Tâm Quang


Liễu Bắc Diệp tùy tay đẩy cửa một phòng làm việc, đi vào liền ngồi xuống, đánh giá Kiều Đông Dương.

Kiều Đông Dương là kiểu người không biết giấu cảm xúc, trong lòng nghĩ sao, trên mặt biểu hiện như vậy.

Giờ phút này trong lòng cậu không muốn, trên mặt liền phủ tầng tầng lớp lớp không hài lòng.Cậu chậm rì rì theo vào, không đóng cửa.Liễu Bắc Diệp nói: "Đóng cửa lại."Kiều Đông Dương không muốn đóng, cậu nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy kẻ thần kinh này, anh ta "Hành hạ" Liễu Nam Quân như thế nào.

Chỉ một bạt tai đã đánh Liễu Nam Quân nằm úp sấp! Dọa chết cậu! Nếu lúc ấy không phải Tiếu Triết tới kịp thời, e là tên thần kinh này còn đánh luôn cả cậu.Cậu nhỏ giọng nói: "Ngài Liễu, ngài có chuyện gì mau nói đi, quán tôi còn nhiều việc..."Liễu Bắc Diệp bật cười, ngài Liễu?"Thì ra cậu còn nhớ tôi là ai."Kiều Đông Dương xấu hổ cười cười: "Đương nhiên, ngài là anh trai của Nam Quân mà!""Ồ, vậy tại sao vừa nãy tôi gọi mấy lần, cậu đều không phản ứng?"Kiều Đông Dương vừa lo vừa tức, không biết đáp lời thế nào."Đi đóng cửa lại." Liễu Bắc Diệp lại nhắc.Kiều Đông Dương nghĩ nghĩ, rốt cục làm theo, sau đó đứng sát lưng vào cửa.Liễu Bắc Diệp không bắt cậu tới gần, chỉ tùy tay cầm bút xoay xoay, bâng quơ hỏi: "Cậu Kiều, mấy ngày trước xem náo nhiệt vui không?""...""Tôi nghĩ hẳn là vui lắm, cả lễ đường chỉ một mình cậu cười.""Cũng tàm tạm...""Hôn lễ không thành, nhưng được cậu đau lòng cho, tôi cũng thấy khuây khỏa phần nào."Kiều Đông Dương cứng họng.Liễu Bắc Diệp lại cười: "Cửa hàng bán hoa mở bao lâu rồi?""Đã hơn hai tháng.""Việc kinh doanh ổn không? Bao giờ đóng cửa?"Nghe xong vấn đề thứ nhất, Kiều Đông Dương còn định trả lời tử tế, lại nghe đến vấn đề thứ hai, liền cực kì khó chịu.


Cảm giác hoảng sợ chuyển hết thành bực mình, cậu ôm lẵng hoa, ngẩng đầu nhìn Liễu Bắc Diệp, nổi giận đùng đùng nói: "Cái anh này lạ thật, tôi không cướp vợ anh, cũng không đội nón xanh cho anh.

Cười trên lễ đường là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.

Nhưng ngày trước anh xúc phạm anh em tôi như vậy, cũng coi như huề vốn đi? Coi như ân oán từ nay xóa bỏ! Về sau gặp tôi đừng có nheo mắt đánh giá tôi, anh tưởng anh giỏi lắm sao?Còn nữa, tôi vất vả mở quán, liên quan gì đến anh? Mở miệng ra là nói xấu người khác, đồ ác ý! Hoa này muốn trả thì trả, tôi không thiếu chút tiền ấy của anh! Bây giờ tôi về lấy bốn trăm hai trả anh!" Nói xong, cậu vặn tay nắm cửa xông ra ngoài.Liễu Bắc Diệp nhìn khe hở giữa tường và cửa, đột nhiên nở nụ cười.

Thực ra chuyện hôn lễ, anh đã không còn bận tâm nữa, không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.Vốn tưởng người này ngốc, tư duy logic lại rất rõ ràng, lúc giận lên trông thật sự hài hước.Anh ung dung xoay bút, chờ Kiều Đông Dương đưa tiền lại đây, sau đó tiếp tục trêu.Lại không nghĩ rằng, chờ gần hai giờ, Kiều Đông Dương vẫn chưa quay lại.Liễu đại thiếu đứng lên, chỉnh chỉnh quần áo, đi ra ngoài.Giám đốc Vương lẽo đẽo theo sau, thân thiết nói: "Chủ tịch Liễu về đấy ạ? Anh em trong công ty sẽ tiếc lắm!" Trong lòng lại nghĩ: Đi đi! Đi nhanh lên! Cầu trời phù hộ, về sau đừng đến nữa!Liễu Bắc Diệp đã đặt một chân ra cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu: "Nếu giám đốc Vương lưu luyến tôi như vậy, tôi sẽ xem xét chuyển văn phòng làm việc đến đây.""..."Liễu Bắc Diệp vỗ vỗ vai ông, không nói nữa, nhấc chân đi.Giám đốc Vương đau khổ nhăn mặt, Liễu đại thiếu đang đùa hay thật? Ông xoay người đi vào, thấy mấy người chuẩn bị về nhà, không vui nói: "Họp, họp!!!"Bình thường quan hệ giữa ông với nhân viên vô cùng tốt, có người trực tiếp kinh ngạc hỏi: "Sao lại họp?! Qua giờ tan tầm rồi mà sếp?!""Thảo luận doanh thu quý này! Nếu vẫn không tăng trưởng thì chờ chủ tịch Liễu đến đây tọa trấn đi! Lúc đó đừng hòng sống yên lành!""A!!!" Mọi người kêu thảm thiết, cầm sổ vào phòng họp.Kiều Đông Dương không hề cố ý, cậu trở về tiệm mới phát hiện quên mang chìa khóa, đành rẽ sang chỗ Văn Lộ, gọi nhờ một cuộc cho công ty dịch vụ.


Lại bởi vì nguyên nhân thời tiết, đợi một giờ, vẫn chưa thấy thợ đâu.Ban đầu cậu cực kì nóng vội, sợ kẻ thần kinh kia nghĩ cậu tham lam hơn bốn trăm đồng tiền, nhưng một lúc sau lại dần dần quên mất.

Cậu đã biết Văn Viễn chính là ông chủ tiệm cà phê cách vách, cậu chờ trong quán Văn Lộ một lát, nhưng quán chật người đông, cậu ngượng ngùng chiếm chỗ.

Xa xa thấy Văn Viễn cầm giá vẽ ra ngoài, ngồi dưới đèn đường, cậu tò mò chạy sang.Đứng sau Văn Viễn nhìn hồi lâu, cậu hỏi: "Anh đang làm gì vậy?""Suỵt..." Văn Viễn ra vẻ bí ẩn, một tay bung dù, một tay cầm bút, so đến so đi trên giấy, lại chưa vẽ được nét nào."Anh vẽ ạ?" Kiều Đông Dương lại hỏi.Văn Viễn không thèm để ý.Nhìn thêm một lát, Kiều Đông Dương không nhịn được lại hỏi: "Sao anh không vẽ? Hay là anh không biết vẽ?""Nói gì đó? Anh đây là họa sĩ, tốt nghiệp đại học mĩ thuật đấy nhé!""Vậy anh vẽ đi."Qua một hồi, Văn Viễn rốt cuộc hạ bút, một vạch màu lam, một vạch màu vàng, sau đó ngừng tay."Anh vẽ gì đây ạ?"Văn Viễn như chìm vào thế giới tưởng tượng, rất là say mê: "Anh đang vẽ Văn Lộ.""..." Kiều Đông Dương không biết nói gì, một vạch lam một vạch vàng này, là Văn Lộ?Văn Viễn chấm hai điểm trắng lên vạch vàng, Kiều Đông Dương giành đáp: "Em biết! Đây là bông tuyết!"Văn Viễn nhíu mày: "Đây là đôi mắt Văn Lộ!""...""Chú không hiểu thì đừng xen mồm! Về quán đi, đừng ảnh hưởng đến dòng cảm xúc của anh! Anh muốn tặng bức họa này cho Văn Lộ!"Kiều Đông Dương nghĩ, khó trách mọi người nói Văn Viễn theo đuổi Văn Lộ hơn một năm vẫn chưa thành công, đầu óc kì quặc như vậy, thành công mới là lạ! Bức tranh này đem tặng, chị Văn Lộ không bị dọa đã là tốt lắm rồi! Đến lúc này, cậu đã hoàn toàn quên mất Liễu Bắc Diệp.Chợt nghe thấy tiếng còi ô tô, không đợi cậu xoay người nhìn, Văn Viễn đã mất hứng quát: "Ai đánh nhiễu dòng cảm xúc của tôi đó?! Vất vả lắm mới đặt được bút, đừng ai ngăn tôi vẽ!"Kiều Đông Dương nghĩ, có còi hay không đều giống nhau, dòng cảm xúc của anh vẫn thật là tệ.Xe kia vừa vặn đỗ trước mặt Văn Viễn, che mất quán Văn Lộ, chẳng trách Văn Viễn bực mình.Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong nói không nhanh không chậm: "Cậu Kiều, tiền đâu?"Kiều Đông Dương lúc này mới nhớ ra, cậu chưa trả Liễu Bắc Diệp hơn bốn trăm đồng tiền, sốt ruột giải thích: "Tôi quên mang chìa khóa, không mở được cửa, không phải cố ý không trả tiền.


Đợi thợ đến, tôi lập tức đưa cho anh!"Vừa dứt lời, xa xa vang lên tiếng gọi: "Nhà nào cần mở khóa đây?""Nhà cháu nhà cháu!" Kiều Đông Dương vừa trả lời, vừa chạy về.Liễu Bắc Diệp mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy Văn Viễn trừng mình, anh liền phiêu mắt nhìn bức họa: "Vẽ cái gì đây? Cống nước bẩn?""..." Văn Viễn tức đến lệch mũi.Liễu đại thiếu không quan tâm, quay lưng nhàn nhã đi sang tiệm hoa của Kiều Đông Dương.Đợi gần hai giờ, chỉ trong năm phút đồng hồ, thợ đã mở khóa xong.

Kiều Đông Dương thanh toán tiền, luôn miệng nói cảm ơn, còn rút mấy cành hoa, bọc giấy tử tế, đưa tặng bác thợ.Liễu Bắc Diệp đứng một bên nhìn toàn bộ quá trình, thấy Kiều Đông Dương đưa hoa không chút do dự, mà mấy đóa hoa kia có vẻ không hề rẻ, anh không khỏi nghĩ, đúng là đồ ngốc.

Tính tình vậy mà cũng muốn mở tiệm kiếm tiền? Không biết còn trụ được bao lâu.

Quá ngốc, là không làm nổi thương nhân.Kiều Đông Dương đặt lẵng hoa xuống, xoay người bắt gặp Liễu Bắc Diệp âm hồn không tiêu tan theo vào tận trong tiệm, còn nhìn cậu chằm chằm, sợ cậu tham hơn bốn trăm đồng tiền hay sao?! Quả nhiên càng giàu thì càng keo kiệt!Cậu lập tức lấy bốn trăm hai mươi đồng từ ngăn kéo, đập lên bàn: "Trả cho anh! Từ nay về sau tôi không nợ gì anh, mong không bao giờ gặp lại anh nữa!"Liễu Bắc Diệp không thò tay lấy tiền, nhìn lẵng hoa bên cạnh, hỏi: "Hoa này tên gì?""Anh hỏi bông nào?""Bông màu tím."Kiều Đông Dương vốn định mặc kệ, những nghĩ ân oán đã xong, bản thân không nên keo kiệt, liền trả lời: "Bông màu tím là Hương Tuyết Lan.""Chưa nghe bao giờ.""Nó còn gọi là Little Freesia, hay được lấy làm nước hoa, hương liệu.

Mùa nở là tháng tư, tháng năm, khó khăn lắm tôi mới đặt được một bó vào mùa này." Kiều Đông Dương nghiêm túc giải thích.Liễu Bắc Diệp đẩy đẩy tiền về phía cậu: "Tôi mua nó."Kiều Đông Dương giương mắt nhìn anh, âm thầm "Hừ" một tiếng, để hoa sang chỗ khác: "Không bán.""Trả gấp đôi.""Không bán.""Trả gấp mười.""...!Không bán!""Trả gấp trăm."Kiều Đông Dương bắt đầu do dự, gấp một trăm lần là bốn vạn hai! Lần trước cậu vất vả bận rộn cả tuần làm hoa đám cưới cũng chỉ được bốn vạn! Bốn vạn là hai tháng tiền thuê nhà! Tên thần kinh này giàu như vậy, lấy từng đó cũng không quá đáng! Nhưng cậu lại nghĩ, chính miệng anh ta nói trả hàng, còn uy hiếp cậu, cậu không được phép mờ mắt bởi tiền tài!Kiều Đông Dương ưỡn ngực, ôm lấy lẵng hoa, kiên định mạnh mẽ đáp: "Không bán! Trả gấp một vạn lần cũng không bán! Không bán hoa cho anh!"Liễu Bắc Diệp bật cười.Kiều Đông Dương ôm chặt lẵng hoa, sợ bị cướp.Liễu Bắc Diệp cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, rốt cục cầm bốn trăm hai mươi đồng, không nói một lời xoay người bỏ đi.Kiều Đông Dương trơ mắt nhìn theo, đến tận khi chuông gió trên tay nắm cửa không reo lên nữa, cậu vẫn chưa thể hồi hồn.Lúc nói trả, lúc đòi mua, lúc không rên một tiếng liền biến mất.Thật không hổ là kẻ thần kinh!Xe chạy qua hai con phố, Liễu Bắc Diệp đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe lại."Tài xế đáp vâng, tìm chỗ đỗ xe.Liễu Bắc Diệp ngồi một lát, nhìn nhìn đồng hồ, nói với tài xế: "Tới cửa hàng hoa vừa rồi, mua lẵng hoa màu tím cho tôi.


Phải làm thế nào, cậu tự biết!"Tài xế đương nhiên biết, bảo anh đi mua, đương nhiên là vì Liễu đại thiếu không muốn bại lộ.Anh tháo dây an toàn, xuống xe đi tới cửa hàng hoa, chưa đầy một lúc đã trở lại.Liễu Bắc Diệp tiếp nhận lẵng hoa, nâng trên tay cẩn thận nhìn: "Chính cậu trả tiền.""Đang muốn nói chuyện này với ngài, cậu chủ quán đó không lấy tiền.

Nói là nhìn tôi quen mặt, hôm nay lại tuyết rơi, tâm trạng tốt, nhất định tặng miễn phí.

Tôi đưa tiền, cậu ta nói không bán.

Tôi hết cách, đành phải..."Liễu Bắc Diệp sửng sốt vài giây, sau đó bật cười.Đúng là thằng nhóc ngốc.Quả thật không biết làm kinh doanh.Sớm muộn gì cũng sập tiệm.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩ hoa Hương Tuyết Lan: Tươi mát, tâm trạng khoan khoái, dễ chịu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận