Tâm Quang


Hai bên hành lang dẫn đến nhà kính trồng hoa phủ kín Liên Kiều, nhờ hơi ấm từ nhà kính, hoa nở sớm hơn, khoe sắc vàng rực rỡ.Kiều Đông Dương cầm di động ra chụp vài tấm lưu niệm.

Ở Thượng Hải rất ít Liên Kiều, nhưng ở quê cậu, nhà nhà đều trồng hoa này trong bồn cảnh, đến tháng hai, tháng ba nở rộ, sắc xuân dạt dào.

Đã lâu rồi không gặp nhiều Liên Kiều như thế.Liễu Nam Quân đắc ý nói: "Đã bảo hoa nhà tớ đẹp lắm rồi mà! Loài Nghênh Xuân này không tệ phải không?""Đây không phải Nghênh Xuân, là Liên Kiều.""Sao? Tớ tưởng Liên Kiều là thuốc? Đây không phải Nghênh Xuân á?""Nó có thể dùng làm thuốc, nhưng cũng là hoa! Cậu lại đây xem, Nghênh Xuân có tám cánh, Liên Kiều chỉ có bốn."Liễu Nam Quân lại gần nhìn: "Đúng thật.""Hơn nữa hoa Liên Kiều rủ xuống, hoa Nghênh Xuân chỉa lên.""May mà chúng ta có nghệ nhân Kiều Đông Dương chỉ giáo, bằng không nhiều năm như vậy, tớ vẫn nghĩ nó là Nghênh Xuân!"Kiều Đông Dương nghe Liễu Nam Quân nói khoa trương, cười ha hả, cất di động, cùng bạn tiếp tục đi vào trong.Ngắm nghía trong nhà kính hồi lâu, Kiều Đông Dương chọn mấy loại hoa tươi, cắt thành bó, hai người lúc này mới trở về, chuẩn bị ăn cơm.Trải qua hành lang, Kiều Đông Dương dừng bước: "Nam Nam.""Gì?!" Nghe bạn cố ý gọi biệt danh, Liễu Nam Quân cũng cố ý ngoáy ngoáy tai.Kiều Đông Dương lại cười "Ha ha": "Không có gì, chỉ định nói với cậu là, nếu thật sự muốn có bạn gái, liền bứt mấy bông Liên Kiều đặt dưới gối, đêm ngủ sẽ mơ thấy người yêu tương lai.


Hơn nữa còn giúp cậu gặp được tiếng sét ái tình.""Thật hay giả?!"Kiều Đông Dương nhún vai: "Dù sao có truyền thuyết như vậy, tin thì thật, không tin thì giả!""Tớ không tin! Chỉ hội con gái mới tin thôi." Liễu Nam Quân ngoài miệng nói vậy, lại không nhịn được quay đầu nhìn bụi hoa vàng nhạt, rối rắm cau mày.Mà trong phòng ăn, không hổ là tài năng có thể chinh phục ông Liễu trong nháy mắt, Liễu phu nhân làm cơm cực kì ngon.Kiều Đông Dương ăn no căng bụng, liền đưa bó hoa cho bà.Bà liên tục vui vẻ nói vài lần: "Đẹp quá."Kiều Đông Dương ngượng ngùng cười: "Cháu chỉ mượn hoa hiến Phật thôi.""Thật sự đẹp lắm! Cô hay đi du lịch, hoa trong vườn cũng để không.

Hôm nay thấy cháu bó như vậy mới biết lãng phí tài nguyên cỡ nào!" Bà yêu thích không buông tay, "Đông Đông, về sau cô có thể đến tiệm cháu được không?""Đương nhiên được ạ! Có thời gian cô cứ tới chơi! Cô muốn bó hoa kiểu gì, cháu sẽ làm cho cô!"Nhân lúc hai người nói chuyện, Liễu Nam Quân mượn cớ đi toilet, gọi người giúp việc đến: "Anh ra chỗ hành lang gần nhà kính, hái mấy bông hoa vàng nhỏ nhỏ giúp em, hái cả cành! Sau đó vào phòng, đặt dưới gối của em!" Cậu muốn có bạn gái, nửa năm qua một mình ở nước ngoài, quá lẻ loi hiu quạnh!Người nọ không hỏi cậu vì sao, chỉ gật đầu đi làm.Ước chừng mười phút sau, thấy người nọ đứng xa xa nháy mắt ra hiệu, cậu mới yên tâm trở vào nói chuyện tiếp.Lúc Liễu phu nhân nghe kể đêm qua Kiều Đông Dương mới ngủ ba bốn tiếng, liền nói: "Cháu lên phòng Nam Nam mà ngủ."Kiều Đông Dương cảm giác như vậy rất không lễ phép, không dám đồng ý.Thế nhưng Liễu phu nhân ra sức đẩy cậu, mà cậu ăn no cơm, quả thật cũng cảm thấy díu mắt.

Liễu Nam Quân tính tình thoải mái, giờ phút này đã quên sạch dưới gối mình vừa thả vật gì, vỗ vai Kiều Đông Dương nói: "Mau ngủ đi! Cứ coi như ở nhà!"Kiều Đông Dương không khách sáo nữa, đợi Liễu Nam Quân đóng cửa lại, cậu thư giãn nằm xuống giường, mở to mắt, nhìn trần nhà hoàn toàn xa lạ, lại không hề có cảm giác gò bó.Nhà họ Liễu thật tốt.Ở trong này, cậu có thể đùa giỡn, không cần áy náy, cũng không cần lo lắng mình quấy rầy đến ai.

Cậu thoải mái thở sâu, nghiêng người nhắm mắt bắt đầu ngủ.Loáng thoáng ngửi thấy mùi hoa, chỉ tiếc đã dần dần chìm vào giấc mộng, lười mở mắt ra nhìn.Trước khi ngủ, cậu mơ hồ suy nghĩ, có lẽ là hương hoa lưu lại từ nhà kính.Liễu Nam Quân cùng mẹ ở dưới lầu xem TV, nói nói cười cười.Đột nhiên cửa lớn mở ra, bảo mẫu vội vàng đi vào: "Đại thiếu gia trở lại!"Liễu phu nhân lập tức ngồi thẳng, Liễu Nam Quân kinh hãi: "Không phải nói ngày kia mới về hay sao?"Liễu Bắc Diệp lúc này đã vào cửa, nhìn về phía cậu: "Sợ anh về như vậy, lại làm chuyện gì xấu sau lưng anh phải không?"Liễu Nam Quân cười trừ: "Nào có..."Liễu phu nhân vui vẻ đứng lên: "Bắc Bắc đói không? Ăn cơm chưa? Sao lại về lúc này?"Liễu Bắc Diệp ngồi xuống, nhận chén nước từ tay bảo mẫu, uống một ngụm: "Trên đường, cụ Trình gọi điện thoại cho con, nói em gái út của cụ cố gượng qua giao thừa, nhưng không gượng được năm nay, vừa qua đời rồi."Liễu phu nhân thoáng buồn: "Ba mẹ có gặp bác ấy một lần, đã hơn tám mươi, đi ở tuổi này cũng là chuyện tốt.""Vâng, cụ đi rất an tường.""Vừa sang năm mới, gặp chuyện như vậy chắc nhà họ đau lòng lắm.


Để mẹ gọi ba con về, cùng sang đó giúp được gì thì giúp! Cụ Trình là bạn thân nhất của ông nội con."Liễu Bắc Diệp thấy mẹ quyết định vội vã, lập tức giữ chặt: "Mẹ, con biết mẹ có ý tốt, nhưng bên ấy đang rối ren, mẹ cứ ở nhà đã.

Mai kia bên đó sắp xếp xong, cả nhà mình cùng sang chia buồn.

Cụ Trình nói với con, em gái cụ ra đi thanh thản, cụ cũng yên lòng!""Thôi đành vậy!" Liễu phu nhân chắp tay, đọc vài câu Bồ Tát."Có gì ăn không ạ?" Liễu Bắc Diệp ngồi trên xe cả ngày, quả thật đói bụng."Cái gì cũng có, trưa nay mẹ đích thân xuống bếp!""Mẹ nghỉ ngơi đi ạ." Liễu Bắc Diệp không hỏi tại sao mẹ đột nhiên vào bếp.


Anh đặt chén nước xuống, lại ngắm đến trên bàn có một bó hoa.Liễu Nam Quân lặng lẽ bước tới gần cầu thang.Liễu phu nhân thấy con trai để ý bó hoa, vui vẻ giới thiệu: "Đẹp lắm phải không? Bạn thân của Nam Nam làm cho mẹ đấy!"Liễu Nam Quân bụm mặt."Bạn thân nào ạ?" Anh hỏi."Đông Đông!!" Liễu phu nhân rất thích biệt danh này.Liễu Nam Quân xoay người liền chạy lên tầng hai."Em đứng lại." Liễu Bắc Diệp gọi cậu."Hì hì." Cậu quay đầu, cười vô cùng ngoan ngoãn."Qua đây ăn cùng anh."Không đợi Liễu Nam Quân phản ứng, Liễu phu nhân đã nói: "Nam Nam, con ở lại ăn với anh đi.

Đông Đông đang ngủ trên tầng, đừng lên quấy rầy bạn."Liễu Nam Quân nghĩ, Đông Dương, tớ có lỗi với cậu!Liễu phu nhân đứng nhìn các con ăn cơm, thi thoảng gắp món này món nọ cho hai anh em, cực kì hạnh phúc, mãi đến khi có điện thoại tìm bà, bà mới rời khỏi bàn.Liễu Bắc Diệp ngẩng đầu nhìn Liễu Nam Quân: "Anh đáng sợ lắm sao?""Không ạ.""Vậy em sốt ruột lên tầng làm gì? Mật báo với nó? Sợ anh đánh nó?""Nào có!""Chuyện qua lâu rồi, anh sẽ không đánh nó, sẽ không mắng nó, càng sẽ không ghi hận trong lòng, em yên tâm đi."Liễu Nam Quân quả thật thở phào nhẹ nhõm một hơi.Lại khiến Liễu Bắc Diệp bực mình, chẳng lẽ trong mắt mọi người, Liễu Bắc Diệp anh sẽ đi so đo với một thằng nhóc ngốc hay sao?!Liễu phu nhân cúp điện thoại, vội vã vào phòng ăn, mở miệng liền nói: "Nam Nam, đi ra ngoài với mẹ!""Mẹ! Trong nhà còn có khách cơ mà?!""Có anh con ở nhà rồi, cứ đi đi, dì Trương mới từ nước ngoài trở về, mẹ con mình sang chơi với dì ấy.""Mẹ...!Ngày mai được không? Chính con mời khách đến mà!""Ôi chao, chiều là về ngay thôi! Dù sao Đông Đông đang ngủ." Liễu phu nhân rất kiên trì, bởi vì Trương phu nhân dẫn theo cả con gái! Trương phu nhân là bạn thân nhất với bà kể từ khi kết hôn, mấy năm trước chuyển ra nước ngoài định cư, hôm nay trở về, mọi người đều rất vui vẻ, muốn tác hợp cho hai con.

Hai nhà môn đăng hộ đối, hợp tuổi, hợp diện mạo, hợp tính cách, không mối nào có thể tốt hơn!"Mẹ..." Liễu Nam Quân còn cố năn nỉ một phen.Liễu Bắc Diệp không nhanh không chậm uống một ngụm canh, chậm rãi nói: "Em đi đi, nó tỉnh, anh sẽ tiếp khách, dù sao anh cũng quen nó."Liễu phu nhân nghe xong, ánh mắt càng sáng: "Vậy tốt quá.

Nam Nam, mau đi chơi với mẹ! Đảm bảo con sẽ không hối hận!""Dạ vâng..." Liễu Nam Quân chỉ có thể nghe lời.Trước khi ra ngoài, cậu còn vòng lại, dặn Liễu Bắc Diệp: "Tối hôm qua Đông Dương mới ngủ ba bốn giờ, anh cứ để cậu ấy tỉnh tự nhiên, đừng đánh thức cậu ấy.""Nếu không phải từ nhỏ đến lớn em chỉ thích con gái, anh thật hoài nghi em thích nó, đặc biệt hồi trước còn suốt ngày chạy theo nó." Liễu Bắc Diệp ngắm cậu."Hì hì." Cậu xấu hổ cười, ngượng ngùng đáp, "Anh em nhà họ khó khăn, Kiều Dập Tiêu có anh Mạc, em cũng muốn chăm sóc cho Đông Dương.


Bằng không cả thành phố rộng như vậy, cậu ấy không có người bạn nào hết!""Đi đi, anh không đến mức chấp nhặt với trẻ con.""Dạ vâng!" Liễu Nam Quân lúc này mới yên tâm.Liễu Bắc Diệp nhìn bóng em trai rời đi, buông bát đũa, cảm giác Liễu Nam Quân nói cũng không sai.

Mẹ của Kiều Đông Dương dù tồi tệ thế nào, cũng không liên quan đến cậu ta.

Lúc mẹ cậu ta làm những chuyện ghê tởm đó, cậu ta thậm chí còn chưa ra đời.Đáng tiếc một đứa trẻ, lại phải chịu tiếng xấu thay cho ba mẹ.Đặc biệt chính anh, cũng từng ác độc chỉ trích, mới mười mấy tuổi Kiều Đông Dương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận