây bất ngờ, giống như sự bất ngờ khi biết lão Ba Đoàn lại tên là Đoàn Tiểu Hào vậy.
“Phạm Gia Bảo là tên tôi,” Lão Phạm nói, “Gọi tôi là Lão Phạm là được rồi.”
“OK.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Phạm Gia Bảo nói vẫn còn việc phải làm, sau đó đưa chìa khóa cho hai người, bảo xem xong thì khóa cửa lại, đưa chìa khóa cho bác gái vừa rồi là có thể đi được.
*
Cả đám quay về bên tiệm, lại lên lên xuống xuống tới mấy vòng, Đoàn Phi Phàm vẫn đi tới đi lui trong chợ, lại còn dẫn Giang Khoát với Dương Khoa cưỡi xe điện dùng chung mà chạy một vòng các khu dân cư xung quanh.
“Được đó, chỉ có siêu thị nhỏ với ba siêu thị rau quả,” Đoàn Phi Phàm lại kiểm tra bản đồ trên điện thoại di động lần nữa, “Siêu thị lớn gần đây nhất thì cách tới ba cây số, cuối tuần mới có thể chạy qua được, bình thường coi như sẽ toàn mua bán ở đây.”
“Được chứ?” Dương Khoa hỏi.
“Tôi cảm thấy ổn đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát về, tôi sẽ bàn với nhà chú tôi, trước 3 giờ sẽ trả lời cậu, sau đó cậu hẹn anh ta nhé.”
“Được.” Dương Khoa gật đầu.
“Vất vả rồi.” Giang Khoát nói.
Dương Khoa nhìn Giang Khoát, mấy giây sau mới nói được một câu: “Vẫn bình thường, cũng không vất vả lắm.”
“Nói bừa một câu thôi, đừng có tưởng thật.” Giang Khoát nói.
*
Chú Đoàn Phi Phàm khá vừa ý với tiệm này, Đoàn Phi Phàm định dẫn chú qua xem thực tế lần nữa, nhưng chú không đi, chỉ xem đoạn phim Đoàn Phi Phàm quay lại, rồi bảo Đoàn Phi Phàm cứ tự quyết định là được.
Mọi việc tiếp theo khá thuận lợi, Dương Khoa trước mắt sẽ phụ trách chạy tới chạy lui lo mọi việc, cầm theo giấy ủy quyền và chứng minh thư của chú đi ký hợp đồng, đợi tới khi bọn họ sửa sang đại thể đã xong thì có thể đi chuyển luôn chỗ đồ điện cũ của Phạm Gia Bảo tới.
Tuy không thể hiện thẳng là sẽ lấy hết chỗ đồ điện đó như Giang Khoát, nhưng Đoàn Phi Phàm cũng không nói rõ là muốn lấy thứ gì, Phạm Gia Bảo là con nhà giàu mới nổi, chỗ đồ cũ này, anh ta cũng chẳng quá bận tâm, vậy nên cứ để sau này thấy món đồ nào thích hợp thì mang đi là được.
Giang Khoát chọn mấy xưởng in rồi bảo Dương Khoa liên lạc với người ta tìm hiểu giá cả, cậu định so sánh với mấy chỗ tìm thấy trên mạng một chút, đợi tới khi cửa tiệm sửa sang xong là có thể bắt đầu làm lô hàng đầu tiên, tiếp đó là tiệm online có thể bắt đầu hoạt động thử nghiệm.
*
Vốn dĩ cứ tưởng sẽ phải bận đến tận Hội thao, nhưng mọi việc đều thuận lợi nên trước Hội thao mấy ngày, trừ việc học hành ở trường ra thì bọn họ nhìn chung chẳng còn việc gì khác phải xử lý.
Mấy hôm nay, hai người toàn ở căn số 2 lầu 10 bên chung cư nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Lư Hạo Ba có vẻ bận rộn với sự nghiệp quay video clip, kiểm phòng cũng chẳng thấy đi nên cũng không có ai kiếm chuyện với bọn họ.
Phải nói rằng ngủ ngáy nghỉ ngơi ở bên đây khá ổn, tuy đêm đến, hai người lại giành không ít thời gian để tra tấn cái giường một cách dã man tàn bạo, nhưng kết thúc màn tra tấn, không có ai ngáy hay nghiến răng nên có thể ngủ một mạch tới sáng.
“A…” Giang Khoát trở mình, ôm lấy Đoàn Phi Phàm, “Tôi thấy mệt quá đi.”
“Tôi xoa bóp cho cậu nhé?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cậu không mệt hả?” Giang Khoát hỏi, “Đợt này ngày nào cậu cũng chạy tới chạy lui mà.”
“Vẫn ổn.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Mệt không?” Giang Khoát hỏi lại.
“… Một chút.” Đoàn Phi Phàm đành nói thật.
“Tôi xoa bóp cho cậu nha?” Giang Khoát chống đầu dậy nhìn cậu.
“Không cần,” Đoàn Phi Phàm nhoẻn cười, vuốt ve eo Giang Khoát, “Cậu nằm xuống đi.”
“Sao lại không cần?” Giang Khoát cúi xuống hôn cậu.
“Cậu đang mệt lắm mà?” Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Vậy cậu cũng không cần phải xoa bóp cho tôi,” Giang Khoát nằm xuống, rúc vào bên cậu, “Hội thao xong, bọn mình sẽ kiếm một chỗ spa đi massage.”
“Dùng công quỹ hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Dùng cũng được, nhớ lấy hóa đơn.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm bật cười.
Giang Khoát đặt tay lên bụng Đoàn Phi Phàm, bàn tay theo nhịp thở nhấp nhô lên xuống.
“Để tay lui lên trên chút.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát ngưng một thoáng, rồi dịch tay lui xuống dưới.
“Định kiếm chuyện hả ông chủ Giang?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Bảo cậu để tay lui lên trên cơ mà.”
Bàn tay Giang Khoát lại dịch xuống dưới thêm một khoảng nữa.
“Xì…” Đoàn Phi Phàm túm lấy cổ tay Giang Khoát, “Tôi sẽ phản kháng đó nha.”
“Cởi bỏ cởi bỏ cởi bỏ…” Giang Khoát khe khẽ hát, xoay cổ tay một cái, thoát khỏi tay Đoàn Phi Phàm rồi nắm lấy phía dưới, “Cởi áo khoác ra…”*
“Cái ông chú cậu.” Đoàn Phi Phàm nhảy dậy lăn qua đè lên người Giang Khoát.
*
Sau Tết chẳng có ngày nghỉ lễ nào, Hội thao mùa xuân chính là hoạt động tập thể quy mô lớn nhất của trường trong khoảng thời gian này.
Dù để hóng cho vui hay để kiếm học phần, mọi người đều hào hứng tham gia.
Nhưng phải nói rằng, theo như Giang Khoát thấy, ngoại trừ nhiệt tình của mọi người thì Hội thao này của trường, dù là về quy mô hay sự sáng tạo cũng đều kém xa hồi cậu học cấp 3.
Hầu hết các đội vào sân đều khá khả quan, hai lớp Cảnh quan hợp lại thành một đội và cùng nhau giở vài chiêu làm màu.
Cầm biển dẫn đầu là Nghiêm Hội Ngữ, Đoàn Phi Phàm bị bắt giơ quốc kỳ đi theo sau, đằng sau nữa là mọi người xếp thành hình một mũi tên.
Khúc giữa mũi tên là tám người đạp ván trượt mà tiến vào.
Thành quả tập quân sự năm ngoái gần như đã biến mất, Giang Khoát đi sau cùng của đội hình, nhìn thoáng qua đã có thấy ít nhất ba người đi cùng tay cùng chân, Dương Tiêu Thanh suốt dọc đường hô đếm nhịp tới rát cổ bỏng họng mà vẫn có tới mấy người bị chậm mất nửa nhịp.
Tuy cách Đoàn Phi Phàm tới cả một mũi tên, ở khúc giữa vẫn còn mấy cái đầu nhấp nhô lên lên xuống xuống của tám người tổ trượt ván, nhưng giữa một đám những cái gáy đó, Giang Khoát vẫn có thể nhận ra một cách chính xác cái gáy của riêng cậu, hình dáng đẹp hơn gáy của tất cả những người khác.
Lúc lãnh đạo nhà trường đọc diễn văn, Giang Khoát cảm thấy đợt này mình quả thật lo nghĩ nhiều nên giờ buồn ngủ không chịu nổi, mắt cứ díu cả lại.
Diễn văn kết thúc, hội thao được tuyên bố khai mạc, mọi người vỗ tay một trận như sấm, Giang Khoát giật bắn mình suýt nữa thì lao luôn ra khỏi hàng.
Phần thi đấu đầu tiên là môn chạy tiếp sức, kiểu thi đấu tập thể này thuộc loại tiết mục mở màn tốt nhất, nhưng người duy nhất tham gia thi đấu của lớp bọn họ sáng sớm nay lại bị tiêu chảy, cầm cự được đến lúc khai mạc kết thúc thì mặt mũi cũng đã tái mét.
“Người thay lên đi!” Dương Tiêu Thanh vẫy tay.
“Ai là người thay?” Có người hỏi.
“Đăng ký tên người thay là ai?” Dương Tiêu Thanh hỏi thành viên ban thể thao.
“… Đệt, tôi đăng ký bừa,” Ban thể thao luống cuống lật danh sách trên tay, “Ở đây viết là… Đoàn Phi Phàm với Đường Lực.”
“Tôi?” Đường Lực kinh ngạc lùi lại cả thước, “Tôi không chạy được đâu!”
Mọi người lại cùng nhau quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“A…” Đoàn Phi Phàm ôm bụng kêu.
“Cậu đừng có chọc tức tôi nha!” Người đau bụng thật sự đang ngồi xổm ôm bụng dưới đất đưa tay chỉ Đoàn Phi Phàm.
“Tôi đi vậy.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Nhanh!” Dương Tiêu Thanh đẩy cậu, “Đi báo danh đi.”
Giang Khoát đột nhiên phấn khích hẳn lên, cậu cũng không biết mình phấn khích cái gì, Đoàn Phi Phàm chưa từng phối hợp với ba người còn lại kia, nhưng không hiểu sao Giang Khoát cứ cảm thấy con người này sẽ giành được hạng nhất đầu tiên cho lớp mình.
Có điều không phải chỉ mình Giang Khoát là thấy phấn khích, cả lớp cũng rất hào hứng, tất cả tập trung ở hai bên vạch đích, thậm chí cả tuyển thủ vì bệnh không thể vào sân cũng bị lôi đến, phải cùng cả đám người nhìn đường chạy vốn thuộc về mình, thật quá sức tàn nhẫn vô nhân đạo.
Đoàn Phi Phàm cầm gậy cuối – vị trí quan trọng nhất, cậu ấy đã đứng vào vị trí của mình, xem ra ban tổ chức vẫn tin tưởng cậu ấy.
Đương nhiên cũng có khả năng là phía ban tổ chức chỉ là thiếu vị trí gậy nào thì cho người vị trí gậy đó mà thôi.
Giang Khoát đứng ở đoạn giữa của đích với người chạy đoạn cuối, như vậy có thể thấy Đoàn Phi Phàm chạy tới, mà cũng có thể thấy cậu ấy cán đích.
Lúc Đoàn Phi Phàm nhìn về phía cậu, Giang Khoát vẫy tay.
Đoàn Phi Phàm cũng giơ tay lên vẫy, Giang Khoát nghe thấy một tràng hoan hô huýt sáo xung quanh, mọi người cùng vẫy tay về phía Đoàn Phi Phàm.
Giang Khoát quay nhìn người xung quanh, có hai lớp Cảnh quan của bọn họ, ngoài ra còn có mấy người chắc là các đội khác tham gia thi đấu.
Mấy cậu cùng ồ lên theo cái gì chứ hả?
Trọng tài ở điểm xuất phát giơ súng chuẩn bị phát lệnh, tiếng ồn ào huyên náo xung quanh bỗng dâng lên, sau đó đột nhiên lắng xuống, Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, rồi lại quay đầu nhìn mấy cái mông chạy chặng đầu đang chuẩn bị xuất phát.
Tốt! Chổng hết mông lên! Chuẩn bị!
Bằng!
Tiếng súng vang lên.
Mấy người kia đồng loạt lao đi, lao theo bọn họ là tiếng hò reo điên cuồng của mọi người, tiếng hò hét cổ vũ lan theo đám đông trên khán đài và bên đường chạy, bám theo các vận động viên suốt dọc đường, nổi lên từng đợt liên tục không ngừng.
Giang Khoát hoàn toàn không biết ba đường chạy kia là những ai, chỉ biết đường chạy thứ hai là đội lớp Cảnh quan bọn họ, và trong số bốn người chạy tiếp sức đội bọn họ, cậu chỉ biết Đoàn Phi Phàm với người cầm gậy thứ hai cùng lớp, tên Lý Hiệu, do hôm trước lúc xem phim ngoài trười, Lý Hiệu đã gõ vào cửa xe của cậu.
Lúc tay gậy thứ nhất chuẩn bị giao gậy thì đội bọn họ đang ở vị trí thứ hai, vẫn chưa kéo dãn được khoảng cách với tay gậy thứ hai của đội tiếp theo, hai bên đeo bám rất gắt gao.
Lý Hiệu nhận gậy rồi lao vọt đi như một cái lò xo, điều này Giang Khoát quả thật không ngờ, cậu không nhịn nổi, cùng mọi người hét lên.
“Aaaa….”
Con người này trông gầy gò thiếu sức sống, nhưng sức bật của cậu ta thật kinh người.
Tiếp đó Lý Hiệu bám sát một tay vạm vỡ thấp đậm của đội dẫn đầu, nhưng mãi vẫn không vượt qua được.
Gậy thứ ba rất quan trọng, nếu không kéo dãn được khoảng cách, áp lực của người cầm gậy cuối cùng sẽ cực kỳ lớn.
Tiếng la hét xung quanh dậy lên vang trời, chấn động tới mức Giang Khoát hình như còn cảm thấy màng nhĩ của mình đang phập phồng nhảy nhót.
Nhưng cậu cũng không còn tâm trí đâu mà để ý chuyện gì khác, chỉ chăm chăm nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm đã bắt đầu từ từ chạy lấy đà, tay gậy thứ ba không biết tên đã hơi vượt lên đội dẫn đầu một chút, nhưng ưu thế không rõ ràng.
Tim Giang Khoát đập thình thịch, cậu chỉ sợ Đoàn Phi Phàm chưa từng phối hợp kiểu này bao giờ, lúc nhận gậy lỡ có vấn đề gì.
Lúc chạy tới phía sau Đoàn Phi Phàm, tay gậy thứ ba vô danh hét lên một tiếng rồi nhét gậy vào tay cậu ấy.
Giây phút nhìn thấy tay Đoàn Phi Phàm đã nắm chặt cây gậy, tất cả mọi người cùng hét lên.
“Đoàn Phi Phàm!”
“Đoàn Phi Phàm!”
Giang Khoát thì lại hét lên “Aaaa….”, vì trước đó mọi người đều hét lên “A” để cổ vũ cho các vận động viên khác.
Có thể vì Đoàn Phi Phàm là anh hùng bảo vệ trường kiêm trùm giao tiếp đỉnh của chóp nên ai cũng biết cậu ấy, lúc này cổ vũ cho đội đột nhiên trở thành hô tên Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát chưa theo kịp, phải “A” thêm mấy tiếng mới bắt kịp nhịp của mọi người.
“Đoàn Phi Phàm!”
Giang Khoát nghe thấy tiếng hét đã khản cả giọng của chính mình giữa một vùng tiếng người.
Đoàn Phi Phàm~~~~
Mợ nó chứ cậu đền cho tôi mười hộp kẹo ngậm họng đi!
Sự tăng tốc của Đoàn Phi Phàm không rõ rệt tựa cái lò xo vọt đi như Lý Hiệu, nhưng giây phút cậu ấy sải chân chạy, Giang Khoát lập tức biết ngay chắc chắn sẽ về nhất.
Sải chân của Đoàn Phi Phàm rõ ràng là lớn hơn người theo sát sau cậu ấy, tốc độ cũng nhanh, chuyển động mượt êm mà tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Sau khoảng hai chục mét, khoảng cách với đội thứ hai đã được Đoàn Phi Phàm kéo dãn, tựa như cứ chạy thêm một bước là khoảng cách với người phía sau lại tăng thêm một đoạn.
Tiếng gào rú “Đoàn Phi Phàm” xung quanh đã không còn nghe rõ nữa, tất cả đã trở nên hỗn loạn, Đường Lực chống vai Giang Khoát, liên tục nhảy lên mà hét: “Cố lên! Cố lên!”
Nếu như không phải Đoàn Phi Phàm sắp cán đích nên không kịp nữa thì Giang Khoát chắc chắn đã tranh thủ chớp nhoáng quăng Đường Lực một cú qua vai xuống đất rồi.
Lúc còn hơn chục mét cuối cùng, Giang Khoát chạy tới bên cạnh đích, vừa nhìn Đoàn Phi Phàm vừa giơ điện thoại về phía đích, bắt đầu bấm chế độ chụp liên tục.
Trong màn hình camera, Đoàn Phi Phàm đang lao về phía cậu, toàn thân được bao phủ trong ánh mặt trời, ánh sáng vỡ tan li ti trên tóc, ánh sáng kéo thành vệt dài liên tục trên cánh tay.
Thật đẹp.
Mỗi bước chạy của Đoàn Phi Phàm dường như trùng với nhịp đập của tim cậu, Giang Khoát tựa hồ có thể nghe thấy cả âm thanh.
Trong loạt ảnh giây phút cán đích, Giang Khoát có thể thấy Đoàn Phi Phàm ánh mắt đang nhìn về phía mình, miệng khẽ mỉm cười.
Cán đích rồi Đoàn Phi Phàm cũng không dừng lại, mà sẵn đà chạy thẳng tới trước mặt Giang Khoát, hình ảnh cuối cùng dừng lại trên điện thoại là khuôn mặt đang cười của cậu ấy.
Giang Khoát bỏ điện thoại xuống, nhìn Đoàn Phi Phàm, còn chưa kịp nói gì thì Dương Tiêu Thanh với thành viên ban thể dục đã lần lượt xông tới.
“Ngầu đét!” Dương Tiêu Thanh hét lên, “Đi thôi! Mấy người chạy tiếp sức qua đây, bọn mình chụp ảnh chung!”
Bị lôi đi, Đoàn Phi Phàm chật vật ngoái lại nhìn Giang Khoát một cái, Giang Khoát cười mà thở dài.
“Nào, Giang Nhiều tiền, nhìn đây nào…” Gần đó đột nhiên vang lên giọng Đổng Côn.
Giang Khoát quay lại, thấy cậu ta đang giơ máy ảnh về phía mình.
“Ghi lại được gì rồi?” Giang Khoát cười hỏi.
“Ghi lại được một chút thanh xuân rồi.” Đổng Côn nói.
“Đậu…” Đinh Triết đứng sau hét lên, “Mày nói năng gì mà như nhà thơ vậy!”
[HẾT CHƯƠNG 97]
*Bài hát “Cởi bỏ” của ca sĩ Hongkong Đỗ Đức Vỹ
- -----oOo------.