Tẩm Quân

Hôm nay bạo thất đổi người.

Ban đầu, là giam giữ Linh Phi, hiện tại lại biến thành nô tỳ Anh nhi của Linh Phi.

Anh nhi bình tĩnh ngồi đó, nhìn cánh cửa nhà lao.

Khinh Tuyết chậm rãi đi đến, cung nữ đi sau bưng một khay ngọc, trên
khay là một chén rượu, dù là người không biết, cũng có thể đoán ra đó là rượu độc.

Tất cả mọi người đều cho rằng, chén rượu độc là để kết liễu Anh nhi.

Khinh Tuyết đi đến trước cửa, quay người lại, ý bảo ngục tốt mở cửa lao.

Ngục tốt thấy thế nhanh chóng đi đến mở cửa.

Hắn mở xong thì Khinh Tuyết lên tiếng: “Ngươi đi ra ngoài canh cửa, bản cung muốn nói với cô ta mấy câu.”

“Nhưng mà nương nương…” Ngục tốt kia khó xử, dù sao thì người trong lao cũng là kẻ đã h.ã.m hại nương nương nhiều lần.

“Yên tâm, ta sẽ không sao, ngươi đi đi! Ở đây vẫn có người bảo vệ cho ta!” Khinh Tuyết nói.

“Nô tài tuân mệnh.” Ngục tốt kia nghe thấy thế mới gật đầu đi ra ngoài.

Khinh Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn Anh nhi một cái: “Ta thật tôn trọng
lòng trung thành của ngươi, hơn nữa chủ tử của ngươi cũng cầu ta nhất
định phải bảo toàn tính mạng của ngươi. Ta thả ngươi đi nhưng có điều
kiện, đó là, ngươi không được quay lại hậu cung, cũng không thể hành
tẩu trên thế gian, Anh nhi trước kia đã chết, ngươi sẽ là một người
hoàn toàn khác.”

“Nhớ kỹ, ngươi không còn là Anh nhi!” Khinh Tuyết giống như lo lắng, lại nhấn mạnh một lần.

Nô tỳ đã biết.” Anh nhi quỳ trên mặt đất dập đầu.

“Biết là tốt.” Khinh Tuyết gật đầu, rồi sau đó cầm lấy ly rượu độc phía sau, nói với Anh nhi: “Uống chén rượu này xong, ngươi sẽ ngừng thở
trong ba canh giờ, giống như một người đã chết, nhưng qua ba canh giờ sẽ lại khôi phục bình thường.”

“Chủ tử của ngươi đã phái người ra bãi tha ma chờ, chỉ cần người trong
cung ném ngươi ra đó, sẽ có người đón ngươi trở về.” Khinh Tuyết thản
nhiên nói.

]“Đa tạ Tuyết Phi nương nương!” Anh nhi quỳ trên mặt đất nghẹn ngào nói.

Khinh Tuyết gật gật đầu, đưa rượu cho Anh nhi: “Uống hết đi!”

Anh nhi nhận chén rượu, dốc thẳng xuống họng, nhất thời hai mắt đã trắng dã trợn ngược, ngã thẳng xuống đất.

Khinh Tuyết quay người lại, đi ra ngoài.

Đi tới cửa, nàng nhìn ngục tốt, nói: “Nữ tử này cũng coi như một người
trung thành, có điều lầm đường lạc lối, người chết rồi thì cho cô ta ra đi sạch sẽ! Không được xúc phạm gì tới cái xác, để cô ta yên tĩnh ra
đi.”

Nàng lo có người dùng cái xác để trút giận, vì thế phải dặn dò cho kĩ.

Ngục tốt kia gật đầu.

Lúc đấy Khinh Tuyết mới xoay người rời đi, đi đến Linh Liên Cung.

Mới đi vào trong điện, đã thấy Linh Phi vội vã chạy tới trước mặt nàng: “Thế nào rồi?”

Khinh Tuyết nhìn cô ta một cái, Linh Phi này, có lẽ cũng không quá xấu
xa, ít nhất, cô ta vẫn có lương tâm, một người có thể quan tâm đến nô
tỳ bên người như thế, tất là không quá xấu xa.

Khinh Tuyết mỉm cười an ủi cho cô ta yên tâm: “Yên tâm, chuyện đã được
an bài thỏa đáng, Anh nhi đã uống hết chén thuốc kia, ta cũng đã căn
dặn ngục tốt, phải bảo vệ thi thể của nàng. Ngươi chỉ cần cho người đến bãi tha ma đón nàng trở về là được. Nhớ kỹ, đón được rồi thì phải đưa
ra khỏi thành ngay lập tức, không được ở lại trong thành, để ngừa vạn
nhất.”

“Ta đã biết.” Linh Phi gật đầu.

Cô ta đắn đo một hồi, rốt cục thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Mặc dù nói rất nhỏ, nhưng Khinh Tuyết vẫn nghe được, nàng cười: “Ngươi
cũng không cần cám tạ ta, ta cũng không phải người thiện lương, cũng
không phải cứu các ngươi vô điều kiện, không phải sao?”

Nàng không thích vòng vo bóng gió.

Nàng chưa bao giờ muốn làm một người hiền lành.

“Nhưng ta vẫn muốn cảm tạ ngươi.” Linh Phi lại cố ý nói.

Dứt lời lại hỏi: “Ngươi muốn ta và ngươi liên hợp, rốt cục là làm gì? Có phải là sẽ đối phó với Hoa phi, đúng không?”

Khinh Tuyết không ngờ Linh Phi vội vàng thế, nhìn cô ta một cái, rồi
sau đó nói: “Cùng ngươi liên hợp, bất quá chỉ là vì muốn củng cố địa vị của ta, không nhất định phải đi đối phó người khác.”

“Chỉ cần hậu cung có một Hoa Phi, ngươi sẽ không thể giữ được địa vị,
Hoa Phi chưa bao giờ là kẻ dễ bắt nạt!” Khinh Tuyết không ngờ Linh Phi
lại tàn nhẫn nói câu đó.

Khinh Tuyết có chút ngoài ý muốn nhìn cô ta, không ngờ cô ta thật sự nói lời đấy.

Nàng cười nhạt: “Có lẽ đi! Nhưng tạm thời chưa nhất thiết phải đối đầu
trực tiếp với cô ta, muốn làm gì cũng phải lên kế hoạch an bài cẩn thật đã.” Mục đích chủ yếu của nàng, cũng không phải tranh thủ tình cảm hay địa vị.

Nàng chỉ muốn báo thù, vì mẫu thân đáng thương báo thù.

Báo thù xong, nàng muốn sống một cuộc sống yên tĩnh.

Chỉ cần Hoa Phi không tấn công nàng trước, nàng sẽ không chủ động đụng đến cô ta.

“Chỉ cần ngươi có tâm, bằng vào hai người chúng ta, muốn đối phó với cô ta cũng không khó.” Linh Phi nghe xong thì nhoẻn miệng cười, mắt lóe
lên từng tia tàn nhẫn.

Khinh Tuyết cười nhạt gật gật đầu: “Uh, chuyện này ta sẽ nghĩ xem phải
làm gì. Ngươi đã ở trong bạo thất nhiều ngày, ăn không ngon ngủ không
yên, vừa mới ra khỏi đó, đêm nay nên nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Linh Phi, dường như là nhiệt tình trên mức cần thiết ? Quả thật là nàng đã cứu cô ta, nhưng theo như cá tính của Linh Phi, cô ta không phải
loại vừa được cứu giúp một lần đã coi nàng như chủ nhân để mà sùng
kính!

Có lẽ, cô ta là vì muốn củng cố lại vị trí của mình!

Bất quá vừa mới bước chân ra khỏi bạo thất, đã nghĩ phải đối phó Hoa Phi.

Nữ nhân chốn thâm cung, ai nấy đều đáng sợ như vậy sao?

Lòng Khinh Tuyết có chút lạnh lẽo, nàng xoay người rời khỏi Linh Liên
Cung, nhưng không phát hiện ra, Ngọc cô cô đi sau, có liếc mắt nhìn
Linh Phi một cái như có mà lại như không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui