Tâm Quang


Vào một sáng ngày đông có ánh nắng dịu dàng nhất, nơi góc đường mới mở một cửa hàng bán hoa.Lễ khai trương cực kì náo nhiệt, ngoài cửa đặt rất nhiều lẵng hoa, đến tận giữa trưa vẫn túc tắc có lẵng hoa mới đưa tới.

Lẵng hoa chiếm hết khoảng trống trước cửa hàng, thật sự phù hợp với bốn chữ "Sắc màu rực rỡ".

Phần lớn người qua đường đều bị thu hút bởi cảnh tượng náo nhiệt này, không khỏi ghé chân nhìn xem, cứ như vậy, cửa hàng liền càng thêm đông đúc.Có bà cụ sống ở đây đã lâu, lúc đón cháu gái tan học về, thấy vậy còn nói: "Cửa hàng đẹp quá nhỉ? Hôm nay đông người, bà cháu mình về trước, hôm sau bà sẽ mua cho cháu một bó."Cô bé cười hì hì gật đầu, cố ngoái lại nhìn mấy lần mới ngoan ngoãn cất bước.Ngày khai trương ấy, gần như ai tham dự cũng cho rằng cửa hàng sẽ ăn nên làm ra.

Nhất là ngày tiếp theo, khi lẵng hoa chúc mừng được dọn hết, cửa hàng hiện ra kiến trúc nguyên bản, mọi người liền càng thêm chắc chắn.

Trên ngã tư này, có tiệm tạp hoá kiểu cũ, quán trà, tiệm cà phê, và cả tiệm trà sữa kiểu mới, nhưng chưa bao giờ có cửa hàng bán hoa, nói chi là cửa hàng bán hoa xinh đẹp như vậy.Biển hiệu làm bằng gỗ, dùng những đóa hoa xếp thành hai chữ "Tâm quang", xung quanh còn trang trí cách điệu bằng dây leo thực vật.

Một mặt tường cửa hàng là thủy tinh, mặt đối diện làm giàn cắm hoa, ngập tràn màu sắc.

Khi đi qua, từ ngoài nhìn vào, cho dù là mùa đông rét lạnh cũng cho người ta cả giác như đứng giữa mùa xuân ấm áp.


Bên ngoài quán còn đặt rất nhiều bồn hoa, bởi đang là mùa đông, tất cả đều là hoa mai vàng, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm mát, có thể thấy chủ quán thật sự đầu tư tâm huyết.Một tuần đầu tiên, cửa hàng vẫn vô cùng náo nhiệt, chốc chốc lại có khách ghé thăm.

Nhưng nửa tháng sau, cánh cửa được đẩy càng lúc càng ít.

Tiệm trà sữa đối diện bên kia phố, cô chủ thừa dịp ít người, nhàn rỗi ngồi ngắm cửa hàng hoa, có chút lo lắng lẩm bẩm: "Sao trông như không trụ được lâu vậy nhỉ?"Qua nửa tháng nữa, không chỉ cô chủ tiệm trà sữa, mà ông chủ tiệm cà phê và tiệm tạp hoá cũng nhận ra, cửa hàng bán hoa này có lẽ không sống tiếp được, đã hoàn toàn không có khách hàng! Ông chủ tiệm cà phê công khai thích cô chủ tiệm trà sữa từ lâu, vốn hay thừa dịp không có việc gì liền tìm cô nói chuyện.

Lúc này đây thấy một cửa hàng đầu tư lớn sắp phá sản, có cớ, bèn nhanh chóng chạy qua."Chắc em chưa biết..." Anh mở màn.Cô chủ tiệm trà sữa mặc kệ, xoay người đi pha trà.Ông chủ tiệm cà phê đã quen, tiếp tục hớn hở: "Anh đã nói phong thuỷ góc đường kia không tốt rồi mà, không quán nào sống nổi ba tháng! Quả nhiên, em nhìn cửa hàng hoa đó xem, khua chiêng gõ trống to lắm, kết quả vẫn phải sập tiệm! Mình đánh cược đi, xem cậu ta có trụ qua tháng này được không?"Cô chủ tiệm trà sữa rất không ưa thái độ sung sướng khi người gặp họa, liền càng không thèm để ý đến anh.Mà nhân vật đang bị các ông chủ khác trên đường nhìn chằm chằm đợi trò hay - ông chủ cửa hàng bán hoa, lúc này đang vô cùng nóng vội.Cậu cũng không biết vì sao, rõ ràng tay nghề rất tốt, thầy của cậu – một nghệ nhân cắm hoa nổi tiếng, còn vô số lần khen cậu có tài năng bẩm sinh.

Tác phẩm cậu làm ra, có ai không khen đẹp? Cửa hàng được trang trí bắt mắt, bên ngoài có những chậu mai vàng ngát hương, bên trong là vô số loài hoa ganh tài đua sắc.

Ngày khai trương ấy, rõ ràng có rất nhiều khách hàng.Nhưng tại sao lại dần dần vãn khách?!Thậm chí hôm nay tới giữa trưa, vẫn không có khách nào vào cửa!Bởi vậy khi tiếng chuông gió "Lanh canh" vang lên, cậu lập tức vực dậy tinh thần.


Chuông gió được treo trên tay nắm cửa, nó vang, chứng tỏ có người đến! Cậu chờ mong rướn cổ nhìn, quả thật là khách, một bác gái tầm năm mươi tuổi.Cậu nhanh chóng đi ra khỏi quầy, lễ phép nói: "Chào mừng ghé thăm, bác muốn mua hoa gì ạ?"Bác gái không vội vã xem hoa, mà nhìn cậu chằm chằm: "Ôi chao, anh chàng này tuấn tú ra phết! Con trai, bao nhiêu tuổi rồi?""...!Dạ, cháu hai mươi mốt.""Có bạn gái chưa? Mở cửa hàng được cha mẹ ủng hộ không? Cha mẹ làm nghề gì? Bác nói này, bác sống ở đây vài chục năm rồi, ai bác cũng quen, mà ai cũng quen bác.

Con bé hàng xóm nhà bác, năm nay hai mươi tư tuổi..." Bác gái hào hứng giới thiệu, còn không quên hỏi,"Con trai, con tên gì?"Cậu thành thật trả lời: "Cháu là Kiều Đông Dương.""Ôi chao! Tên hay quá! Cô bé hàng xóm nhà bác tên Xuân Tuyết! Nghe rất hợp đúng không?! Con cho bác số điện thoại, để bác giới thiệu hai đứa với nhau."Ông chủ cửa hàng bán hoa, cũng chính là Kiều Đông Dương, ngây dại.Chuyện quá nhanh thì phải?! Cậu quen bác gái này sao? Quen cô Xuân Tuyết gì đó hay sao? Như thế nào lại muốn đưa số điện thoại? Nhưng trước khi mở tiệm anh trai cậu đã nói, khách hàng chính là Thượng Đế, dặn cậu không được tùy tiện cáu giận.

Đây là việc cậu thích làm, đương nhiên sẽ không giận dỗi khách, nhưng tình huống hiện giờ, cậu thật sự không biết ứng phó ra sao, cũng không muốn ứng phó.Bác gái kia nhất định đòi số điện thoại của cậu, cậu im lặng một hồi, cuối cùng mở miệng hỏi: "Bác mua hoa không?""Ôi chao, chờ bác làm mối thành công cho hai đứa, con tặng bác mấy bông hồng cũng được, bác không trách đâu!""..." Kiều Đông Dương nhìn bác hồi lâu, phát hiện bác nói cực kì chân thành, có chút cảm xúc muốn trợn trắng mắt, đành trả lời, "Bác à, cha mẹ cháu mất rồi, tiền mở quán là tiền đi vay, cháu nghèo thật sự.

Bác không muốn mua hoa, có thể qua quán khác xem thử.""..." Lần này đổi thành bác gái ngây người, vài giây sau, liền nhăn mặt,"Ranh con nói chuyện kiểu gì đấy? Còn đuổi tao?! May tao chưa đưa số điện thoại Xuân Tuyết cho mày, mày..."Kiều Đông Dương xoay người, đi về quầy, lấy tai nghe ra đeo, cúi đầu nhìn máy tính, không nói gì thêm.Bác gái mất hứng sập cửa bỏ đi.Đối diện, ông chủ tiệm cà phê hào hứng: "Đấy, có mỗi một khách lại không mua hoa!"Cô chủ tiệm trà sữa không thể nhịn được nữa, đặt cốc xuống: "Không có việc gì thì về đi, tôi bận!"Kiều Đông Dương không biết người ngoài đem mình ra làm trò cá cược, cậu hiện tại đang tức giận.Chẳng lẽ cậu thật sự không biết kinh doanh?Chẳng lẽ, tay nghề của cậu thực ra không tốt? Người ta khen cậu đều bởi vì nể mặt anh trai cậu?Cậu thò tay sờ sờ chậu hoa thủy tiên trên quầy.

Trước khi mở tiệm, cậu sục sôi ý chí chiến đấu nói với anh trai: "Chờ chậu thủy tiên này nở, khẳng định tiệm của em đã bắt đầu nổi tiếng!"Hiện tại nụ hoa đã mọc cao, hoa sắp nở.Nhưng cửa hàng thì...Chính cậu còn hoài nghi, liệu mình có thể duy trì được mấy ngày?May mắn, trước khi trời tối, lại có thêm một khách hàng.Vị khách lần này thật sự đến mua hoa, Kiều Đông Dương chu đáo giới thiệu, hỏi khách mục đích dùng hoa, không ngại phiền giúp khách phối màu, một đường thuận lợi.

Đến cuối cùng tính tiền, Kiều Đông Dương nói: "Của chị tổng cộng hai trăm sáu mươi đồng."Vị khách lạnh lùng ngẩng đầu, không nói một câu.Kiều Đông Dương còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, bị Thượng Đế của mình nhìn lạnh lùng như vậy, bất giác co hai vai, gượng cười nói: "Không đúng chỗ nào ạ?"Khách hàng nhướn mày, chỉ bó hoa: "Tám đóa hoa hồng, hai cành cát cánh, cộng thêm mấy cái lá, cậu bảo tôi hai trăm sáu?!"Kiều Đông Dương lập tức giải thích: "Hoa hồng ba mươi đồng một đóa, tám đóa là hai trăm tư, cát cánh mười đồng một cành, hai cành là hai mươi.

Còn những hoa lá nhỏ trang trí, bởi vì quán mới khai trương, em tặng miễn phí..." Vị khách trông sắc sảo, lúc cậu nói chuyện còn nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu càng nói càng nhỏ, tựa như đuối lý.Chị ta cười lạnh: "Cậu định lừa tiền hay giật tiền?! Nghĩ tôi không biết giá hay sao? Chợ hoa Tào Gia Độ, hai chục bông hồng mới bốn mươi đồng!"Kiều Đông Dương sốt ruột tiếp tục giải thích: "Chỗ em là hoa Ecuador nhập khẩu, tên là Sweetheart, Tào Gia Độ làm gì có, chỗ đó đều là hoa hồng Vân Nam.""Xì!" Vị khách đập ví xuống, nhìn về phía cậu, "Ecuador gì chứ, Ecuador mà có hoa hồng? Cậu nghĩ tôi ngốc chắc?""Thật là Ecuador...!Sáng nay vừa đưa tới, chỗ em còn giữ hóa đơn nhập hàng, chị có cần..."Vị khách không kiên nhẫn ngắt lời: "Sáu mươi đồng! Bán hay không?!"Nghe kiểu mặc cả thần kì này, Kiều Đông Dương trợn mắt há hốc mồm, nhìn nhìn bó hoa.


Hoa hồng Sweetheart là nền trắng viền hồng, cậu phối với một cành cát cánh hồng nhạt, một cành cát cánh màu Champagne, đồ trang trí chọn lá cúc Jacobaea maritima màu bạc, cuối cùng còn điểm thêm mấy nhành cẩm chướng phấn hồng.

Một bó hoa như vậy, bán ở tiệm nào cũng phải trên ba trăm.

Cậu bởi vì khó khăn lắm mới có một khách, đã cho giá thấp nhất.Vị khách thấy cậu do dự, xoay người định đi.Cậu vội vàng gọi: "Một trăm sáu, không thấp hơn được...""Hừ." Chị ta cười lạnh, nâng tay đẩy cửa.Kiều Đông Dương gục đầu, thấp giọng nói: "Vậy thì sáu mươi." Bó hoa này làm riêng cho khách, giữ lại sao được.Vị khách lúc này mới mặt nặng mày nhẹ trả sáu mươi đồng, lấy hoa, đẩy cửa bỏ đi.Kiều Đông Dương nằm sấp trên bàn quầy, nửa ngày chưa hồi hồn, tiền cũng không buồn lấy.Tới khi tiếng chuông gió vang lên, cậu mới nâng mắt nhìn.Vào lại là một vị khách nữ, bị hai vị khách trước ảnh hưởng, cậu có chút buồn bã ỉu xìu.

Vị khách này trông cực kì dịu dàng, cười nhìn một vòng quanh tiệm, ánh mắt biểu lộ vui mừng.

Kiều Đông Dương không ra tiếp đón, chỉ lẳng lặng nhìn cô.Cô xem một vòng, đi đến trước mặt Kiều Đông Dương, đặt ly trà sữa xuống.Kiều Đông Dương chú ý vừa rồi cô cũng nhìn hoa hồng hồi lâu, vừa được một bài học, trước tiên nói: "Chỗ chị vừa xem, loại màu tím tên là Tình ca (Love song), loại cùng màu, hoa chùm bên cạnh là Tiểu tình ca (Small love song), loại cam nhạt là Caramel.

Tất cả đều nhập từ Kenya, ba mươi đồng một cành."Vị khách bật cười, hiểu ý cậu, gật đầu nói: "Cảm ơn đã giới thiệu cho chị." Rồi đẩy ly trà sữa tới trước mặt Kiều Đông Dương, lại chỉ hướng đối diện, "Chị là chủ tiệm trà sữa, thấy em bận luôn tay luôn chân, mãi không dám tới quấy rầy."Kiều Đông Dương lúc này mới ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng đáp: "Em chào chị." Cậu không có khiếu xã giao, căn bản không nghĩ tới việc đi chào hỏi hàng xóm, ai ngờ để người ta tới tận đây chào cậu.

Hơn nữa cái gì gọi là bận luôn tay luôn chân...!Rõ ràng rất lâu rồi không bận rộn, nét mặt cậu càng trở nên ngượng ngùng.Cô chủ tiệm trà sữa thiện ý nở nụ cười: "Chị tên là Văn Lộ, Lộ trong từ lộ thủy (sương sớm).""Em là Kiều Đông Dương, Đông trong mùa đông, Dương trong thái dương."Văn Lộ mỉm cười, quay đầu lại nhìn hoa: "Chị rất thích loại hoa hồng màu tím kia, loại chùm ấy, em vừa bảo nó tên gì nhỉ?""Tiểu tình ca!""Đúng đúng đúng, chị mua mấy cành."Kiều Đông Dương mau đi đến giàn cắm hoa, rút năm cành, phối với ba cành Tử La Lan màu trắng, hỏi cô: "Thế này được không?"Văn Lộ gật đầu: "Đẹp lắm."Kiều Đông Dương liền cười, chuẩn bị bó lại."Không cần, chị mang về cắm luôn.

Hết bao nhiêu tiền?"Kiều Đông Dương lập tức lắc đầu: "Không cần tiền, mình là hàng xóm.""Vậy sao được!" Văn Lộ đặt hai tờ một trăm xuống quầy, lấy hoa từ tay cậu, xoay người liền đi ra ngoài.


Kiều Đông Dương đuổi theo muốn trả lại tiền, cô đẩy cửa, quay đầu cười nói, "Nhận đi, còn nhiều thời gian.

Lần đầu tới mua, không trả tiền là điềm xấu đấy.

Về sau giảm giá cho chị là được.

À đúng rồi, cốc trà sữa chị cho em, không biết em thích không, vị matcha đậu đỏ.

Việc kinh doanh đâu thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, chịu đựng qua gian nan nhất thời, về sau sẽ ổn cả thôi."Kiều Đông Dương liền ngây ngẩn, khả năng bởi vì hôm nay đụng phải hai khách hàng quá khó chơi, giờ gặp người tốt như vậy, cậu nhất thời không kịp phản ứng.

Văn Lộ lại cười, đẩy cửa rời đi.Kiều Đông Dương đứng nhìn theo, đến tận khi Văn Lộ về tiệm, cắm xong hoa, pha trà sữa cho khách, cậu mới dần dần hồi hồn.

Cậu trở về quầy, nhìn hai trăm Văn Lộ để lại, cộng thêm sáu mươi đồng của vị khách trước.Cậu nhẹ nhàng thở dài, tốt xấu hôm nay cũng thu nhập hai trăm sáu, không phải sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận