Tâm Quang


Liễu Bắc Diệp ăn cơm xong, cũng dự định đi ngủ bù.

Quanh năm suốt tháng, ba trăm sáu mươi lăm ngày, khó được có thời gian nghỉ ngơi.

Lúc đi qua phòng khách, nhìn thấy bó hoa trên bàn, anh bất giác ghé chân cầm xem.

Bó hoa này đều lấy từ nhà kính nhà anh, đại đa số anh không biết tên, cũng không tò mò biết.Chỉ có Liên Kiều, là anh nhận ra.Lúc trước công ty thiết kế sân vườn hỏi ý kiến anh trước khi bắt đầu thi công.

Vốn định trồng Nghênh Xuân, nhưng anh nghĩ loài hoa đó hợp trồng trong bồn, liền đổi sang loài khác tương tự.Anh đưa hoa cho bảo mẫu, bảo bà tìm lọ cắm vào, còn mình lên lầu ngủ một giấc.Giỏ Hương Tuyết Lan lần trước, anh tiện đường mang trở về nhà, nửa tháng trôi qua, hoa héo khô, anh lại chưa vứt.Thực ra anh không thích hoa hoa cỏ cỏ, nhưng giỏ hoa ấy quả thật đẹp mắt, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh trước khi hoa khô, anh liền không nỡ bỏ.

Hôm nay giỏ hoa còn đặt trên cửa sổ, cánh hoa vàng úa, chỉ có nơ con bướm màu tím là chưa đổi sắc.Nhân dịp năm mới, mẹ anh nhất định thay đổi toàn bộ ga gối thành màu đỏ, mấy việc nhỏ nhặt anh không muốn cãi lời cha mẹ, mẹ thấy vui là được.


Thế nhưng nhìn ga giường, vỏ chăn một màu đỏ chói, anh vẫn cảm giác hoa mắt.Vốn đã tính toán nằm xuống nghỉ ngơi, anh lại đứng dậy đi sang phòng ngủ của Liễu Nam Quân ở cách vách.Nhẹ nhàng vặn tay nắm, anh hướng mắt nhìn vào trong.Bộ chăn ga của Liễu Nam Quân cũng giống anh, đều là màu đỏ chói.

Ánh sáng xuyên qua tấm rèm cửa mỏng, đi càng gần, càng có thể nhìn rõ đường thêu kim tuyến ẩn hiện trên chăn.Anh cúi đầu nhìn Kiều Đông Dương, Kiều Đông Dương không giống anh trai ở bất kì điểm nào.

Anh trai cậu ta có khuôn mặt tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, nhìn bề ngoài nói chung tương đối hiền lành.

Còn Kiều Đông Dương trông diễm lệ thái quá, có lẽ là di truyền từ mẹ.

Lúc cậu ta ngủ, đường mắt mảnh dài, đuôi mắt hơi cong lên, ánh mắt không lộ ra, trông cũng không giống kẻ ngốc.Còn nhớ năm đó anh mắng Kiều Dập Tiêu, cười nhạo hắn ta thế nhưng chăm sóc cho con trai của kẻ thứ ba, cười nhạo nề nếp nhà họ Kiều, họ Mạc.

Lúc ấy hiển nhiên vì quá giận Liễu Nam Quân, buông lời thiếu chế, sau này anh có chút hối hận, không nên hành động như vậy, không chỉ không hợp thân phận, còn quá mức phiến diện.Nếu không nhờ Kiều Dập Tiêu, e rằng hiện tại đã không có Kiều Đông Dương ngốc nghếch.Anh nhếch miệng, âm thầm cười cười, xoay người định đi.Lại đột nhiên nghe được Kiều Đông Dương nhẹ giọng nói "Cháo cá".Anh quay đầu nhìn, Kiều Đông Dương hiển nhiên nói mớ, chép miệng, lại nói một lần: "Ăn cháo cá!"Đang ngủ còn nghĩ đến ăn!Liễu Bắc Diệp bật cười, xoay người ra khỏi phòng.Mơ mơ tỉnh tỉnh, Kiều Đông Dương dường như nghe thấy có tiếng cười, cậu cố gắng hé mắt, liền bắt gặp một bóng dáng vừa quen vừa lạ.Là ai?Có điểm giống ông anh trai thần kinh của Liễu Nam Quân.Tuy đang mơ màng, nhưng cậu còn nhớ rõ, tên thần kinh kia hôm nay đi vắng, có lẽ chỉ mơ thôi, cậu chẹp miệng một tiếng, tiếp tục ngủ.Nào dự đoán được, chờ cậu ngủ thư thái một giấc, vô cùng vui vẻ đi xuống tầng, không gặp Liễu Nam Quân hay Liễu phu nhân, mà lại gặp tên thần kinh đó!Theo bản năng, cậu xoay người muốn chạy.


Nhưng rất nhanh lại nghĩ, ân oán đã trả xong, cậu có gì phải sợ! Bèn ưỡn ngực, đi về phía trước.Toàn bộ chuỗi hành vi này rơi vào mắt Liễu Bắc Diệp.

Anh uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống, hỏi: "Tỉnh rồi à?""Đúng!" Không thể thua về khí thế, Kiều Đông Dương lớn tiếng trả lời.Liễu Bắc Diệp lại cảm thấy buồn cười, chỉ chỉ sô pha: "Ngồi đi."Kiều Đông Dương ngồi xuống xong, nhìn trái nhìn phải: "Nam Quân với bác gái đâu rồi?""Đi ra ngoài xem mặt." Anh nhìn thấu, mẹ anh muốn dẫn thằng em ngốc của anh ra ngoài xem mặt."Sao?" Kiều Đông Dương nghĩ nghĩ, liền đứng lên, "Em về nhà đây!""Sắp về rồi." Liễu Bắc Diệp cũng không giữ, chỉ nói như vậy.Kiều Đông Dương thực ra không muốn đi, cậu thích nơi này, còn muốn gặp bác trai nữa.

Nhưng có Liễu Bắc Diệp ở cùng, cậu không thấy thoải mái.

Chỉ là, Nam Quân mời cậu tới chơi, không đợi bạn trở về đã đi, thật sự không tốt lắm.

Vậy nên vừa nghe kẻ thần kinh nói hai người sắp về, cậu liền tiếp tục ngồi chờ.Liễu Bắc Diệp tung điều khiển TV cho cậu: "Thích kênh gì thì xem."Trong phòng khách cực kì im lặng, nhìn Liễu Bắc Diệp đọc sách, Kiều Đông Dương không dám mở TV, Liễu Bắc Diệp cũng không quan tâm cậu.Kiều Đông Dương uống mấy ngụm trà, ăn mấy miếng bánh quy, liền bắt đầu âm thầm quan sát đối phương.Nhìn một lát, Liễu Bắc Diệp đột nhiên ngẩng đầu: "Đẹp trai không?""..." Kiều Đông Dương bị hoảng sợ nhanh chóng cúi đầu, lắc lắc đầu."Xấu trai?" Liễu Bắc Diệp nhướn mày.Kiều Đông Dương lập tức ngẩng đầu, lại lắc đầu."Nghĩa là đẹp trai?"Kiều Đông Dương muốn hôn mê, cậu không có ý đó! Quan sát anh ta không phải vì bề ngoài đẹp hay xấu! Đây là đánh giá kẻ thù, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!Nhìn mặt cậu ngơ ngác, Liễu Bắc Diệp để sách xuống, hỏi: "Anh cậu về không?""Không, anh với anh Mạc Chiếu đều không về.""Cậu ăn Tết ở nơi nào?""Em ở nhà dì Hà." Kiều Đông Dương thực ra không muốn trả lời.


Nhưng hai người bọn họ, nói quen không phải, nói không quen cũng không đúng, huống chi cậu chơi thân với Nam Quân, quan hệ của Liễu Bắc Diệp với anh Mạc Chiếu lại khá ổn, hai nhà vẫn có quan hệ xã giao, xuất phát từ lễ phép, cậu không thể không trả lời."Đào Hạo Nhiên cũng đến?""Đến, cả ba mẹ anh ấy nữa, năm nay đều ở Thượng Hải đón giao thừa.""Nhà bên ấy đông vui nhỉ"Kiều Đông Dương nở nụ cười: "Cực kì vui luôn! Tối hôm qua mọi người còn đi đốt pháo, một mình em đốt rất nhiều que pháo bông!""Cậu cũng thấy vui?" Liễu Bắc Diệp suy nghĩ, không một ai là ruột thịt của mình, thằng nhóc ngốc này vui vẻ thật sao? Hay chỉ giả vờ?Nhưng Kiều Đông Dương gật đầu: "Đương nhiên vui rồi! Năm mới phải vui chứ!"Thấy thằng nhóc ngốc không hiểu ý câu hỏi, Liễu Bắc Diệp biết mình lo lắng thừa.

Anh cầm sách lên đọc tiếp, nói: "Cậu chờ thêm một chút, có lẽ mẹ và Nam Quân sắp về.""Vâng."Liễu Bắc Diệp ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu ngoan ngoãn, lại ngốc ngốc, không khỏi cất lời: "Không xem TV, hay là muốn đọc sách? Thích đọc sách gì?""Dạ không em xem TV..." Kiều Đông Dương bật TV, tìm được một chương trình hài.

Cậu vừa xem vừa cười, bị Liễu Bắc Diệp ngẩng đầu nhìn, liền vội vàng che miệng, "Em sẽ nhỏ tiếng.""Không cần, cho to lên chút đi." Liễu Bắc Diệp đặt sách xuống, quyết định ngồi xem cùng.Kiều Đông Dương cười ngặt nghẽo nằm trên sô pha, Liễu Bắc Diệp đầy mặt lạnh lùng: Thật sự hài lắm sao? Quay sang Kiều Đông Dương đang cười đến đau bụng, trong lòng anh bất giác hâm mộ, tính cách như vậy cũng tốt, có chuyện gì buồn, hai ba giây liền quên ngay.Không nói đâu xa, ban nãy xuống lầu, nhìn thấy anh còn như nhìn thấy địch, vậy mà chỉ cần nói chuyện phiếm vài câu, thằng nhóc ngốc này đã quên sạch sẽ.Đợi ước chừng nửa giờ, Liễu Nam Quân cùng bác gái quả nhiên trở lại.

Liễu phu nhân tươi cười rạng rỡ, Liễu Nam Quân thế nhưng đỏ mặt.

Trước mặt đông người, Kiều Đông Dương không tiện hỏi thẳng, chỉ cùng bọn họ vào phòng ăn cơm.Ăn đến nửa bữa, bảo mẫu bưng lên cho mỗi người một bát cháo cá, hai mắt Kiều Đông Dương lập tức sáng lên.Liễu phu nhân sửng sốt: "Ồ, lâu lắm rồi chưa ăn món này!"Liễu Nam Quân gật đầu, vừa ăn vừa nói: "Rất ngon rất ngon!!" Lại quay sang Kiều Đông Dương, "Cậu thích không..." Được rồi, cậu hỏi thừa.Kiều Đông Dương ăn hết bát cháo từ bao giờ, ngượng ngùng hỏi: "Còn nữa không ạ?"Liễu Bắc Diệp ngoắc tay, lập tức có người múc thêm một bát đầy cho cậu."Cảm ơn!" Kiều Đông Dương vùi đầu ăn tiếp.

Cậu thích cháo cá từ nhỏ, chỉ là sau này gia đình gặp biến cố, căn bản không đủ tiền ăn; Lúc ở bệnh viện, đương nhiên bệnh viện sẽ không làm cho cậu ăn.

Sau này nữa nữa, cậu biết tự nấu cơm, lại rất ít động đến món này, chung quy thái lát cá rất khó, cậu không làm nổi.


Ngẫm thử, đã rất lâu rồi chưa ăn.Bảo mẫu mỉm cười: "Đại thiếu gia bảo tôi làm, nói là lâu rồi chưa ăn."Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn Liễu Bắc Diệp, ánh mắt chói lọi viết hai chữ: Người tốt!Liễu Bắc Diệp không biết nói gì, thì ra muốn chiếm cảm tình của cậu ta dễ dàng như vậy.Kiều Đông Dương vốn định ngủ lại đêm nay, nhưng nghe bọn họ dự định mai kia ra ngoại thành, liền kiên trì trở về nhà.

Liễu phu nhân sợ ngày mai ra ngoài, không thể chiêu đãi khách cẩn thận, cũng đành đồng ý.

Dì Hà sớm gọi điện tới hỏi, phái xe qua đây đón cậu.Cả gia đình họ Liễu tiễn cậu ra cổng, Liễu phu nhân liên tục nói: "Đông Đông nhớ sau lại đến nhé!"Tuy hai chữ "Đông Đông" làm cậu thoáng xấu hổ, Kiều Đông Dương vẫn gật đầu đáp: "Cháu sẽ đến!"Liễu Bắc Diệp đứng ở cuối cùng, nhìn mẹ và em trai lưu luyến Kiều Đông Dương không rời, xe đã đi xa, bọn họ còn đứng đó.Lúc này, trong nhà có người chạy đến hỏi: "Đại thiếu gia! Lão Mã hỏi, mua mười đồng pháo bông đủ chưa?"Liễu Nam Quân quay đầu, hớn hở: "Nhà mình đi đốt pháo ạ?!!""Không." Liễu Bắc Diệp trả lời.Liễu Nam Quân ỉu xìu.Liễu Bắc Diệp xoay người vào nhà, nhận điện thoại của lão Mã: "Tạm thời không cần, cứ cất đi."Kiều Đông Dương ngủ nhiều buổi trưa, đến ban đêm, cậu mất ngủ.Vừa lúc, Liễu Nam Quân gọi tới, cậu lập tức trả lời: "Cậu cũng mất ngủ à?!"Liễu Nam Quân thở dài: "Đông Dương, tớ đang khó chịu quá.""Cậu làm sao vậy?""Chiều nay theo mẹ đến gặp bạn của mẹ, bác ấy mang theo con gái, tớ...""Cậu thế nào? Lại mê sắc đẹp phải không?""Không...!Tớ cảm giác tớ trúng tiếng sét ái tình!""...""Tớ chưa từng gặp cô gái nào như vậy! Rõ ràng không quá đẹp, nhưng tớ lại không thể rời mắt!"Xét đến tính cách của Liễu Nam Quân, Kiều Đông Dương đề nghị: "Sau ba ngày nữa, nếu cậu vẫn cảm thấy như vậy, nghĩa là cậu thích cô ấy, nên theo đuổi cô ấy.

Còn nếu quên, vậy có gì phải khó chịu?""Tớ cảm giác không xứng với cô ấy...!Cảm giác cô ấy coi thường tớ.""Không đến nỗi chứ?" Liễu Nam Quân ngoại hình tốt, gia thế tốt, tính cách tốt, trừ thành tích học tập hơi tệ và quá khứ từng nhuộm tóc bạch kim ra, gần như không có khuyết điểm."Người ta là tiến sĩ...!Còn tớ vất vả lắm mới tốt nghiệp đại học.""Cô ấy lớn hơn cậu à?""Bằng tuổi thôi, sang năm tốt nghiệp.

Tốt nghiệp xong, không biết có về nước không nữa, đây cũng là một vấn đề."Kiều Đông Dương nghĩ nghĩ, nói: "Ba ngày sau xem lại, nếu cậu thật sự thích cô ấy, vậy thì cứ theo đuổi, khẳng định cô ấy sẽ rung động trước tấm lòng của cậu.

Cậu rất tốt, phải tin tưởng vào chính mình.""Thật sao?""Đương nhiên."Liễu Nam Quân thở nhẹ một hơi, vui vẻ nói: "Đông Dương, loại Liên Kiều kia hữu dụng thật!""Gì?""Tớ ngắt mấy bông Liên Kiều, đặt dưới gối!""Gối phòng cậu?""Đúng vậy!"Chẳng trách trước khi ngủ cậu ngửi thấy mùi hoa!Liễu Nam Quân kích động tâm sự: "Tớ phải kể cho mọi người, bảo Liên Kiều này siêu siêu hữu dụng! Tớ quả nhiên gặp được gặp được tiếng sét ái tình!""Nhưng đặt dưới gối xong, phải ngủ một giấc mới có tác dụng!""Ha ha ha, mặc kệ mặc kệ! À đúng, chiều nay cậu ngủ giường tớ, tớ cảm giác người yêu tương lai của cậu sắp xuất hiện rồi đó!"Móa! Không nói thì thôi, vừa nói, Kiều Đông Dương ma xui quỷ khiến nghĩ đến, hình như chiều nay ngủ mơ, cậu nhìn thấy Liễu Bắc Diệp.Ngủ một giấc, liền mơ thấy người yêu tương lai?Liễu Bắc Diệp?Kiều Đông Dương che mắt, mau mau quên cơn ác mộng này đi.Cậu không nên lắm miệng, không nên nói mấy điều kia với Liễu Nam Quân!Ác mộng! Ác mộng! Là ác mộng!Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa Liên Kiều: Tiên đoán, mơ thấy người yêu tương lai.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa Liên Kiều: Tiên đoán, mơ thấy người yêu tương lai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận