Tâm Quang


Năm cũ vừa qua, thời tiết liền thay đổi.Kiều Đông Dương mở cửa tiệm, gió xuân ùa vào từng đợt, thổi chuông gió lách cách vui tai.Kiều Đông Dương nhoài người trên bàn quầy, có điểm buồn sầu.Mùa xuân đến, trăm hoa đua nở, nhưng cửa hàng của cậu lại bắt đầu vắng khách.Tiết lạnh mùa đông giữ hoa tươi lâu nhất, qua mùa này, nhiều người không còn muốn mua hoa, huống chi nhiều ngày lễ, Tết cũng đều vào đông cả.Kiều Đông Dương mở file thu nhập trong máy tính, ngày hôm qua tốt xấu cũng được hơn ba trăm, hôm nay đến hiện tại, vẫn là 0 đồng.

Cậu vừa thấy con số này liền tê hết da đầu, lại lần nữa nằm sấp.

Đột nhiên, tiếng di động vang vang, cậu cầm lấy xem, là Văn Lộ gửi tin nhắn: Mau mau sang cứu chị!Cậu đứng lên, ngó nhà đối diện, quả nhiên Văn Viễn lại đang cắm chốt trước tiệm của Văn Lộ.Dù sao hiện tại không có khách, Kiều Đông Dương liền sang xem sao.Nhìn thấy cậu đến, Văn Lộ thở nhẹ một hơi, Văn Viễn lại vênh mặt lên.

Anh biết, Kiều Đông Dương qua đây để quấy rầy thế giới hai người của bọn họ.Kiều Đông Dương chưa từng yêu cũng biết, muốn theo đuổi một người, không thể dùng cách như vậy! Cậu có lòng muốn giúp, liền nói với Văn Viễn: "Văn đại ca, chị Văn Lộ đang bận, hay anh sang quán em ngồi chơi?"Văn Viễn lừ mắt một cái, thừa dịp Văn Lộ không chú ý, nhỏ giọng nạt: "Trẻ con không biết gì thì đừng nói lung tung!"Kiều Đông Dương cũng nhỏ giọng: "Chị Văn Lộ bận rộn như vậy, anh ở đây chỉ làm vướng chân chứ đâu giúp được gì?""Ở đâu có chuyện anh chỉ làm vướng chân chứ không giúp được gì? Anh muốn giúp, nhưng cô ấy không để anh giúp." Văn Viễn nói tới đây, liền cảm thấy ấm ức."..." Kiều Đông Dương không biết khuyên gì.Liễu Bắc Diệp có nhiều sản nghiệp, công ty lớn nhỏ cũng nhiều, đương nhiên không thể nhớ rõ từng cái.

Nhưng năm trước vô tình ghé thăm, anh quả thật nhớ kỹ công ty nhỏ ngay gần cửa hàng bán hoa của thằng nhóc ngốc.

Chủ yếu là bởi vì, doanh thu của nó quá kém!Không hiểu lúc ấy mắt mũi anh làm sao, thế nhưng cho phép công ty này thành lập.Bởi vậy, ngày hôm nay, Liễu Bắc Diệp không kèn không trống liền ghé thăm.


Anh phải làm đột kích!Đi qua tiệm hoa, anh để ý chậu tịch mai ngoài cửa đã biến mất, thay vào đó là mấy bồn mẫu đơn, thược dược.

Chỉ bằng chi tiết này, liền đủ để thấy tấm lòng của Kiều Đông Dương, cũng khiến anh cảm nhận được khí xuân nồng thắm.

Trái tim khẽ rung động, anh nói với tài xế: "Cậu tới bãi đỗ xe trước, tôi ở đây có chút việc.""Vâng." Tài xế dừng xe lại.Liễu Bắc Diệp bước xuống, chỉnh sửa tây trang, đi hướng tiệm hoa của Kiều Đông Dương.Văn Viễn cuối cùng bị Kiều Đông Dương kéo đi, anh trầm mặc một hồi, thở dài: "Chắc cách anh dùng có chỗ không đúng."Kiều Đông Dương nghĩ, không phải có chỗ không đúng, mà toàn bộ không đúng!"Văn đại ca, anh biết chị Văn Lộ thích gì không? Biết chị ấy không thích gì không?""Đương nhiên biết.""Vậy sao anh vẫn cố làm những chuyện chị ấy không thích?"Văn Viễn nhíu mày: "Năm trước anh đề nghị gộp chung hai quán, tiền thuê nhà anh trả, lợi nhuận 3:7.""Ai ba ai bảy?""Đương nhiên là anh ba!""..." Kiều Đông Dương cảm giác Văn Viễn ngốc vô cùng, "Chị ấy tự có khả năng kiếm tiền, sao anh lại lấy lòng bằng cách đó? Làm như người ta phải dựa vào anh mới sống được vậy.

Chưa tính, anh chị không thân chẳng quen.""Nhưng cô ấy luôn muốn mở tiệm cà phê, ngặt nỗi tài chính không đủ, anh giúp không tốt hay sao?"Kiều Đông Dương càng cảm thấy lạ, sao Văn Viễn biết cả điều ấy? Đang muốn hỏi, tiếng chuông gió đột nhiên vang lên.

Nghĩ là khách đến, cậu lập tức kích động nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy Liễu Bắc Diệp.Tên thần kinh kia rất cao, đầu chạm hẳn vào chuông gió.Lòng tràn đầy mong đợi bỗng chốc tan biến, bờ vai Kiều Đông Dương ỉu xìu hạ thấp.

Văn Viễn cũng hiếu kì quay đầu, vừa thấy, này mẹ nó không phải là tên đểu nói anh vẽ cống nước bẩn hay sao!Liễu Bắc Diệp nghe tiếng chuông gió, ngẩng mặt nhìn chuông treo trên khung cửa, lúc nhìn xuống, gặp Kiều Đông Dương nằm sấp trên bàn, không quan tâm đến anh, anh liền hỏi: "Ông chủ đâu?"Kiều Đông Dương nghĩ, giả bộ gì chứ, không thấy tôi mặc xác anh hay sao, mau đi đi.Văn Viễn đẩy đẩy Kiều Đông Dương, đứng dậy nói: "Anh về trước, lát nữa sang tìm cậu.""Dạ vâng." Kiều Đông Dương đứng dậy, "Anh có cần mang hoa đi không?""Hôm nay không cần, bó hôm trước cậu tặng vẫn còn tươi." Văn Viễn phất phất tay, thoải mái đi.Liễu Bắc Diệp nghe vậy, nghĩ, đúng là lúc nào cũng tặng hoa.


Thấy Kiều Đông Dương vẫn không để ý tới mình, anh lại hỏi: "Việc kinh doanh không tốt?"Thật sự là vạch áo cho người xem lưng.

Kiều Đông Dương không vui: "Anh có chuyện gì?""Mua hoa.""Em không bán cho anh."Liễu Bắc Diệp tự ra chỗ bày hoa, nhìn hồi lâu, chỉ một thùng nói: "Loại này được đấy, tôi mua." Bông hoa như đèn lồng, nho nhỏ, treo trên cành hoa.

Có trắng, có tím, còn có cả hồng nhạt.

Như vậy vào ngày xuân, vừa nhìn liền cảm thấy thoải mái.Kiều Đông Dương buồn bực nhắc: "Lần trước nói gì anh quên rồi sao, em không bán hoa cho anh.

Anh đi đi.""Cho cậu tiền cậu cũng không muốn?""Hừ." Kiều Đông Dương ngẩng đầu, "Không thèm của bố thí."Liễu Bắc Diệp hơi cong khóe miệng: "Có tố chất văn học quá nhỉ."Vừa nghe lời này, Kiều Đông Dương liền cảm giác Liễu Bắc Diệp đang cười nhạo mình.

Ngay đến trung học cậu còn chưa tốt nghiệp! Đầu năm mới vừa ở chung tương đối hài hòa, người này còn giúp cậu được ăn cháo cá ngon.


Như thế nào hơn một tháng không thấy, lại trở nên đáng ghét như vậy?!Kiều Đông Dương lập tức ra khỏi bàn quầy, đi đến trước mặt anh, đẩy anh ra ngoài: "Anh đi mau đi! Nghèo chết tôi cũng không bán hoa cho anh!"Liễu Bắc Diệp khỏe hơn cậu nhiều, đứng im tại chỗ: "Cậu đừng hành động trẻ con, tôi đây là đang giúp cậu."Kiều Đông Dương thực ra không dễ tự ái, nhưng còn phải xem người nói là ai.

Nếu là tên thần kinh này, cậu cực kì để ý, hai tay càng đẩy mạnh hơn: "Đi mau đi mau!"Liễu Bắc Diệp vốn chỉ định ghé qua nhìn một cái, cũng không có mục đích gì đặc biệt.

Hiện tại bị Kiều Đông Dương đẩy, anh cảm giác cậu ta thật sự thú vị, còn chưa đụng vào, gai góc đã dựng thẳng lên.

Bàn tay Kiều Đông Dương mềm mềm, vì thế anh chủ động rời bước, để Kiều Đông Dương đẩy mình ra ngoài.Lúc qua khung cửa, chuông gió lại vang lên.Kiều Đông Dương đứng ở cạnh cửa, nhìn anh, không nói một lời, xoay người liền vào trong tiệm.Liễu Bắc Diệp nói với phía sau: "Làm việc kinh doanh, có lên thì có xuống.

Ngày đẹp như vậy, không ra ngoài đi dạo, thả lỏng tâm tình.

Ở đây lo lắng làm gì?"Kiều Đông Dương ngồi sau bàn quầy, không thèm để ý."Cuối tuần Nam Quân đi chơi, cậu không đi cùng sao?"Kiều Đông Dương lúc này mới nhìn về phía anh, không nhịn được hỏi: "Hôm nào?""Cậu xin đi, tôi sẽ nói cho.""Chẳng lẽ tự em không biết hỏi cậu ấy?!""Tôi vừa là ông chủ, vừa là anh trai nó, tôi bảo nó đi ngày nào thì nó đi ngày đó.""..."Liễu Bắc Diệp thấy cậu không trả lời, mỉm cười xoay người đi.Trong lòng nghĩ: Trêu Kiều Đông Dương thật sự rất vui.Rảo bước đi tới tòa nhà văn phòng, đi ngang qua tiệm cà phê của Văn Viễn, anh đột nhiên có hứng hỏi Văn Viễn đang ngồi ngoài uống trà: "Hôm nay không vẽ cống nước bẩn?"Văn Viễn giận đến nghiến răng, liếc nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: "Phá sản rồi còn mặt mũi nói người khác?""..."Liễu Bắc Diệp đi xong, Kiều Đông Dương tiếp tục nằm sấp trên bàn.

Dạo này việc kinh doanh không tốt, phải chăng là vì gặp kẻ thần kinh kia nhiều quá? Liệu cậu có nên đến chùa Tĩnh An bái Phật không?Đang ngẩn người, tiếng chuông gió vang lên, cậu trông qua, là vị khách muốn mua Hương Tuyết Lan lần trước.


Cậu lập tức đứng dậy: "Chào mừng quý khách!"Người tới biết mình bị nhận ra, chỉ cười: "Ông chủ còn nhớ tôi cơ à?""Nhớ chứ ạ! Hôm nay anh muốn mua hoa gì?""Để tôi xem đã."Lần trước vị khách này chọn hương tuyết lan, Kiều Đông Dương phỏng đoán anh ta thích mấy loại hoa tinh xảo, thấy khách nhìn nửa ngày còn chưa tìm được loại ưng ý, liền chỉ sang hướng khác, "Loại này, anh thích không?"Tài xế vừa thấy, trong lòng mừng rỡ, thật sự là buồn ngủ được đưa gối đầu! Ông chủ dặn anh mua loại hoa hình đèn lồng, anh nhìn hồi lâu cũng không tìm được, bèn gật đầu nói: "Đẹp đấy! Chọn loại này đi! Loại này tên là gì?""Nó gọi là hoa chuông.

Anh xem, đóa hoa trông rất giống chiếc chuông phải không?""Phải phải phải.""Anh muốn màu gì?""Đặt trong văn phòng sếp tổng, cậu nghĩ màu gì hợp?""Sếp tổng là nam hay nữ?""Nam."Kiều Đông Dương thả mấy cành hồng nhạt về thùng, lấy thêm mấy cành màu trắng, nói với khách: "Vậy dùng màu trắng đi.

Bản thân hoa chuông là hoa trang trí phụ, lá xanh cũng nhiều, chỉ dùng một loại này, bó thành bó lớn cũng rất đẹp.

Đặt ở trong văn phòng, sẽ giúp cho tâm trạng thoải mái.""Nhất trí nhất trí." Tài xế tuy không biết người trước mặt là ai, nhưng Liễu đại thiếu hai lần phái anh tới mua hoa, chứng tỏ cậu chủ quán có thân phận không tầm thường, lẽ đương nhiên cậu ta nói gì, anh nghe nấy.Kiều Đông Dương chọn thêm hai cành cúc trắng nhỏ, bó lại bằng mấy lớp giấy lót trắng xám, bao ngoài cùng là giấy màu xám bạc, thắt lên nơ con bướm.

Cậu mỉm cười hỏi khách: "Như vậy ổn không ạ?""Ổn, ổn!" Tài xế nhận bó hoa, hỏi giá, thanh toán tiền.

Trước khi đi, xoay người hỏi thêm, "Loại hoa này có ý nghĩa gì không? Cả loại lần trước nữa?""Lần trước là Hương Tuyết Lan, ý nghĩa làm tâm trạng khoan khoái, dễ chịu.

Còn hoa chuông là hoa báo tin vui, ý nghĩa lời chúc phúc từ phương xa."Tài xế cười ha ha, nhớ kỹ tên hoa cùng ý nghĩa, bước ra khỏi cửa hàng.Kiều Đông Dương vô cùng vui vẻ thu tiền, điền vào máy tính con số: 330.Hôm nay có thu nhập!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận