Tâm Quân Gia Quá Hắc

Edit: Cực Phẩm

11

Trên đường bị Lý Hâm Ngô khiêng đi, Đường Ly não bổ hơn mười loại tràng cảnh khó coi.

Đó cũng không phải bởi vì hắn thích, mà là dựa theo bầu không khí này, tiết tấu này, chuyện kế tiếp hẳn là phát triển như thế, trong tiểu hoàng thư [1] đều viết vậy.

[1] Hoàng thư: sách xxx.

Sau đó, đến nơi, Lý Hâm Ngô đặt hắn dưới đất.

Đường Ly vừa nhìn, có hai đại bồn trước mặt, một bồn là nước, một bồn chất chồng y phục thường ngày như núi nhỏ.

Lý Hâm Ngô lạnh lùng nói: Tắm [2].

[2] Nguyên văn là tẩy [洗], có hai nghĩa ‘tắm’ hoặc ‘giặt’.

Nhất thời Đường Ly choáng váng: Cái gì?

Lý Hâm Ngô nghĩa chánh từ nghiêm: Phạt ngươi giặt y phục.

Đường Ly thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống cầm lấy một kiện y vật mở ra nhìn, là tiết khố.

Khóe miệng Đường Ly giật một cái, trước buông xuống, lại cầm một kiện mở ra nhìn, vẫn là tiết khố.


Đường Ly lại buông xuống, đưa tay xuống phía dưới cùng của bồn lấy ra một cái, vẫn là…

Nhất thời Đường Ly cảm thấy tay mình thối hư rồi: Tất cả là của ai vậy?

Lý Hâm Ngô mỉm cười: Ta.

Vẻ mặt Đường Ly xoắn xuýt: Ngươi lấy đâu ra mà nhiều như vậy!

Lý Hâm Ngô đương nhiên: Một ngày thay hai lần.

Đường Ly nhanh chóng đánh giá một chút sau đó cả người đều hỏng mất: Vậy phải gom bao nhiêu ngày mới nhiều chừng này chứ! Ngươi bị bệnh phải không?

Lý Hâm Ngô giận tái mặt: Giặt hay không?

Đường Ly rửa tay trong bồn chứa nước: Không giặt.

Lý Hâm Ngô: Được.

Đường Ly ngẩn ra, còn tưởng rằng Lý Hâm Ngô tìm lại được lương tâm, kết quả một giây sau tên hỗn đản này từ tốn nói: Vậy lôi ra ngoài chém.

Đường Ly vội vã nhặt lên một cái chà: Ta giặt! Giặt rồi còn chưa được sao!

Mẹ nó, cẩu quan.

Chỉ biết khi dễ người.

12

Lý Hâm Ngô rất hứng thú mà quan sát thần tình khuất nhục của Đường Ly, thanh âm thanh lãnh lại kiền tịnh (sạch sẽ): Tử tử tế tế mà giặt, mặt ngoài mặt trong đều phải chà sạch.

Đường Ly nghe thanh âm của hắn, lại giương mắt nhìn nhìn mặt hắn, quả thật không thể tin được một người dáng dấp đẹp mắt như vậy, tiếng nói dễ nghe như vậy, lại là một tên biến thái.

Mặt Lý Hâm Ngô như băng sương đứng sững trước mặt Đường Ly giám sát.

Vì vậy, trong tay Đường Ly cứ thế mà chà xát một đống tiết khố đủ các loại hoa văn và kiểu dáng vô cùng táo bạo, thế mà ngẩng đầu một cái liền đối diện thẳng với Lý Hâm Ngô…

Hạ bộ.

Cả người hắn đều không xong.

Đường Ly không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ra sức giặt, muốn nhanh chóng giải thoát khỏi tràng cảnh lúng túng này.

13

Qua một thời gian không biết dài bao nhiêu, cuối cùng Đường Ly cũng giặt xong đống tiết khố chồng chất như núi của Lý Hâm Ngô.


Cả người có một loại cảm giác bừng tỉnh cách cả một thế hệ.

Chẳng biết Lý Hâm Ngô lấy ra một kiện y phục sạch từ đâu, đưa đến trong lòng Đường Ly: Cả một thân mồ hôi thối, mau thay đi.

Đường Ly ngồi chồm hổm mấy ngày nay trong nhà giam, không tắm không thay y phục, mùi vị trên người xác thật không tốt lắm, cũng muốn đổi lại một thân y phục sạch sẽ, vì vậy hắn nhận lấy.

Lý Hâm Ngô hướng phòng nhỏ bên cạnh bĩu môi: Vào trong thay đi.

Đường Ly chần chừ một chút, thấy Lý Hâm Ngô cũng không có ý tứ theo mình vào, vì thế ôm y phục chạy đi, giống như kẻ trộm nhanh chóng thay lại.

Sau khi ra ngoài, Lý Hâm Ngô duỗi tay ra với Đường Ly: Đưa đây.

Đường Ly mở to hai mắt: Cái gì?

Lý Hâm Ngô lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: Ngươi thay y phục rồi, để ta cầm gọi người giặt sạch.

Đường Ly cẩn cẩn dực dực đưa tới, Lý Hâm Ngô vươn tay nhận, thúc giục: Đi, quay về phòng giam.

Đường Ly thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi, lại đột nhiên thấy Lý Hâm Ngô cầm y phục mình mới vừa thay, dán gần lại mũi, ngửi một cái.

Vẻ mặt Đường Ly rất ‘con mẹ nó’: …

Lý Hâm Ngô thiết diện vô tư nhìn thẳng vào Đường Ly: Đây là lục soát xem trong y phục của ngươi có giấu độc vật hay không.

Nhất thời Đường Ly rất muốn chết: …

Lý Hâm Ngô như là sợ hắn chết chưa triệt để lắm, bồi thêm một câu: Mũi của ta rất thính.

Đường Ly lắp bắp: Ta, ta cảm thấy ta tự mình giặt, không dám làm phiền lão nhân gia ngài…

Sắc mặt Lý Hâm Ngô rét lạnh: Không được, đi.


Tâm tình Đường Ly phức tạp đi mấy bước, vừa quay đầu lại, Lý Hâm Ngô lại đang cầm y phục của mình ngửi.

Cái vẻ mặt say mê này.

Đường Ly: …

Thế giới này quá dơ bẩn! Quá bẩn thỉu! Quá ô uế!

14

Đường Ly: Quân gia, ta cả gan hỏi một câu, ngài có phải là biến thái không?

Lý Hâm Ngô nghiêm nghị chính khí: Bản thống lĩnh hoài nghi y phục của ngươi có độc, càng ngửi càng khả nghi.

Đường Ly: Vậy ngươi xé ngay đi.

Lý Hâm Ngô chính khí nghiêm nghị: Câm miệng, đi.

~

Nhật ký của quân gia:

Sảng [3].

[3] Sảng: thoải mái, thích ý, sảng khoái. Từ này có khá nhiều nghĩa nên mình để nguyên văn, ai muốn hiểu sao thì hiểu, vì chuyển qua tiếng việt sợ mất ý nghĩa của nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận