Tẩm Quân

Trương Thái y đến rất nhanh sau đó.

Khinh Tuyết mượn cơ hội dụ Ngọc cô cô vẫn luôn theo sát ly khai, đối với việc Ngọc cô cô có phải mật thám của Hoàng thượng hay không, nàng vẫn
chưa xác định được, thế nên không thể sơ hở.

Nàng nhẹ nhàng vén ống tay áo lên một chút, sau đó duỗi tay ra đặt lên mảnh gối, để Trương Thái y bắt mạch.

Mái đầu muối tiêu của ông ta lại bắt đầu lay động, xem ra lão Thái y này hình như rất thích làm thế, Khinh Tuyết cười khẽ: “Thái y, bản cung như thế nào?”

“Nương nương không có gì đáng ngại.” Trương Thái y nói.

Khinh Tuyết nghe xong thì nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Trương Thái y.”

“Nương nương.” Trương Thái y ngẩng đầu lên.

“Trương Thái y, bản cung đối đãi với ngươi như thế nào?” Nàng thấp giọng nói, ngữ khí nhẹ nhàng đều đều, nhưng lại ẩn giấu sự uy nghiêm.

Dù sao Trương Thái y cũng là người lăn lộn chốn cung đình đã nhiều năm,
vừa nghe Khinh Tuyết nói thế mặt liền biến sắc, dường như đoán ra điều
gì, vội quỳ sụp xuống: “Nương nương đối đãi với thần vô cùng tốt, thần
có thể được ở lại Thái y viện, hoàn toàn là nhờ đại ân của nương nương.”

“Đã vậy, nếu ta có việc muốn nhờ, liệu ngươi có nguyện ý tương trợ?”
Khinh Tuyết nhẹ giọng hỏi. Nhưng ngữ khí lại là của câu mệnh lệnh.

Trương Thái y cúi đầu, khiến Khinh Tuyết chỉ có thể nhìn thấy mái đầu muối tiêu.

Một lúc lâu sau, ông ta vẫn không mở miệng trả lời.

Khinh Tuyết không truy vấn nữa, nàng biết, ông ta cần chút thời gian
thích ứng, không thể nóng vội, bất quá nàng biết, ông ta sẽ đáp ứng.

Bởi vì, Khinh Tuyết nhìn ra được, đối với chức vị Thái y này, ông ta hết sức kiên trì theo đuổi.

Một người, một khi đã có nhược điểm, liền trở nên dễ đối phó cực kỳ.

Từng khắc tôi qua.

Không gian vẫn yên tĩnh.

Tiếng tim đập của Trương Thái y trở nên rõ ràng một cách dị thường.

Khinh Tuyết chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt ông ta, áo
trắng như tuyết, gấu váy thêu hoa lan phất phơ trước mắt Trương Thái y.

Nàng nhẹ giọng nói: “Mặc kệ là trong triều đình, hay là trong hậu cung,
người không có chỗ dựa vững chắc, muốn có thành tựu cũng là chuyện hết
sức khó khăn, Trương Thái y ở trong Ngự y viện đã nhiều năm, nhưng vẫn
chưa từng được thăng chức, thậm chí còn không biết ngày mai thân ở nơi
nào. Gần vua như gần cọp là đạo lý hiển nhiên, một khi sơ xuất, nếu
không có ai cầu tình cho ngươi trước mặt Hoàng thượng, muốn thoát thân
là chuyện không dễ chút nào. Tuy lúc này bản cung không có chỗ dựa ở
Nhật Liệt Quốc, nhưng hẳn là đại nhân nhìn ra được, trong lòng Hoàng
thượng, bản cung có địa vị thế nào …”

Thanh âm thanh thúy, như tiếng trân châu rơi trên mâm ngọc, rõ ràng mà
có sức thuyết phục, khiến người ta không thể khinh thường.

Nàng chỉ ám chỉ chứ không nói huỵnh tọet ra.

Nhưng nàng biết, người đang quỳ kia hiểu được.

Quả nhiên, Trương Thái y đột nhiên khấu đầu một cái, rồi sau đó nói: “Thần xin nghe theo Tuyết Phi nương nương tất cả.”

“Rất tốt.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng cười, là nụ cười thắng lợi, trong ôn
hòa có chút sắc bén: “Trương Thái y là người hiểu lí lẽ, bản cung tin là không lâu nữa ngươi sẽ có cơ hội thăng chức.”

“Tạ nương nương đại ân. Thần nhất định toàn tâm toàn lực vì Tuyết Phi
nương nương.” Trương Thái y nói, chòm râu hoa râm nhẹ nhàng rung động
theo từng lời nói.

“Đứng lên đi, Trương Thái y.” Khinh Tuyết duỗi tay ra, khẽ nâng ông ta đứng dậy.

Trương Thái y được nàng nâng dậy, nhất thời thụ sủng nhược kinh, cười với vẻ không dám chắc.

Khinh Tuyết nhìn ông ta khẽ cười, nụ cười không chút sơ hở, sau đó nhẹ
nhàng tiến lên, thì thầm với ông ta một lúc rồi nhẹ nhàng lui lại.

Ngoài cửa, vừa đúng lúc Ngọc cô cô bưng một bát canh dưa gang đến, một
mùi thơm nhàn nhạt bay đến, Khinh Tuyết cười: “Canh dưa gang của Ngọc cô cô đúng là không tầm thường, chỉ đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.”

Nói xong liền đứng lên đi về phía Ngọc cô cô.

Nàng duỗi tay ra, tiếp nhận canh dưa gang trong tay Ngọc cô cô, xúc một
thìa ăn, nhất thời, mùi dưa gang tràn ngập khoang miệng: “Ăn canh dưa
gang Ngọc cô cô làm, dường như tinh thần cũng thấy tốt hơn.”

Ngọc cô cô vừa nghe, gương mặt vốn nghiêm túc nở nụ cười: “Nương nương thích là được rồi.”

“Đương nhiên là ta thích.” Khinh Tuyết nói, nàng thật sự thích món này,
không có hương vị xa hoa của cung đình, có hương vị nhàn nhạt nhẹ nhõm
của nông gia, đúng là điều nàng yêu thích.

Trương Thái y đứng một bên thi lễ: “Tuyết Phi nương nương, thần xin lui
xuống trước, thần sẽ cho người đưa thuốc đến sau, chỉ cần uống thuốc
ngày mai sẽ khỏe hơn.” Khi nói chuyện, trong mắt Trương Thái y có chút
khác thường, ngữ khí có vẻ giả tạo.

“Đa tạ Trương Thái y.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng đáp.

“Nương nương đa lễ, đây là việc lão thần phải làm.” Câu nói chỉ hai người bọn họ mới hiểu : “Vậy lão thần xin lui.”

“Uh.”

Ngọc cô cô nhìn Trương Thái y, rốt cục truy vấn một câu: “Trương Thái y, nương nương có chuyện gì vậy?”

“Ồ, Ngọc cô cô, nương nương mới ốm dậy, còn suy yếu, lại bị trúng gió
nhẹ, liền có chút không thoải mái, nhưng không đáng lo ngại, uống mấy
thang thuốc sẽ ổn.” Trương Thái y cười đáp.

“Vậy thì tốt quá.” Ngọc cô cô nghe xong nói.

Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng ăn canh dưa gang, không nói gì thêm.

Nét mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì… …

Ngọc cô cô quan tâm nàng sao? Hay là muốn bẩm báo với ai đó?

Phỏng đoán lòng người, thật là quá mệt mỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui